Đã hai ngày trôi qua, Duật Tôn không về, nhưng khi vừa bước chân vào nhà, người đầu tiên y nhìn thấy lại chính là Tương Tư.
Đôi mắt ưng hẹp dài quét ánh nhìn sắc lạnh khắp phòng khách nhưng không phát hiện bóng dáng Sanh Tiêu, vừa nãy y lái xe vào còn trông thấy cô đang đứng ở phía cửa sổ.
Y thả đồ vật từ trong tay ra, Mạch Tương Tư nghe loáng thoáng thấy tiếng bước chân, cô ta dừng ngay động tác, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên nhìn.
Cô ta ăn vận hết sức trang nhã, mái tóc xoăn dài màu nâu bồng bềnh cuộn sóng. Chiếc váy bohemian dài tôn lên vóc dáng nhỏ xinh cùng xương quai xanh gợi cảm, thập phần mỹ lệ. Bởi vì rất ít khi đi ra ngoài nên làn da của cô trắng hơn cả Sanh Tiêu, phô bày gần như toàn bộ vẻ đẹp trắng trong thuần khiết.
Duật Tôn dừng lại trước cây đàn dương cầm, dì Hà đã ra chợ mua thức ăn, trong phòng khách hiện tại cũng chỉ có hai người.
Mạch Tương Tư không hề biết y sẽ trở về, trên gương mặt đỏ bừng xấu hổ, hai tay nắm chặt đặt trên đùi.
Duật Tôn liếc mắt, thấy hai bên vành tai của cô ta đỏ ửng cả lên, y ngồi xuống cạnh Mạch Tương Tư, khoảng cách tiếp xúc gần như vậy, trên người y thoang thoảng mùi nước hoa quấn quanh mũi Tương Tư, nhưng là mang lại cho cô ta cảm giác đầy nguy hiểm.
“ Anh tìm Sanh Tiêu à ? Nó ở trên tầng “.
Duật Tôn không nói gì, tay phải đặt trên phím đàn, tay của y giống hệt Sanh Tiêu, trời sinh chính là thích hợp chơi đàn dương cầm. Mạch Tương Tư nhìn đến xuất thần, người đàn ông bên cạnh hết sức anh tuấn, khuôn mặt đẹp như tượng tạc, cả dáng ngồi của y, lưng thẳng thể hiện khí chất vô cùng cao quý.
“ Tôi xin lỗi, tôi biết không nên động vào đàn của anh, nhưng mà Sanh Tiêu vừa mới dạy tôi, tôi nghĩ muốn tập một chút.”
Duật Tôn đối với những câu nói của cô ta, nửa điểm cũng không hề có hứng thú.
“ Tôi rất muốn biết, lúc trước tại sao cô lại đẩy Sanh Tiêu ra, lựa chọn cho cô ấy cơ hội sống duy nhất ?” Duật Tôn không hề nao núng khi hỏi những điều này.
Ánh mắt cô ta lóe lên, đôi mắt ngạo nghễ đầy dò xét của y nhìn chằm chằm cô ta, Tương Tư rất thản nhiên đối mặt cùng y, đôi mắt có chút hạ xuống, trong đầu hiện lên hình ảnh bầu trời đêm ấy nhuộm màu đỏ rực của lửa đỏ “ Lúc ấy tôi kông có thời gian để do dự, tất cả đều xuất phát từ bản năng của tôi “.
Duật Tôn không hề phát hiện ra sự lừa dối trong đôi mắt cô ta, ngược lại những lời Tương Tư nói đều giống như sự thật.
“ Đúng thế không ?”
“ Tôi biết anh không thích tôi ở đây “. Mạch Tương Tư nói xong lại cúi đầu. “ Chân của tôi nếu có thể đứng lên, tôi nhất định sẽ rời đi ngay “.
Đôi mắt y thoáng hiện vẻ suy tư cùng âm trầm, ánh mắt như chim ưng rọi thẳng xuống hai chân đang được váy che phủ của cô ta.
Đến cả bác sĩ cũng không nhận ra đôi chân cô ta đã hoàn toàn bình phục, huống chi chỉ là một thử nghiệm nho nhỏ của y.
Tay trái y duỗi ra, tại phím đàn đen trắng lướt nhẹ, Mạch Tương Tư quan sát thần sắc của người đàn ông này, thấy y không tỏ vẻ khó chịu, liền cẩn thận đem tay phải của mình đặt lên.
Mạch Tương Tư ấn một nốt, Duật Tôn liền thu tay lại.
Đáy mắt cô ta lộ ra vẻ không yên “ Thật xin lỗi, tôi chơi không hay.”
“ Cô không thích hợp chơi đàn “. Lời nói của y vô cùng lạnh lùng, trong mắt có vẻ không vui, Mạch Tương Tư nhìn qua không kìm lại được, nửa câu sau chưa kịp thoát khỏi miệng y, vừa nâng ánh mắt đã thấy Sanh Tiêu đứng ở bậc cầu thang.
Y quan sát cô chăm chú, đem câu nói đó nuốt trở lại.
Thật ra y muốn nói, cô không thích hợp chơi đàn, thứ thích hợp với cô nhất chính là ngồi trên xe lăn đừng làm loạn.
Mạch Sanh Tiêu nghĩ dì Hà đi mua thức ăn, chị ở tầng dưới một mình nên cô rất lo lắng, cho nên mới quyết định đi xuống.
“ Vậy tôi thích hợp với điều gì ?” Mạch Tương Tư còn đang chú ý đến lời cuối cùng y chưa nói ra kia.
Đang có mặt Sanh Tiêu ở đây, Duật Tôn nhất định không nói những gì mình nghĩ, khóe miệng y khẽ cong lên mê hồn “ Tính tình cô yên tĩnh, thích hợp với vẽ tranh nhất “.
Mạch Sanh Tiêu thấy Tương Tư không có chuyện gì, lại đi lên tầng lần nữa.
Duật Tôn đứng dậy theo, Tương Tư quay đầu nhìn lại, y đã đi lên cầu thang, phảng phất trong không khí chỉ còn đọng lại mùi nước hoa nhàn nhạt quyến rũ.
Duật Tôn đi vào phòng ngủ, trong phòng mở điều hòa rất mát, Mạch Sanh Tiêu ngồi trên bệ của sổ, dưới chân trải tấm thảm len viền đen trắng, cô tĩnh tại dựa đầu bên khung cửa nhìn ra bên ngoài.
Mái tóc chưa từng được trải qua hóa chất, thẳng mượt đến khuỷu tay, sợi tóc càng ngày càng đen bóng.
Duật Tôn đến bên cô ngồi xuống, đem Sanh Tiêu ôm vào lòng.
Cô cũng không hề phản kháng, tùy ý để y ôm, ánh mắt nâng lên thấy vết son môi nhàn nhạt rõ ràng in trên cổ áo sơ mi của y. Màu này rất nhạt, Mạch Sanh Tiêu nghĩ đến Cố Tiêu Tây, cùng cô có nhiều điểm giống nhau, có vẻ thanh khiết sạch sẽ của một nữ sinh.
Chẳng lẽ là người phụ nữ hiện tại của y ?
Cô nghĩ đến xuất thần, Duật Tôn đưa mặt đến trước mắt cô, muốn hôn cô, đôi mắt cô dừng tại cổ áo y, không muốn nhìn, nhưng vết tích ấy không ngừng xoáy sâu vào tâm trí cô, bàn tay chống đỡ trên ngực y, mặc dù sức lực không lớn, nhưng chí ít cũng ngăn cản được động tác kế tiếp của y. “ Đi đổi bộ quần áo khác đi, mặc dù tôi xem mình như con chim được anh nuôi dưỡng trong lồng son, nhưng chẳng lẽ anh lại không nghĩ như vậy ?”
“ Sanh Tiêu, đừng nói giọng đó với anh “. Y không thể chịu đựng bộ dáng nửa sống nửa chết này của cô, cái loại tinh thần này thà cãi nhau một trận lớn còn đỡ hơn.
Mạch Sanh Tiêu không hề để ý đến ánh mắt của y, cô duỗi hai tay ra, kéo cổ áo Duật Tôn lại “ Tôi nghe thấy tiếng dì Hà về, chúng ta xuống thôi, để xem hôm nay có món gì ngon “.
Cô buông hai tay ra, hai chân chống đỡ từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống.
Duật Tôn đem cánh tay thon dài khỏe khoắn của mình cuốn chặt lấy eo cô, Mạch Sanh Tiêu một phen thất thần đã bị y kéo lên ngồi trên đùi.
Đầu lưỡi y xộc thẳng vào miệng cô đòi hỏi, càn quấy, cũng không hẳn là sốt ruột hôn, chỉ là một cắn, hai buông ra, tay phải từ vạt áo phông của cô chui vào, bàn tay mạnh mẽ nắm chặt bầu ngực đầy đặn của cô. Ngón tay thon dài đè ép, chơi đùa nụ hoa, một đường hôn xuống cần cổ cô. Sanh Tiêu không hề đẩy ra, hai tay ôm chặt cổ Duật Tôn.
Trong phòng ngủ một màn xuân tình nóng bỏng.
Mạch Sanh Tiêu mở to hai mắt, y bắt cá hai tay, cùng lúc vui vẻ với hai người phụ nữ, cũng không hề muốn thả cô đi, có lẽ khi nào cao hứng sẽ về sủng hạnh cô sao ?
Duật Tôn cũng có tâm tư riêng, hắn không nghĩ chuyện giữa mình và Cố Tiêu Tây bị Sanh Tiêu phát hiện ra, cô ở Hoàng Duệ ấn tượng, hẳn là cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc với bên ngoài.
Cô bị y ôm ngang lấy đặt trên giường lớn, tóc dài trải ra tận mép giường, Duật Tôn cởi cúc áo Sanh Tiêu, đôi chân cô buông thõng trên mặt đất, khi y nằm sấp trên người cô, Sanh Tiêu ghé vào tai y nói nhỏ “ Duật Tôn, tại sao anh lại thích nữ sinh ?”
“ Cái này còn phải hỏi sao ?”
“ Ngày đó tại Thiên Sắc, cô ấycũng là nữ sinh sao ?” Nhưng là Mạch Sanh Tiêu không hiểu vì lý do gì Cố Tiêu Tây phải đến Thiên Sắc làm việc, khuôn mặt cô ta lộ rõ vẻ thuần khiết đáng yêu, bất luận không một ai có thể bắt chước được.
Hai cánh tay Duật Tôn chống bên người cô, nửa người dán chặt trên người cô, trong đôi mắt âm trầm dục hỏa tan biến đi nhiều vì câu hỏi của cô khiến y cảm thấy mất hứng. “ Làm sao em biết ?”
“ Tôi nhìn thấy được “.
“ Đúng vậy, cô ấy là tân sinh viên trường mỹ thuật”. Đã biết cô đoán ra được, Duật Tôn cũng không có ý định lừa dối.
“ Anh thích cô ấy ?” Sanh Tiêu lại hỏi.
“ Em quản nhiều chuyện quá rồi đấy, Mạch Sanh Tiêu”. Duật Tôn lên tiếng cắt đứt mọi lời nói của cô, nhanh chóng cởi bỏ áo sơ mi. Vạt áo mở rộng để lộ khuôn ngực rắn chắc ép chặt cô xuống dưới. Trong phòng nhiệt độ rất lạnh, nhưng Sanh Tiêu cảm giác toàn thân nóng rực như bị thiêu cháy.
“ Chắc chắn anh rất thích cô ấy”. Bằng không cũng sẽ không ở Thiên Sắc nói ra những lời như vậy.
Duật Tôn nhìn chắm chú sắc mặt của Sanh Tiêu, y không trả lời, chỉ là chăm chú nhìn cô, đôi mắt không hề chớp dù chỉ một lần “ Anh”
“ Nếu như là trước kia, tôi có nhiều hơn một người đàn bà, em đều khinh thường hỏi han. Sao bây giờ tôi chỉ để ý một người khác mà em cũng nói này nói nọ. Sanh Tiêu, em không cảm thấy mình mâu thuẫn à ?”
Mạch Sanh Tiêu khẽ giật mình, dường như cô bị y nhìn thấu tâm can trở nên luống cuống. Sau khi cô từ Thiên Sắc trở về, trong lòng không hiểu vì duyên cớ gì mà rất khó chịu, nhưng tuyệt nhiên cô không nghĩ rằng mình lại suy nghĩ theo một phương diện khác.
Sanh Tiêu có ý muốn đẩy người đàn ông đang nằm trên người mình ra. Cô muốn chạy trốn.
Loại cảm giác này mang đến cho cô nỗi bất an khiến toàn thân run rẩy không thôi.
Nửa người trên muốn đứng dậy đã bị Duật Tôn ép trở lại giường nằm dưới thân y. Chóp mũi cao thẳng chạm vào mũi cô, ánh mắt sâu thẳm xoáy sâu vào mắt cô “ Em đang nghĩ gì ?”
“ Thả tôi ra !”
“ Trả lời tôi !”
Cô khó nhọc thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng lên. Duật Tôn nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào y “ Đêm hôm đó tại Thiên Sắc, thái độ của em rất khác thường”.
Ánh mắt sắc bén của y nhìn thẳng vào cô, khiến Sanh Tiêu nhìn thẳng cũng không dám. “ Anh muốn nghe điều gì ? Muốn nghe tôi nói thích anh, yêu anh sao ? Duật Tôn “. Cô hơi ngừng lại một chút, không khí lạnh như băng làm cô khó khăn hít thở “ Có khả năng à ? Anh cảm thấy tôi sẽ ngu ngốc mà yêu anh sao ? Duật Tôn, anh không phải chồng tôi, tối đối với người ngoài không bao giờ lãng phí tình cảm”.
Mạch Sanh Tiêu nói xong, hốc mắt nóng lên, hơi thở dồn dập.
Duật Tôn nắm chặt cằm cô, lòng bàn tay cứng ngắc tựa như bóp nát mặt cô ra vậy.
Y buông cô ra, ngón tay thon dài cài từng cúc áo, một câu cũng không nói, không hề quay đầu lại mà ra khỏi phòng.
Tận khi màn đêm buông xuống, Duật Tôn vẫn chưa trở về.
Mạch Sanh Tiêu ngồi ôm gối trên bệ cửa sổ, trong đầu chỉ còn lưu lại câu nói kia của y, chẳng lẽ cô thật sự đã thay đổi mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra ?
Cô bất tri bất giác nhìn chằm chằm về phía cửa lớn, Duật Tôn, có lẽ anh lại qua đêm ở ngoài.
Mà sự thật đúng như cô nghĩ, đêm nay Duật Tôn đã đến Thiên Sắc.
Y có một chút để ý đến Cố Tiêu Tây, lúc cô ta đi vào, mặc đồng phục của phục vụ, Duật Tôn lơ đãng nhíu mày, bộ này không hợp với cô.
Quản lý ngầm hiểu, kéo cô ta vào.
Cô ta vẫn đứng ở cửa, vừa nhìn thấy Duật Tôn, trong lòng sinh ra một loại cảm giác sợ hãi không nói nên lời.
“ Còn đứng đó làm gì, vào đi”.
Cố Tiêu Tây bất an đi vào, ngồi bên cạnh Duật Tôn, bàn tay bị y kéo qua. Ngón tay cô ta cứng nhắc, bị y nắm chặt. “ Dật thiếu, xin ngài đừng trêu đùa em được không ? Em chỉ cùng ngài uống rượu.”
“ Được, chúng ta cùng uống rượu”. Bàn tay y vẫn nắm chặt không buông. Y cầm ly rượu trên bàn, ép đến trước môi Cố Tiêu Tây ra lệnh “ Uống đi”.
Cô ta uống một ngụm rượu nhỏ bị sặc mà bắt đầu ho khan.
“ Cô như vậy mà đòi hầu rượu, có khi hầu ngủ thì đúng hơn”.
Cố Tiêu Tây lau khóe miệng, mấy giọt rượu loang trên váy. Cổ tay đeo một chiếc đồng hồ đơn giản, cổ tay áo vén lên, để lộ một ít da thịt trắng nõn.
Chiếc điện thoại đặt trong túi áo Duật Tôn reo lên ba tiếng, nhưng ánh mắt hoàn toàn đặt trên cổ tay cô ta, không hề để ý đến chiếc điện thoại đáng thương kia.
Phòng VIP đóng chặt, không ai có gan dám quấy rầy không gian riêng tư của y. Duật Tôn kéo cô ta vào ngực. Hai vai Cố Tiêu Tây run lên, nghĩ rằng người đàn ông này chuẩn bị tiến thêm một bước bèn vội giãy giụa “ Không nên như thế”
“ Tôi không phải là người có tính kiên nhẫn”.
“ Duật Thiếu, em không nghĩ lần đầu tiên của mình lại qua loa như vậy, ít nhất cũng nên để cho em có chút chuẩn bị trước”.
“ Cô muốn thế nào ?”
“ Em.”Cố Tiêu Tây không nói nên lời, dựa vào ý tứ của Nghiêm Trạm Thanh, cô ta có lẽ đã đồng ý rồi, nhưng không hiểu bản thân tự nhiên phát sinh chuyện gì mà từ chối.
“ Như vậy đi, cô không muốn tiếp tục làm việc ở Thiên Sắc. Tôi có một căn phòng bỏ không, trước tiên cô chuyển đến đó, muốn tiền tôi sẽ cho cô. Còn về bản thân cô, như ý cô muốn, khi nào chuẩn bị tốt thì đến tìm tôi. Sớm muộn gì cô cũng là người của tôi, cô không trốn được đâu”.
Cố Tiêu Tây suy nghĩ một chút, thấy lời Duật Tôn nói không phải vô lý, ít ra làm người đàn bà của hắn sẽ có nhà ở, tiền tiêu, có thể sẽ không cần đến Thiên Sắc làm việc, mà quan trọng nhất, cũng giúp Nghiêm Trạm Thanh đòi lại công bằng.
“ Được ạ”.
Duật Tôn tao nhã nhấp ngụm rượu, đối mắt âm trầm rất sâu, rất u ám.
“ Nhưng mà em có chút lo lắng”. Cố Tiêu Tây nói “ Người phụ nữ lần trước đến Thiên Sắc có thể hay không tìm đến em ?”
“ Cô muốn nói đến Mạch Sanh Tiêu ?” Duật Tôn lơ đễnh khoát tay, cô ta nhìn về phía y, thấy trong mắt y toàn là dửng dưng. “ Lúc trước tôi để ý cô ta cũng bởi vì cô ta có chút hương vị trong sạch đúng vị của một nữ sinh”. Đầu ngón tay y vuốt nhẹ mái tóc Cố Tây Tiêu “ Cô ta còn một năm nữa mới tốt nghiệp”.
Ý tứ của y vô cùng rõ ràng, y muốn thay đổi khẩu vị.
Cố Tiêu Tây không khỏi đồng tình với Mạch Sanh Tiêu. Cô có thể nhìn ra, Sanh Tiêu thực thích y. Nhưng người đàn ông này không tim không phổi.Ánh mắt cô ta hơi dừng lại, trong mắt hiện lên khuôn mặt tuấn tú của Nghiêm Trạm Thanh.
Mối tình đầu đẹp đẽ, tình cảm sâu nặng nhất, chân thành mà tha thiết.
Nghiêm Trạm Thanh không tiếc dùng tất cả thủ đoạn lợi dụng cô, nhưng mà cô vẫn còn yêu hắn.
Đêm đó Duật Tôn đưa Cố Tiêu Tây ra khỏi Thiên Sắc, tất cả chị em làm việc chung đều nhìn với con mắt ngưỡng mộ, không ai chú ý đến nỗi niềm của cô ta.
Duật Tôn sắp xếp cho cô ta ở một căn nhà lớn, chỉ là ngôi nhà mới sửa chữa lại, bên trong đầy đủ tiện nghi, chính là thiếu hơi ấm của con người ở đây.
Bởi vì ở cùng Duật Tôn nên Cố Tiêu Tây không dám liên lạc tùy tiện với Nghiêm Trạm Thanh, điện thoại di động ngay cả ngủ cũng nhét dưới gối, một phút không rời.
Mạch Sanh Tiêu ở lại Hoàng Duệ ấn tượng không khỏi buồn bực, cô nghĩ muốn ra ngoài một chút, trước mặt Tương Tư gượng gạo nở nụ cười, nhưng mệt mỏi quá, đơn giản cô chỉ nói dối Tương Tư là cần mua hai quyển sách, một mình ra ngoài.
Cô muốn yên tĩnh nên cũng không liên lạc với Thư Điềm.
Nắng buổi trưa rất gay gắt, mặt trời chiếu thẳng vào đầu, nắng gắt đến độ cảm tưởng như cháy hết hàng cây hai bên đường. Sanh Tiêu ngồi ở một quán café gần quảng trường, trên đầu là một chiếc ô che nắng rất to, trước mặt để một cốc nước mơ lạnh.
Cô đeo kính râm, khuôn mặt nhỏ nhắn trẵng nõn dựa vào thành ghế.
Cố Tiêu Tây thật không nghĩ mình luôn gặp Mạch Sanh Tiêu những lúc không ngờ nhất. Cô ta chỉ muốn ra ngoài một chút, nhân tiện thăm thú xung quanh xem có ngôi trường nào chuẩn bị khai giảng để xin vào làm, cô muốn đi dạy.
Nghiêm Trạm Thanh hẹn buối tối gặp nhau, cô nói cho Duật Tôn biết tối nay cô phải về mừng sinh nhật mẹ, Duật Tôn cũng đồng ý rồi.
Cố Tiêu Tây chưa nghĩ đến khả năng mình rời bỏ Duật Tôn, mà biện pháp tốt nhất, chính là làm cho Mạch Sanh Tiêu rời bỏ y, có như vậy, Nghiêm Trạm Thanh mới đồng ý để cô trở lại bên hắn.
Cô chợt nghĩ, trong lòng không khỏi một mảnh bi thương, chẳng lẽ tự do của cô, nhất định phải đánh đổi bằng đau khổ của người khác.
Có thể Duật Tôn chú ý đến cô hoàn toàn do đã chán ghét Mạch Sanh Tiêu, cô nghĩ thầm, dù cho cô có không nhảy vào, Duật Tôn cũng không bao giờ giữ Sanh Tiêu ở bên, nghĩ như vậy, thâm tâm cô mới bớt đi một chút áy náy.
Sanh Tiêu uống một ngụm nước, cô không hề nhìn ra phía ngoài.
Vừa đặt cốc xuống mặt bàn, Cố Tiêu Tây đã ngồi trước mặt cô.
Cô vừa nhìn đã nhận ra cô gái mình gặp tại Thiên Sắc đêm ấy. Đôi mắt cô giấu sau cặp kính, ai ai cũng biết, Duật Tôn thích nhất là nữ sinh. Cố Tiêu Tây có lẽ còn nhở tuổi hơn cô, nếu so sánh với nhau, một chút ưu điểm Sanh Tiêu cũng không có.
Cô tháo kính râm xuống, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn.
Hai tay Cố Tiêu Tây nắm chặt túi xách trên đầu gối, trách không được Nghiêm Trạm Thanh lại thích cô ta. Mạch Sanh Tiêu rất xinh đẹp là điều không thể chối cãi, dù cô có chìm vào đám đông, cũng không lẫn đi đâu được ( Ở đây mình đang ở ngôi Cố Tiêu Tây nghĩ thầm nên để CTT gọi ST là cô ta nhé )
Có đôi khi, nực cười ở chỗ, nếu cô cùng Mạch Sanh Tiêu đổi chỗ cho nhau, cô có thể theo Nghiêm Trạm Thanh, mà Sanh Tiêu vẫn có thể ở cùng Duật Tôn.
Hai người đối mặt nhau, không ai mở miệng trước.
Phục vụ đi đến “ Xin hỏi quý khách dùng gì ạ ?”
“ Một ly nước lạnh, cảm ơn”.
Phục vụ xoay người, Sanh Tiêu đem kính râm đặt trên mặt bàn “ Cô có chuyện gì không ?”
Cố Tiêu Tây không biết phải nói thế nào, dù sao cô ta cũng không phải người thứ ba, có thể vênh váo tự mãn khoe khoang chiến thắng, lấy đó làm niềm vinh hạnh. Quần áo mặc trên người cũng là hàng hiệu, mỗi cái ít nhất phải mấy chục nghìn tệ.
Sanh Tiêu nghĩ thầm, với tính cách của Duật Tôn, nếu ai được y để ý, chắc chắn không bao giờ y để người đó chịu thiệt thòi.
Phục vụ đưa tới ly nước lạnh về phía Cố Tiêu Tây.
Cô ngẩng đầu nhìn người phục vụ, sau khi tốt nghiệp, cho dù có thể đến đây làm việc, cô cũng rất vui vẻ.
“ Xin lỗi, tôi đi trước”. Mạch Sanh Tiêu không chịu được việc phải ngồi yên một chỗ cùng cô ta lâu như vậy. Những hình ảnh ở Thiên Sắc đêm đó tua đi tua lại trong đầu cô rất nhiều lần, cô muốn quên nhưng không thể quên được.
“ Cô.cô có thể rời khỏi Duật Tôn được không ?” ( Anh giai mới có mấy ngày đã cho cô ta gọi thẳng họ tên rồi T_T )
Cuối cùng cô ta cũng chịu nói, hơn nữa lại trực tiếp nói vào vấn đề chính.
Mạch Sanh Tiêu vừa chuẩn bị đi liền quay lại, cô không muốn đấu trí với người phụ nữ khác, càng không muốn tranh cãi vì một người đàn ông. “ Những lời này, hẳn là Duật Tôn phải tự nói với tôi ?”
“ Tôi nghĩ cô nên tự hiểu, không cần người khác phải nói rõ ràng chứ nhỉ ? Cô xinh đẹp như vậy, muốn tìm người đàn ông nào mà không có, tội gì phải bám lấy người không thích cô ?”
Đến ngay cả Cố Tiêu Tây cũng nhận ra Duật Tôn không hề thích cô. Mạch Sanh Tiêu không giấu nổi nỗi đau đớn, lúc trước cô muốn rời đi, cô cũng tự hiểu được, hạnh phúc của cô sớm đã không còn.
Khi cô muốn đi, Duật Tôn không buông tay, bây giờ lại tới nói với cô, cô đi đi, tôi trả tự do cho cô.
“ Nếu cô lo lắng cuộc sống về sau không được tốt, tôi có thể bảo Duật Tôn cho cô tiền”.
“Tiền ?” Cánh môi cô khẽ nhếch lên, dù cười thế nào cũng thấy rất gượng gạo. “ Muốn cho tôi bao nhiêu tiền ?”
“ Tôi nghĩ, anh ấy cũng không phải người hẹp hòi, tôi mới theo thì đã có nhà để ở, có lẽ anh ấy sẽ cho cô số tiền đủ nuôi quãng đời còn lại”.
Trách sao được, mấy ngày liền y không về, hóa ra bên ngoài đã sớm có nơi ở mới.
“ Tôi phải tin cô à ? Không biết chừng đây chỉ là do cô một mình nghĩ ra mà thôi”. Mạch Sanh Tiêu không nghe ra ý tứ của Duật Tôn trong lời nói này, cô cũng không tin tưởng hoàn toàn Duật Tôn có ý nghĩ này.
Cố Tiêu Tây biết mình rất ích kỷ, rất tàn nhẫn. Lòng bàn tay nắm chặt lấy thứ gì đó mà đỏ ửng lên. Cô không nên lấy ra, không nên thương tổn Mạch Sanh Tiêu như vậy. Có thể bây giờ cô đang cùng ác ma ở chung một chỗ, một ngày cô không sớm rời đi, nguy hiểm càng nhiều.
Ai có thể đảm bảo, Duật Tôn sẽ tuân thủ lời hứa ? Nhỡ đâu ngày nào đó y lại đem cô ăn sống nuốt tươi ?
Cô ta hung hăng cắn chặt môi dưới, tay phải vươn ra, trên bàn đặt một chiếc bút ghi âm nhỏ, lúc trước con chíp được giấu trong đồng hồ, đây là thứ cô chuẩn bị đưa cho Nghiêm Trạm Thanh.
Cố Tiêu Tây ấn nút, giọng nói trầm ấm của Duật Tôn từ bên trong truyền ra. Mạch Sanh Tiêu không khỏi khẩn trương, cô có thể đoán được, Cố Tiêu Tây cho cô nghe xong, khẳng định có ý tứ gì đó.
Cô nghe được Duật Tôn nói “Cô như vậy mà đòi hầu rượu, có khi hầu ngủ thì đúng hơn”.
Cô còn nghe thấy y nói “Lúc trước tôi để ý cô ta cũng bởi vì cô ta có chút hương vị trong sạch đúng vị của một nữ sinh.Chính là cô ta còn một năm nữa mới tốt nghiệp”.
Mạch Sanh Tiêu không tự chủ véo vào chân mình, mặc cho đau đớn truyền tới. Trước khi đi cô đã thay váy bò, đôi chân cô trắng nõn, thế nào lát nữa cũng nhìn thấy dấu vết ửng đỏ”.
Cố Tiêu Tây cầm bút về, bàn tay nhấc ly nước lên uống một ngụm, nhưng năm đầu ngón tay không tự chủ được run lên.
Hai người đều không nói gì nữa, không gian lại nhuốm màu trầm mặc.
Chiếc xe thể thao xa hoa đỗ gần quảng trường, Duật Tôn xuống xe, y nhớ Mạch Sanh Tiêu rất thích uống nước mơ lạnh ở đây, nghĩ mua hai cốc mang về Hoàng Duệ ấn tượng. Duật Tôn vừa lên cầu thang của quán trà Mộc, ánh mắt lơ đãng trông thấy Mạch Sanh Tiêu và Cố Tiêu Tây ở cách đó không xa.
Đôi mắt y hơi nhắm lại, đi về phía hai người.
Ánh mắt Mạch Sanh Tiêu hơi nâng lên, trong mắt cô một mảnh trầm lặng làm lòng Duật Tôn hơi nhói đau, nhưng cuối cùng y khôi phục lại vẻ trầm tĩnh, nhìn về phía Cố Tiêu Tây “ Tại sao cô lại ở đây ?”
Cố Tiêu Tây dù chết cũng không nghĩ tới sẽ gặp Duật Tôn ở nơi này. Cô ta khẩn trương không biết làm sao, ánh mắt y liếc qua khuôn mặt hờ hững của Sanh Tiêu nhưng trên mặt không biểu hiện thái độ gì.
“ Em.Em đến đây chơi”.
Ánh nắng bị thân ảnh cao lớn của y ngăn lại, bởi vì cô đang đứng nên ánh mắt không tự chủ hướng về túi xách của Cố Tiêu Tây. Trong lòng cô không khỏi nổi lên nghi vấn, cô ở với Duật Tôn không phải ngày một ngày hai, sao y có thể để người khác dễ dàng đặt máy ghi âm được ? Chẳng lẽ là Cố Tiêu Tây cố ý ?
Mạch Sanh Tiêu dứt khoát muốn đi “ Cô ta nói, ngày trước anh để ý đến tôi chỉ vì tôi là nữ sinh, nay tôi còn một năm nữa mới tốt nghiệp nên anh chán tôi rồi”. Đôi mắt đẹp của cô nhìn thẳng vào Duật Tôn, muốn dựa vào đó để nhìn ra chút manh mối, nhưng mà ánh mắt của người đàn ông này vẫn bình tĩnh thâm thúy như vậy, căn bản cô không thể nhìn ra được. Sanh Tiêu có chút thất vọng “ Lời nói của anh đều bị ghi âm lại, Duật Tôn, anh không hề phòng bị gì sao ?”
Cố Tiêu Tây quá sợ hãi, cô ta muốn cho Mạch Sanh Tiêu nghe ghi âm để cô tự mình thức thời rời đi. Cô ta không nghĩ sẽ gặp phải Duật Tôn, nếu như bị Nghiêm Trạm Thanh biết được, nhất định sẽ không tha cho cô ta. Cố Tiêu Tây đứng dậy, hai tay nắm chặt tay áo Duật Tôn “ Không, em không có, thật xin lỗi.Em chỉ cùng cô ấy nói vài chuyện linh tinh, nhưng không hề có bản ghi âm gì cả, anh phải tin em”
Mạch Sanh Tiêu trông thấy ánh mắt cô ta tỏ vẻ đáng yêu thuần khiết, cô bèn chỉ về phía cô ta “ Nếu anh không tin lời tôi, có thể mở túi xách của cô ta xem, bên trong.”
Cô còn chưa nói xong đã bị Duật Tôn tàn nhẫn cắt đứt “ Mạch Sanh Tiêu, cô theo tôi bao lâu rồi mà còn dám đứng đây đặt điều vu khống ? Chẳng lẽ cô ấy nói không đúng à ? Đừng cho tôi thấy cô có ý đồ khác, đến tận bây giờ tôi cũng không tin cô”.