Khổ sở nhất chính là khi muốn khóc mà không thể rơi lệ.
Mạch Sanh Tiêu đứng bên ngoài cánh cửa rất lâu, nhưng Duật Tôn không có chút dấu hiệu hồi tâm chuyển ý, vì thế nên chẳng có khả năng chạy đuổi theo cô.
Từ bên trong thi thoảng lọt ra ngoài âm thanh cười đùa, Sanh Tiêu đè hai bàn tay lên hông, cố vịn người đứng thẳng, giờ đây giữa cô và Duật Tôn chỉ cách nhau có một ván cửa mỏng nhưng niềm hoan lạc của y, cô không cách nào tiến vào được.
Mạch Sanh Tiêu đi thẳng về phía trước, một cánh cửa phòng khác mở ra, Thư Điềm ngó đầu ra, thấy cô đang đi thì vội bắt lấy tay Sanh Tiêu, “Sanh Tiêu, cậu đi đâu thế? Đi toilet sao nửa ngày không thấy ra, mình còn tưởng cậu chạy theo anh chàng đẹp trai nào rồi cơ.”
Đang thất hồn lạc phách, nghe thấy tiếng của bạn, Sanh Tiêu vội vàng lấy lại tinh thần, cố nặn ra nụ cười vui vẻ, “Thư Điềm, mình muốn đi về trước.”
“Ở lại một lúc nữa đi, sắp cắt bánh rồi.” Thư Điềm kéo kéo cánh tay cô đi vào phòng, Tang Viêm bị các anh em vây kín, giữa chiếc bàn đặt một chiếc bánh gato ba tầng, trên tầng cao nhất của chiếc bánh có một mô hình chú chim nổi giận nho nhỏ làm bằng kem.
Lúc bánh được bưng lên, tất cả cười nghiêng ngả.
Khóe miệng Tang Viêm cũng nhếch lên, muốn cười,
“Có gì buồn cười cơ chứ? Đẹp thế này còn gì nữa?” bành gato là do Thư Điềm tự tay làm, dạo này cô ấy mê mẩn lũ angry bird.
Mạch Sanh Tiêu ngồi ở góc phòng, một ngọn nến được thắp lên trên chiếc bánh ngọt, Thư Điềm hát chúc mừng sinh nhật thật lớn,mọi người vừa nhìn ngắm chiếc bánh vừa hát theo, không khí thật ấm áp vui vẻ,
Đôi mắt của Tang Viêm ăm ắp niềm vui.
Người đàn ông bình thường lạnh lùng trầm tĩnh, hôm nay bị người phụ nữ mình yêu xoay đi xoay lại, Thư Điềm muốn người yêu ước nguyện, đèn trong phòng bị tắt hết, Mạch Sanh Tiêu nhìn về phía những người trong phòng, cuối cùng thì cô không cần phải ngụy trang nữa, giơ tay lên lau khóe mắt thì phát hiện ra, mắt cô ươn ướt.
“Nói nhanh, anh ước điều gì?”
" Không phải là nói ra sẽ không còn linh nghiệm nữa hay sao?” Tang Viêm cũng tỏ vẻ cực kỳ nghiêm túc giống Thư Điềm.
“Anh nói thì mới linh, sẽ trở thành sự thực ngay lập tức.”
" Thật không?"
Mạch Sanh Tiêu trông thấy niềm vui và sự ấm áp trong đôi mắt Tang Viêm. Những người ngồi quanh cũng như được vui lây, chỉ có một mình cô ở ngoài cái vòng tròn ấm áp và hạnh phúc ấy, Sanh Tiêu bị dìm trong một thế giới toàn băng giá lạnh lẽo, mặc cho những âm thanh vui vẻ hoan hỉ đều cách cô thật xa.
“Thật mà.” Thư Điềm gục lại gần Tang Viêm gật gật đầu.
“Vậy được.” Anh cười nói, “Anh ước hai điều, một là mong Thư Điềm mãi mãi ở bên anh, sống vui vẻ hạnh phúc hơn cả bây giờ.”
Bất kể là người con gái nào khi nghe được điều ước ấy đều sẽ thấy cuộc đời thật tuyệt vời. Nụ cười Thư Điềm nhuộm đẫm màu hạnh phúc , “Được, chúc mừng anh, mong ước của anh đã thành hiện thực.”
Tang Viêm cười càng tươi, cánh tay lớn của anh càng siết chặt lấy eo Thư Điềm, “Điều ước thứ hai là, ước Thư Điềm bây giờ sẽ cùng anh hôn nồng nhiệt 10 phút.”
" Oa"
Mọi người cười lớn, vỗ tay rào rào.
" Cái này không tính." Phản kháng của Thư Điềm bị Tang Viêm nuốt vào trong miệng, ánh nến lập lòe soi tỏ nết cười hạnh phúc trên khuôn mặt cả hai. Mạch Sanh Tiêu cầm lấy túi xách, nhân lúc tất cả mọi người hào hứng vui vẻ cổ vũ, cô khom người rời khỏi căn phòng.
Ra khỏi Thiên Sắc, cơn gió lạnh ùa tới như rót vào xương thịt.
Đêm tháng sáu, vậy mà vẫn có gió mát như vậy.
Sanh Tiêu ngơ ngác, cô độc đứng trước cửa vào Thiên Sắc khoảng nửa giờ, Thu Điềm gọi điện thoại, cô khẽ giọng chối từ nói mình mệt rồi xin lỗi, Thư Điềm rất vui vẻ, dặn cô đón taxi về nhà nghỉ ngơi cho tốt.
Mạch Sanh Tiêu cũng không hiểu nổi chính mình đứng ở đây làm gì. Chẳng lẽ, cô thật sự muốn tận mắt nhìn thấy Duật Tôn ôm người đàn bà khác đi qua trước mặt sao?
Vết rượu dính lại trên giày và ống quần nhìn thật khó coi.
Sanh Tiêu quay về Hoàng Duệ Ấn Tượng, sợ sẽ đánh thức Mạch Tương Tư, cô không dám cả bật đèn.
Sờ soạng thay dép đi vào phòng khách, đang chuẩn bị lên cầu thang thì bị vấp, cô ngã ngồi xuống nền. Lúc tắm mới phát hiện ra một vết bấm lớn trên đùi.
Sanh Tiêu ngủ trong phòng cho khách, cô biết đêm nay Duật Tôn sẽ không về, nằm trên giường, chỉ thấy đau nhức, bây giờ đã quá nửa đêm, nên việc sắp xếp đồ đạc hành lý có lẽ phải để đến ngày mai.
Khó khăn lắm cô mới thiếp đi, quá mệt mỏi nên ngủ rất say.
Duật Tôn mở cửa vào phòng ngủ, bật điện lên mới phát hiện, Mạch Sanh Tiêu không có ở đây. Chăn trên giường vẫn gấp ngay ngắn, y nghĩ rằng cô đã đi rồi, vội ngóng tìm xung quanh thì trông thấy trên tủ đầu giường quyển sách còn đang mở của Sanh Tiêu.
Y đi vào phòng ngủ cho khách, thật sự thấy được Sanh Tiêu đang ngủ .
Cô mặc áo ngủ, chăn mỏng vắt hờ trên người, mái tóc còn ẩm tỏa ra hương thơm ngan ngát, chưa khô vương lên khuôn mặt. Hai bàn tay khép hờ che hai tai lại, hô hấp đều đều, Duật Tôn nhẹ nhàng bước từng bước, ngồi xuống cạnh mép giường.
Mạch Sanh Tiêu trở mình, quay lại.
Duật Tôn đã uống rất nhiều rượu, một cánh tay chạm vào Sanh Tiêu, cô hơi rụt cổ lại, thấy ngứa ngứa, đến lúc tỉnh táo mới phát hiện ra Duật Tôn đã cởi xong cúc áo ngủ của mình, tay còn lại đang kéo quần cô.
Mạch Sanh Tiêu xoay người, tỉnh hẳn, sao y lại có thể ở đây được.
Nửa thân trên của Duật Tôn đặt trên giường, trên người vẫn còn mùi mang về từ Thiên Sắc, hai bàn tay y ôm lấy khuôn mặt Sanh Tiêu, hôn cô, còn cô thì chán ghét vô cùng, dùng sức đẩy y ra.
Duật Tôn ngăn tay chân cô lại, muốn hôn tiếp.
Mạch Sanh Tiêu mở miệng gắng sức cắn lên môi y, y đau, tỉnh rượu hơn một nửa, “Em điên à? Sao cắn tôi.”
Sanh Tiêu không nói một lời, đôi còn ngươi đen bóng như ngọc lưu ly sạch sẽ trong suốt nhìn y như chất vấn, bàn tay Duật Tôn đè lên cắn môi, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ, đau xót mới biết là đã bị cắn nát. Y không hề giận, cả người chuyển động, leo hẳn lên giường, “Đừng đùa nữa, cho anh.”
Cuống họng y khàn khàn ăm ắp dục vọng.
Người anh em nóng bỏng của y chỉ cách da bụng Sanh Tiêu một làn vải vóc mỏng tang, mùi rượu trong miệng Duật Tôn lại phả vào Sanh Tiêu, hai chân mở ra muốn ngồi lên bụng cô, y khao khát, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, muốn tìm người để thỏa mãn dục vọng.
Hai tay Mạch Sanh Tiêu bị y khống chế, cô không thèm suy nghĩ lấy sức dồn vào đầu húc đẩy Duật Tôn ngã nhào khỏi giường.
Y bị ngã chổng vó, cơn say hoàn toàn bay biến, gầm rú tên cô," Mạch Sanh Tiêu!"
“Đừng có chạm vào tôi!”
Hai tay Duật Tôn bắt đầu cởi quần áo trên người mình, “Tôi nuôi em, vì sao lại không thể chạm vào em?”
“Không phải anh bảo tôi cút đi sao?”
“Vậy sao em vẫn còn nằm trên giường tôi?” Duật Tôn thuận tay ném thẳng quần áo xuống đất.
Mạch Sanh Tiêu gạt chăn ra, bàn chân trần giẫm trên nền đất, “Được, bây giờ tôi đi ngay.” Cô bước nhanh ra cửa, cánh tay Duật Tôn vội vàng vươn ra, ôm lấy thắt lưng cô, dùng sức ném Sanh Tiêu trở lại giường.
Nội tạng của cô như đảo lộn hết lên, mái tóc lòa xòa che hết mặt, Sanh Tiêu bò dậy, muốn đi. Duật Tôn rút dây lưng, cởi quần, đêm nay y muốn cô, muốn trừng phạt cô
Sanh Tiêu bị y đè lên, hay tay cô phản kháng bị y dùng cà vạt trói lại, không thể cựa quậy.
Y đã cấp bách lắm rồi, vội vàng kéo quần lót Sanh Tiêu, vật cứng rắn của y chạm đến nơi non mềm của cô, tiếng thở dốc ngày càng dồn dập, muốn một lần vào thẳng luôn.
“Duật Tôn, anh muốn bức chết tôi sao?” cô giãy dụa bài xích y nhưng không thể, hai đùi bị y tách ra tạo thành độ cong rộng nhất.
“Anh muốn ngay bây giờ, ngoan, cho anh.”
“Tôi không muốn, tôi không muốn anh chạm vào tôi.”
" Mạch Sanh Tiêu," Duật Tôn dồn sức lên tay phải véo vào ngực cô, “cô đừng có quên, nghĩa vụ của cô là ngoan ngoãn nằm trên giường chơi với tôi, mẹ kiếp đừng có lảm nhảm.”
“Tôi không muốn anh, không muốn.” Mạch Sanh Tiêu gào rú, lặp lại.
" Vì sao?"
Còn muốn hỏi?
“Vì tôi chê anh bẩn đấy!” Cô cắn chặt răng, phun ra những lời thô tục.
“Tôi thấy em thật sự muốn chết.” Duật Tôn nghiến răng nghiến lợi, hai ngón cái bấm phập vào hai bả vai Sanh Tiêu, “Được lắm, tôi bẩn có phải không? Tôi cho cô bẩn chung, bẩn đến tận cùng sâu nhất!”
Y hạ mạnh eo xuống, không có yêu thương không có săn sóc, tiến thẳng vào nơi sâu nhất trong cô.
Mạch Sanh Tiêu đau đớn uốn cong người, đôi mắt nhắm chặt lại, khoảnh khắc nước mắt đã đầy mặt, bộ ngực phập phồng, khóc mệt mỏi chỉ còn lại tiếng nghẹn ngào đứt quãng, hai vai cô, không cả cơ thể cô đều run rẩy kịch liệt, hai cánh tay buông thõng hai bên cơ thể.
Duật Tôn chưa bao giờ thấy dáng vẻ khổ sở này của cô, nghĩ thầm, chẳng lẽ đã làm cô bị thương.
Y vội vàng rút ra, “Rách?”
Mạch Sanh Tiêu co vai lại, xoay người, khép chặt hai gối, cuộn lấy thân mình, tấm lưng trơn mịn co gập lại, âm thanh mà cô đáp lại, chỉ có tiếng khóc.
Cả Hoàng Duệ Ấn Tượng bị bao phủ bởi màn đêm đen nhánh, ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua lớp rèm mỏng manh, trong phòng ngoài phòng trừ tiếng khóc của Sanh Tiêu, không còn một âm thanh nào khác, Duật Tôn thấy rất bực bội," Đừng khóc."
“Anh ra ngoài đi.”
“Tôi không đi.”
“Duật Tôn, không phải anh…nói? Ngày mai tôi cút đi, mang cả chị tôi đi cùng…”Mạch Sanh Tiêu vừa khóc vừa thở, “Anh còn muốn như thế nào nữa, còn muốn thế nào nữa?”
Cô dồn dập hỏi
Duật Tôn biết cô vì chuyện ở Thiên Sắc mới giận.
“Tôi chỉ muốn ngủ bên em.”
Lại là cái dạng vô lại này!
Mạch Sanh Tiêu nghĩ, dù sao cũng đều phải đi, không còn sợ sệt gì nữa. Cô bò dậy, hai tay ôm lấy chiếc gối, Duật Tôn không biết cô định làm gì, mặt đã bị chiếc gối đập cho vài cái.
Y vội vàng giơ hai tay che đỡ.
" Mạch Sanh Tiêu!" Nhẫn nại của y đã tới giới hạn, Sanh Tiêu ngơ ngẩn cả người, nhưng thoáng cái, cô lại vung gối lên, nhưng không đập lên người Duật Tôn nữa mà vứt nó xuống đất.
Dáng vẻ uất ức này giống hệt vẻ ghen tuông của một người đàn bà đanh đá.
Mạch Sanh Tiêu xoay người, nằm về chỗ.
Cô nghĩ, cùng lắm thì cá chết lưới rách.
Duật Tôn vừa muốn phát giận nhưng con mắt vô tình lại bắt gặp vết bầm trên đùi Sanh Tiêu, trái tim y mềm nhũn, lời độc ác đến bên môi lại nuốt trở vào, y cũng biết những lời y nói ở Thiên Sắc là nặng, chỉ vì Duật Tôn không ngờ cô lại quan tâm chuyện của y như thế, thật sự quan tâm.
Y nằm phía sau cô, vươn cánh tay ôm cô vào ngực mình.
Trần truồng ôm nhau, mới phát hiện người cô lạnh như băng, Duật Tôn kéo chăn lên đắp cho cả hai, cằm y đặt lên đỉnh đầu Sanh Tiêu, trầm mặc, không nói một câu.
“Tôi không cần tiền của anh, chỉ cần chị tôi đi cùng,tôi sẽ đi.” Sanh Tiêu đưa lưng lại phía nói.
Duật Tôn làm như thở dài," Ai nói cho em đi?"
Mạch Sanh Tiêu vừa muốn mở miệng, đã bị Duật Tôn trách móc,"Đó là em tự ý muốn đi, tôi đổi ý, không cho phép em đi.”
“Anh đừng nói gì, Duật thiếu, tôi sẽ đi, trả lại vị trí này cho anh.”
" Đừng gọi tôi bằng cái tên lạ lẫm như vậy,” Duật Tôn hơi đè cằm xuống, khẽ cắn lên vai cô, “Lúc cao trào thì gọi tôi là Tôn, chơi vui vẻ xong thì gọi Duật Thiếu, em thật vô tình.”
Mạch Sanh Tiêu không muốn nói linh tinh với y nữa, “Tôi quyết rồi.”
“Quyết định của em thì có sao, đừng quên, em vẫn trong tay tôi.”
Sanh Tiêu xoay mạnh người lại, anh mắt giận dữ, “Trừ uy hiếp ra, anh còn biết cái gì nữa?”
“Với em tôi chỉ cần uy hiếp là đủ, mới cho em mấy ngày thoải mái em đã lớn gan lớn mật đến thế này rồi.”
Sanh Tiêu giận dữ. Lúc tỉnh táo lại không còn phát bệnh thần kinh như lúc trước nữa, cô chỉ cười lạnh nói, “Đúng là không biết bẩn, chôn thân vào cơ thể mấy người phụ nữ một lúc, tôi thấy kinh tởm thay cho anh.”
"Tôi không thấy vậy,” nụ cười ác ma của y lại giương lên “Tôi chỉ thấy hưởng thụ.”
Trong mắt Sanh Tiêu chứa đầy chán ghét đến cùng cực, không đáp lại câu nào với y.
Tay phải Duật Tôn ôm lấy eo Sanh Tiêu, cô lấy hai tay đẩy ra, nhưng càng đẩy y càng ôm chặt. Y chỉ muốn giữ cô lại, nên thủ đoạn gì cũng làm, dù cho hèn hạ đến đâu cũng không nuối tiếc.
Cơ thể Duật Tôn dán chặt vào Sanh Tiêu, một mực không chịu buông ra, Mạch Sanh Tiêu có giãy dụa, phản kháng thế nào, chán chê, mệt mỏi kiệt sức thì không nhúc nhích nữa.
Hai người cùng thở, như hòa quyện chặt lại với nhau, Sanh Tiêu cắn cắn ngón tay, nhắm chặt mắt lại.
Thiên Sắc vẫn kinh doanh đến tận 2h sáng.
Cố Tiêu Tây bị quản lý gọi lên khiển trách rất lâu, nói cô quá không biết phân biệt, đến lúc đi ra khỏi Thiên Sắc, trên mặt cô tràn đầy mệt mỏi. Trở lại chỗ ở tạm thời người đàn ông kia thuê cho cô, cô vừa bật đèn lên, đã nhìn thấy một người ngồi trong phòng khách.
Cố Tiêu Tây bị giật mình, sợ tới mức làm rơi hết đồ xuống cạnh chân. Đợi thấy rõ mặt của đối phương xong, lúc này cô mới thở phào, lặng lẽ đi tới, "Nghiêm thiếu."
Nghiêm Trạm Thanh cầm phong bì đặt trên khay trà lên, hắn mở ra, bên trong có 5 vạn tiền mặt, "Đây là phần thưởng tối nay của cô."
Cố Tiêu Tây đi đến ngồi vào phía chiếc ghế salon đối diện, "Anh không sợ tôi cầm 5 vạn tiền này rồi bỏ mặc sao?”
"Cô dám?" Nghiêm Trạm Thanh trong mắt tràn đầy chắc chắn, lúc đầu y chỉ nhìn một cái liền chọn Cố Tiêu Tây, cũng bởi vì mùi vị học sinh trên người cô, hắn đoán chừng Duật Tôn sẽ thích. Cố Tiêu Tây gia cảnh không tốt, cũng không thích ăn diện, khí chất cũng giống như Mạch Sanh Tiêu, rất sạch sẽ, chính là thứ hấp dẫn nhất đối với kiểu người như Duật Tôn.
"Xem ra tối nay cô đã gặp Mạch Sanh Tiêu."
"Tôi đã biết."
"Cô biết cái gì?"
Nghiêm Trạm Thanh nói một lần, cũng không định nhắc lại.
"Cô ấy thích Duật Tôn, anh làm như vậy, cô ấy sẽ rất thương tâm ."
Xoảng ——
Bình hoa trên khay trà bị Nghiêm Trạm Thanh đưa tay gạt xuống đất, mắt hắn vằn đỏ, không khỏi cao giọng, "Ai nói là cô ấy thích Duật Tôn?"
Cố Tiêu Tây ngoan ngoãn ngậm miệng, không dám nói nửa lời, nhưng cô đã tận mắt nhìn thấy, điều này chẳng lẽ còn có thể giả bộ?
"Tôi làm như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho cô ấy, cô ấy thêm một ngày ở lại bên cạnh Duật Tôn, là thêm một ngày nguy hiểm."
"Nhưng anh đang làm tổn thương cô ấy."
"Vết thương có thể từ từ khép lại." Nghiêm Trạm Thanh không phát giận thêm nữa, tầm mắt hắn chăm chú vào một chỗ, tai nạn xe cộ lấn trước khiến hắn không dám hành động bất cẩn, chỉ cần Mạch Sanh Tiêu còn ở lại bên cạnh Duật Tôn, hắn sẽ không thể ra tay được. (luôn mồm nói là vì tốt cho Tiêu, nhưng cuối cùng cũng chỉ là vì chính bản thân mình thôi, đồ ích kỷ)
"Tối nay, y đã nói muốn mua tôi." Cố Tiêu Tây cúi đầu, thanh âm rất nhẹ.
Nghiêm Trạm Thanh nhíu mày, "Y thực sự nói như vậy? Quả nhiên đúng như tôi dự đoán."
"Tôi đã cự tuyệt theo như anh dặn, đúng lúc đó, cô ấy đi vào, chuyện đó cũng do anh an bài sao?"
Nghiêm Trạm Thanh lắc đầu một cái, việc gặp Mạch Sanh Tiêu ở Thiên Sắc, là ngoài dự liệu của hắn, sau chuyện lần trước, hắn cho là cô nhất định sẽ không bao giờ tới nơi này nữa.
"Tiếp theo tôi phải làm sao?" Cố Tiêu Tây thấp thỏm mở miệng, trong giọng nói lộ ra lo lắng.
"Cái này cũng phải để tôi dạy cho cô sao?"
Nhưng, cô không muốn. Cô không thích Duật Tôn, ngay lần đầu tiên trông thấy người đàn ông đó, trong lòng cô liền tràn đầy sợ hãi, cô càng không muốn chọc vào y, "Y đã bảo Mạch Sanh Tiêu đi, mục đích của anh cũng đã đạt được, tôi có thể không làm tiếp nữa được không?" 5 vạn đồng, đủ để cô giải quyết tạm thời việc khẩn cấp, để trang trải cuộc sống sau này, cô có thể đi làm thêm.
"Cô nên biết mục đích cuối cùng của tôi không phải điều này, tôi muốn cô ngủ với y, cô, chính là một quả bom hẹn giờ tôi sắp đặt ở bên cạnh y."
"Làm sao anh chắc chắn tôi có thể? Tôi không làm được, tôi chắc chắn sẽ bị y nhìn thấu, Nghiêm thiếu, anh để cho tôi sống yên ổn được không, đừng ép tôi có được không?" Những việc Cố Tiêu Tây làm đều phải giấu cha mẹ, lúc nhận lời Nghiêm Trạm Thanh cô đã rất do dự, cho đến khi gặp Duật Tôn, cô liền ngay lập tức thấy hối hận.
Nghiêm Trạm Thanh thấy tiếng cô nói chuyện ngày càng lớn, liền ngồi vào bên cạnh Cố Tiêu Tây, y khoác vai cô ôm vào trong ngực, "Đừng sợ, gia cảnh của cô, đơn giản giống như tờ giấy trắng, y điều tra cũng biết, không một ai có thể hoài nghi cô, tôi hứa với cô, giúp tôi làm xong chuyện này, tôi sẽ đưa cô đi du học, cô cũng không muốn ba mẹ của mình phải ở một nơi như thế phải không? Tôi có thể tặng cho nhà cô một căn hộ." (Đoạn này sao mà thấy Nghiêm thiếu khốn nạn quá)
Những thứ này, Cố Tiêu Tây chưa từng nghĩ tới, ban đầu cô đáp ứng Nghiêm Trạm Thanh, cũng không nghĩ đến chuyện sẽ phức tạp thế này, cô chỉ muốn kiếm chút tiền học phí, sau đó dựa vào cố gắng của mình, cho ba mẹ một mái nhà nhỏ ấm áp. Cô an tĩnh tựa vào trước ngực Nghiêm Trạm Thanh, cái ôm của hắn hữu lực mà ấm áp, cô đã từng nghĩ, có thể có một chỗ như vậy để cho cô an tâm dựa vào một chút.
.-.-.-.-.-
Mạch Sanh Tiêu đứng ở phía trước cửa sổ, bồn cây văn trúc trên bệ cửa này là do cô mang từ trường học về, chỉ có điều nó không thích ứng nổi với môi trường ở đây, những chiếc lá to màu xanh đã bắt đầu khô vàng.
Sanh Tiêu nghĩ, cây cỏ cũng giống như con người, tới chỗ không thích hợp với mình, nó cũng không sống nổi.
Cô cầm cây kéo cắt bỏ những lá vàng úa, Tương Tư thấy cô đứng một mình rất lâu, cũng không đi qua quấy rầy cô.
Lúc này thời tiết cũng sắp trở lên nóng bức, trường học nghỉ hè, chỉ còn có một năm nữa, cô sẽ tốt nghiệp Hoa Nhân.
Ngoài phòng truyền đến tiếng còi xe, cửa chính tự động từ từ mở ra, cô thấy Duật Tôn đang lái xe đi vào.
Mạch Sanh Tiêu bỏ kéo xuống, không quay đầu lại liền đi ngay lên lầu, lá khô còn chưa kịp dọn dẹp theo một cơn gió lớn mà rơi xuống, cuốn sạch trên mặt đất không còn dấu vết.
Sanh Tiêu đi rất nhanh, Tương Tư ngồi ở trong phòng khách, nghe được phía trên truyền tới tiếng đóng cửa.
Cô ta đẩy xe lăn đi tới trước đàn dương cầm.
Duật Tôn xuống xe, vừa đi đến cửa liền nghe thấy tiếng đàn từ khe cửa hở ra truyền đến, mặc dù không thành giai điệu, nhưng cuối cùng vì không gian tĩnh mịch nặng nề mà cũng thêm được một chút sức sống.
Y thay dép đi vào, có lẽ Sanh Tiêu đang tập đàn, nhưng không ngờ, nhìn thấy lại là Mạch Tương Tư.
Cô ta ngồi trên xe lăn, điệu bộ rất hứng thú vui vẻ.