CHÍNH LÀ KHÔNG LY HÔN

Có lẽ qua nhiều năm như vậy, từ xưa tới nay chưa từng có tiền lệ có người tại chiến đội Liệp Ưng sau khi trải qua hai lần sơ tuyển, còn dám báo danh tham gia, cho nên chỉ ba ngày tên của "Thư Yến" không biết bị ai trong căn cứ truyền ra.

Cái gọi là " sơ tuyển" chính là lần đầu hai ngàn người báo danh tiến hành sát hạch năng lực một lần, mặc dù chỉ là khảo nghiệm đơn giản trong hạng mục sát hạch của chiến đội Liệp Ưng, thế nhưng sát hạch cũng đã vượt qua phần lớn nội dung huấn luyện trong quân doanh và trường quân đội, cho nên chỉ một lần sơ tuyển như thế cũng đã đào thải hơn ngàn người.

Mà trong lúc còn lại mấy trăm người vừa vui mừng vượt qua được vòng một, vòng sơ tuyển thứ hai liền bắt đầu, mọi người thậm chí ngay cả thời gian thở cũng không có, lập tức tiến vào sát hạch thực chiến, mà thực chiến tự nhiên không còn là "huấn luyện" thân thể đơn giản, mà là dùng súng thật đạn thật đấu nhau, cho nên chỉ cần có một chút nghỉ ngơi thư giãn sẽ lập tức bị mất quyền thi đấu, thậm chí đối mặt tử vong.

Trải qua hai vòng sơ tuyển "Như ma quỷ", thế nhưng còn dư lại chỉ có tám mươi ba người đều có thể nói là người tài ba, mà chính là bởi vì đều là người mạnh, cho nên giữa họ tràn đầy mùi thuốc súng, cho nên nhìn ai cũng không vừa mắt, đều cho là mình có thể lưu đến cuối cùng, bây giờ lại có người dám trực tiếp nhảy qua hai lần sơ tuyển lúc trước, báo danh tham gia, việc này có khác gì trực tiếp đánh vào mặt của bọn họ?

Ngày này sáng sớm, trong lúc trời còn chưa sáng, trong sân huấn luyện mọi người đã thi nhau bàn tán chuyện này.

Yến Thù Thanh chạy tới sân huấn luyện cũng cảm giác được bầu không khí không đúng, ánh mắt của rất nhiều người nhìn anh cực kỳ không có thiện cảm, khi anh đi vào sân bãi, thậm chí có thể cảm thấy bọn họ nhìn anh xì xào bàn tán cùng chỉ chỉ chỏ chỏ.

Tuy rằng lúc trước anh vẫn luôn học tập hạng mục chú ý của quân đoàn, còn không cùng những người thực sự gặp mặt, cho nên cũng không có thâm cừu đại hận gì, nhưng anh dù sao không phải người ngu, vừa nghĩ đến thái độ của bọn họ nhìn mình ngày hôm qua, trong lòng lập tức hiểu rõ, thậm chí cảm thấy có chút không biết nên khóc hay cười.

Hiện tại mới chỉ có tám mươi ba người, bộ dạng của bọn họ đã phòng bị như vậy, vậy sau này chân chính bước vào sát hạch đặc thù, những người này chẳng phải sẽ trực tiếp giết chết anh!

Không thèm quan tâm ánh mắt của người khác, Yến Thù Thanh trực tiếp chạy theo đội ngũ, chờ chạy mười vòng, đến lúc huấn luyện viên tuyên bố tạm dừng, anh trực tiếp lau mồ hôi ngồi xuống một góc rời xa mọi người.

Lúc này mấy người nhìn về phía anh, một người trong đó trực tiếp lớn tiếng nói, "Chiến đội Liệp Ưng sát hạch ngay cả đàn bà cũng có thể tham gia, giống cái thì ngoan ngoãn ở nhà sinh con, chạy đến trong đống đàn ông làm gì."

Người bên cạnh cười theo, "Cũng không thể nói như vậy, theo ý của cậu đàn ông đều có thể tham gia, vậy phục tùng giả chẳng phải là cũng có thể nhảy một chân vào."

"Phục tùng giả dám đến đây chả lẽ không sợ bị chúng ta ngăn cản à? Ha ha ha... Cậu nhìn cái dáng vẻ của tên kia, chỉ có đàn bà mới có bím tóc, ngay cả phục tùng giả cũng không bằng đi! Ha ha ha —— a!"

Còn không đợi gã cười xong, có thứ gì lại đột nhiên bay qua, tốc độ nhanh đến mức căn bản phản ứng không kịp nữa, gã chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, sau đó mũi của gã liền bị chảy máu.

"Tiểu bạch kiểm tao đánh chết con mẹ mày, mẹ nó mày dám đánh tao!?"

Người kia bưng mũi chảy máu vọt thẳng đến trước mặt Yến Thù Thanh, Yến Thù Thanh ngồi tại chỗ khẽ cười một tiếng, "Tao vẫn luôn ngồi ở chỗ này, không nhúc nhích chút nào, con mắt nào của mày nhìn thấy tao đánh mày."

"Không phải mày còn có thể là ai!"

Lời này chọc Yến Thù Thanh phát cười, "Hai ta không thù không oán, trước hôm nay ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy, tao cần gì phải đánh mày, lỗ mũi của mày bị đánh liền oán tao, làm sao không oán miệng mình quá thối lão thiên gia không cẩn thận đánh trật."

Nói xong anh cũng lười phản ứng thằng ngu này, đứng dậy đi về phía sân huấn luyện, lúc này ba người còn lại tất cả đều xông tới.

"Thằng nhóc này, mày rất có năng lực a, trực tiếp nhảy qua sát hạch thể năng cùng thực chiến diễn luyện đã coi bản thân rất đáng gờm? Nhìn bộ dạng kiêu ngạo của mày, mày nghĩ mày tới chỗ nào, gan lớn không sợ chết cũng không nên tuỳ tiện tới đây, nghe anh mày khuyên một câu, lập tức quỳ xuống xin lỗi anh em tụi tao, bằng không ngày hôm nay mày đừng nghĩ đi ra khỏi cái cửa này."

Ba người tất cả đều là thể trạng to lớn cường tráng, đặc biệt là dùng sức mạnh tăng trưởng, hai vòng khảo hạch, ba người cũng là đứng hàng đầu, bởi vì ba người vẫn là liên thủ hành động, dùng thủ đoạn hèn hạ nhất vây công đối thủ, cho nên tại vòng sát hạch thứ hai, rất nhiều người thậm chí trực tiếp bị bọn họ đánh chết.

Ở đây những người khác, tuy rằng cũng có chút đố kỵ Yến Thù Thanh, mà quy định của Liệp Ưng xác quy định ngoại trừ sát hạch, tuyệt đối không cho chiến đấu âm thầm, cho nên vừa nhìn song phương mắt thấy muốn đánh nhau, tất cả đều sống chết mặc bây, hận không thể bọn họ lưỡng bại câu thương* đánh chết lẫn nhau, mình ngồi đó hưởng lợi.

(Lưỡng bại câu thương: hai người không đếm xỉa gì đến sự thiệt hại của bản thân, đánh nhau chết mới thôi.)

Ánh mắt Yến Thù Thanh lần lượt đảo qua ba người, khóe miệng vẫn cứ mang theo ý cười, không chút hoang mang mà nói, "Ba vị đây là muốn đánh nhau?"

"Con mẹ nó đừng phí lời! Nếu không muốn đánh thì mau quỳ xuống."

Yến Thù Thanh vỗ vỗ tay, uống cạn bình nước, sau đó tiện tay ném đi, chiếc lọ chuẩn xác rơi vào trong thùng rác cách đó ít nhất năm mươi mét, mấy người ở đây hít một hơi, không thể tin được vào con mắt của mình.

Nhưng ngay khi tất cả mọi người cho là Yến Thù Thanh sẽ động thủ, cùng lúc ba người kia cũng khởi động toàn thân chuẩn bị thủ thế, anh liền bĩu môi, "Huấn luyện viên nói, cấm đồng đội bí mật đánh nhau, hôm nay sợ rằng không có cách nào bồi tiếp các vị."

Nói xong lời này, anh phất tay một cái tiêu sái xoay người rời đi, loại ác ý khiêu khích này xưa nay anh không đặt vào trong mắt, càng không vì chút chuyện nhỏ này tức giận, lúc trước anh bị truyền thông đẩy lên đầu gió đỉnh sóng, có người mắng anh khó nghe hơn, nếu như mỗi người công kích anh đều muốn đánh một trận, chẳng phải là sẽ khiến anh mệt chết?

Thân ảnh kiên cường giống như cây bạch dương, đi qua ba người kia, bộ dạng vân đạm phong khinh* hoàn toàn không giống như là mới vừa trải qua một hồi sỉ nhục.

(Vân đạm phong khinh: mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ.)

Thế nhưng ba người kia không có đạt được mục đích làm sao có khả năng dễ dàng bỏ qua, một người trong đó trực tiếp vung lên nắm đấm đập tới, đầu Yến Thù Thanh nghiêng qua tránh thoát một quyền, nắm đấm của người kia nặng nề nện ở trên lan can lưu lại một hố to thật sâu.

Người kia một đòn không trúng, lại muốn đấm tới, nắm đấm mạnh mẽ mang theo âm thanh gào thét trực tiếp phả vào mặt, Yến Thù Thanh không muốn đánh nhau, cho nên luôn luôn né tránh, căn bản không ra chiêu.

"Oắt con vô dụng tiểu bạch kiểm mày ra tay a! Hay là sợ ông nội mày rồi! Dám nhảy qua hai vòng chọn lựa mày chỉ có bản lãnh này à!?"

Âm thanh gã ồn ào, lan can bên cạnh chấn động vang lên ong ong, thân hình to lớn của gã như một ngọn núi lấp lấy Yến Thù Thanh, làm cho anh lập tức thấy chán ghét.

Không muốn để ý tới cóc ghẻ, chỉ cần nhìn đã buồn nôn!

Đột nhiên giơ tay nắm lấy nắm đấm hung ác của gã kia, ánh mắt của anh thản nhiên nói, "Nếu như muốn đánh trước hết chúng ta cũng phải biết quy củ, một chọi một, không cho dùng vũ khí, các người cũng không muốn bị cấp trên bắt được đúng không?"

"Tao phi! Mày đắc tội ba anh em chúng tao, dựa vào cái gì không cùng đánh ba anh em chúng tao, nói cho cùng mày chính là đi cửa sau không có bản lĩnh, không dám đánh nhau với chúng tao thôi!"

Gã ta chửi ầm lên, một người bên cạnh lại ngăn cản gã, khinh miệt quét Yến Thù Thanh liếc mắt một cái, "Cậu nhìn thân thể của cậu ta kìa, một người cũng đủ đánh nó, ba người chúng ta nếu như đánh chết cậu ta dù sao cũng không tiện báo cáo cho cấp trên."

"Được! Một chọi thì một chọi một, thằng nhóc một hồi không đánh mày quỳ xuống rập đầu lạy, lão tử chính là cháu trai của mày!"

Nói xong người kia hét lớn một tiếng, giống như một ngọn núi ùn ùn kéo đến, lần này Yến Thù Thanh cũng không nói nhảm nữa, trực tiếp nhảy lên nghênh tiếp.

Người kia thân hình tuy rằng cao to cường tráng, một quyền có thể trực tiếp đánh chết người, thế nhưng đến cùng quá mức cồng kềnh, phản ứng trì độn, mà Yến Thù Thanh từ sau khi gien biến dị, gien cầm kiếm giả tuy rằng thoái hóa rất nhiều, trước đây bắp thịt rắn chắc cũng biến thành đường nét nhu hòa, mà thân thể so với trước đây càng thêm mềm mại, không chờ nắm đấm của người kia đến trước mặt anh đã nhảy lên không trung.

Hoàn toàn như khỉ đùa giỡn, người kia đánh phải anh liền trốn bên phải, người kia muốn tóm lấy anh vật xuống đất, anh nhảy đến không trung, "Quá chậm quá chậm, tao nói anh em mày nhanh nên có được hay không?"

"Con mẹ nó!"

Người kia mệt thở hồng hộc, liên tục mắng to, bắt được cơ hội hướng về phía Yến Thù Thanh đánh một quyền, một giây sau Yến Thù Thanh đã xuất hiện ở sau lưng của gã, một chân tung lên kẹp chặt cổ của gã, đem gã vật xuống đất.

Giống như tảng đá ba trăm cân đập xuống đất, nhất thời cát bay đá chạy, người kia gào thét một tiếng bò lên đánh một quyền, Yến Thù Thanh trực tiếp đạp cánh tay của gã, đá một cước về phía mặt của gã.

Trực tiếp đá gãy hàm răng của gã, làm cho mặt gã vốn đã chảy máu, nay lại máu thịt be bét, nhìn đến rợn người.

Người kia triệt để nổi điên, dĩ nhiên móc ra một thanh đoản đao muốn đâm vào đôi mắt Yến Thù Thanh, anh không có đề phòng, cánh tay bị chém một vết thương, điều này làm cho đôi mắt của anh triệt để chìm xuống, thậm chí biến thành màu đen nồng nặc.

Trong lúc người kia chuẩn bị đâm vào tim anh, Yến Thù Thanh kéo tóc của gã, trực tiếp cưỡi lên bả vai của gã, hai cái chân trong nháy mắt khóa trái, người kia lập tức không có cách nào hô hấp, một gương mặt nghẹn đến đỏ ửng.

Xương cổ phát ra âm thanh kẽo kẹt, Yến Thù Thanh chỉ cần hơi dùng sức, có thể bẻ gảy cổ của gã.

Vừa lúc đó, người ở bên cạnh lúc trước nói tuyệt đối không nhúng tay, nhìn thấy anh em mình bị đánh thành như vậy, trực tiếp rút dao hướng về phía Yến Thù Thanh không hề phòng bị, muốn đâm vào tim anh...

"Cẩn thận sau lưng!"

Có người hô to một tiếng, thế nhưng chiếc dao lạnh lẽo đã chạm đến da, Yến Thù Thanh mặc dù phản ứng lại không thể tránh thoát một đòn trí mạng này.

Đâm nhọn sắc bén đột nhiên truyền đến, trong phút chốc anh trợn mắt lên, trong lúc anh nghĩ mình đã bị đâm xuyên tim, có thứ gì đột nhiên "Ầm "Một tiếng đập tới, trực tiếp đá trúng thanh đoản đao trí mạng này, khiến nó rơi xuống đất.

Yến Thù Thanh ngã xuống đất, còn không đợi thấy rõ chuyện gì xảy ra, một cái bóng người màu đen đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, ai cũng không có phát hiện sự tồn tại của hắn, thậm chí không thấy rõ hắn làm sao làm được, đến lúc chờ nhìn thấy người, hắn đã đá một cước vào trên cổ người kia.

Người kia ầm một tiếng ngã trên mặt đất, người áo đen trực tiếp cầm cổ tay gã, cầm lấy thanh đoản đao lúc nãy, tại đầu ngón tay xoay một cái, tàn nhẫn mà đâm vào lòng bàn tay của gã.

"A ——!"

Rít lên một tiếng, máu tươi tung toé, tất cả xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người sợ đến ngây người, Yến Thù Thanh lúc này mới từ bên trong sợ hãi vừa nãy tỉnh táo lại, ngẩng đầu đối diện thân ảnh người mặc áo đen kia, định thần nhìn lại, cả người đều sững sờ..

Cái thân ảnh này... Cái thân ảnh này...

Làm sao giống Cận Hằng như vậy!?

Hết chương 44-phần 2.

Bình luận

Truyện đang đọc