CHÍNH LÀ KHÔNG LY HÔN

Tinh cầu Alpha là nơi cách mẫu tinh xa nhất, xung quanh hoang vu, tuyết lớn bao trùm, ở vào bản đồ cực bắc Thương Kiếm, là cứ điểm mấu chốt đặc khu Tây Bắc, nhiều năm qua vẫn luôn an phận thủ thường, bây giờ lại xảy ra phòng thủ sơ suất chuyện lớn như vậy, điều này làm cho Hoàng đế không thể không sinh lòng cảnh giác, vì để tránh cho đánh rắn động cỏ, lần hành động này thậm chí ngay cả cao tầng quân bộ cũng không biết.

Ngồi ở trong chiến hạm, Yến Thù Thanh nhìn ngoài cửa sổ tinh hà vũ trụ mênh mômg, trong tay vô ý thức vịn vào ghế tựa.

Cận Hằng sau khi khởi động quá trình để chiến hạm tự lái, cởi đai an toàn đứng dậy rót cho Yến Thù Thanh một chén cà phê, "Làm sao mặt ủ mày dột như vậy, em đang lo lắng cái gì à?"

Yến Thù Thanh tiếp nhận cà phê nhấp một miếng, lắc đầu cười, "Không có gì, chỉ là đang ngẩn người thôi."

Cận Hằng không nhịn được xì cười một tiếng, "Lúc em ngẩn người không phải là biểu tình này."

Yến Thù Thanh ngẩn người một chút, sau đó nhếch lên khóe miệng, "Đó là biểu tình gì, làm sao anh biết rõ ràng như thế?"

Cận Hằng không muốn trả lời cái vấn đề này, cũng sẽ không nói cho Yến Thù Thanh, lúc trước trong lúc Yến Thù Thanh không chú ý, hắn đã âm thầm thâu nhìn lén đối phương nhiều năm, không nhịn được vội ho một tiếng chuyển đề tài, "Đừng nói sang chuyện khác, hỏi em đây, đến cùng đang rầu rĩ cái gì, nhìn xem lông mày em nhíu chặt chưa kìa."

Lời này chọc cho Yến Thù Thanh phát cười, anh thở dài, một bên khuấy động ly cà phê, một bên thấp giọng nói, "Kỳ thực cũng không phát sầu cái gì, chính là trái tim vẫn đập mạnh, luôn có loại cảm giác không tốt."

Thường ngày nếu là nghe đến Yến Thù Thanh nói lời này, Cận Hằng nhất định sẽ cho là đối phương mê tín, thế nhưng vào lúc này lại không nói như vậy, "Lo lắng hai ta sẽ xảy ra chuyện?"

"Phi phi phi, hai ta còn bay ở trên trời đây, anh có thể nói lời may mắn một chút không, trong miệng chó phun không ra ngà voi."

Yến Thù Thanh lườm hắn một cái, Cận Hằng nhịn không được bật cười, "Em đừng nghĩ lung tung nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chấp hành nhiệm vụ đều sẽ có nguy hiểm, lo lắng quá nhiều trái lại sợ đầu sợ đuôi, lại nói bên cạnh em không phải còn có anh, nếu quả như thật gặp gỡ chuyện gì, trừ phi anh chết, bằng không anh nhất định che chở em."

"Lại nói mấy lời này, cái gì có chết hay không, nếu như anh tiếp tục nói như vậy, em sẽ lấy băng dính bịt kín miệng của anh."

Yến Thù Thanh không nhịn được tung chân đá hắn một chút, đối diện biểu tình lơ đễnh của Cận Hằng, không nhịn được mím môi, anh biết đến Cận Hằng không nghiêm túc như thế, kỳ thực là vì đùa cho anh vui, từ khi trải qua lần bắt cóc kia ở Á Hi, tính tình Cận Hằng lạnh lùng cứng rắn đã sửa lại rất nhiều, hắn trở nên càng ngày càng giống một người cha tốt, thế nhưng Yến Thù Thanh lại không muốn hắn vẫn luôn che chắn cho anh, đều là đàn ông, anh cũng hy vọng có thể bảo vệ người yêu của mình.

"Em không phải lo lắng sự sống chết của mình, em chỉ cảm thấy có loại sợ hãi không tên đang đến gần, đại khái là ở núi Thương Lan lưu lại bóng tối quá sâu, khiến em có chút suy nghĩ nhiều, thôi...anh cứ coi em đang nghĩ bậy nói linh tính đi."

Nghe xong lời này, Cận Hằng nhất thời trầm mặc, hắn biết đến Yến Thù Thanh tuyệt đối không phải đang nghi thần nghi quỷ, bởi vì chính hắn cũng có dự cảm không tốt, đây là một loại bản năng nhiều năm hành quân rèn luyện ra được, trong lúc đối mặt với nguy hiểm, sẽ sớm phát hiện.

Hai người trong lòng kỳ thực rõ ràng, nếu như bên trong tinh cầu Alpha thật sự có nội gián, tại căn cứ Á Hi, tên"Nội gián" này sẽ có hành động, thế nhưng cho tới bây giờ, trụ sở vẫn cứ an phận thủ thường, không có nửa điểm dị động, điều này tựa hồ có chút không còn gì để nói.

Mà lời này ai cũng không muốn làm rõ, ảnh hưởng đến tâm tình đối phương, bởi vì bọn họ không chỉ là phối ngẫu còn là đồng đội hợp tác sinh tử, bất luận nhân tố ảnh hưởng đến nhiệm vụ đều không thể tồn tại.

Nghĩ tới đây, Cận Hằng nắm lấy tay Yến Thù Thanh, "Đừng nghĩ nhiều như vậy, mệt mỏi thì dựa vào anh ngủ một hồi, nửa giờ nữa chúng ta sẽ đến."

Vừa dứt lời, hệ thống phát ra tiếng vang lách tách: [Chiếm hạm đã tiến vào quỹ đạo tinh cầu, đang tính toán khoảng cách hạ xuống] Yến Thù Thanh cười đứng lên, "Nghe được không, phỏng chừng không tới nửa giờ chúng ta sẽ đến, anh lái một đường cũng mệt mỏi, để cho em hạ cánh đi."

Đang nói anh vừa muốn đi đến chỗ điều khiển, màn ảnh trước mắt đột nhiên biến thành màu đỏ tươi, hệ thống đột nhiên phát ra tiếng còi báo động chói trai, [ phía trước đo lường được đạn lạc không rõ, hiện tại cách chiến hạm của chúng ta 1,500 mét, có sử dụng biện pháp khẩn cấp hay không] một tiếng thông báo khiến cho hai người trong nháy mắt rùng mình, Yến Thù Thanh nhanh chân vọt tới khoang điều khiển, trên màn ảnh màu xanh nhạt đột nhiên xuất hiện một điểm đỏ chói mắt đang dùng tốc độ cực nhanh kéo về phía bọn họ, "Chuyển đổi hệ thống tự điều khiển, đo lường số lượng đạn lạc!"

Hệ thống đóng lại hình thức tự lái, Yến Thù Thanh nịt giây an toàn, chặt chẽ nắm lấy cần điều khiển, hệ thống nhanh chóng lấp loé, [ số lượng đạn lạc đang gia tăng, đã vượt quá năm chiếc, không có cách nào chuẩn xác quét hình đối tượng] quả nhiên vừa dứt lời, trên màn ảnh liền xuất hiện năm, sáu điểm đỏ, ngay sau đó một khỏa đạn lạc lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được bay về phía chiến hạm, Yến Thù Thanh không kịp hạ lệnh, đột nhiên chuyển động cần điều khiển, chiếm hạm đột nhiên xoay chuyển 360 độ, kịch liệt xóc nảy khiến Cận Hằng trực tiếp văng ra ngoài, tàn nhẫn mà đập vào ghế dựa bên cạnh.

"Thù Thanh, bên trái!"

Hắn hét lớn một tiếng, lảo đảo bò lên, một viên đạn lạc hướng về phía cánh tả chiến hạm đập tới, ánh lửa chói mắt, chiếu sáng vũ trụ.

Tất cả chỉ xảy ra ở trong nháy mắt, Yến Thù Thanh chặt chẽ ấn xuống cần điều khiển, miễn cưỡng tránh thoát viên đạn lạc, ai biết càng nhiều đạn lạc giống như mưa kéo về phía bọn họ.

Chiếm hạm như một con thuyền con trôi nổi trong cơn sóng lớn, bị khí lưu mãnh liệt va chạm qua lại rung động, dưới lửa đạn mãnh liệt như vậy, bọn họ căn bản không có chỗ che thân, một khi bị bắn trúng, hai người bọn họ trong nháy mắt sẽ bị nổ tan tành.

"Chiếm hạm không giữ được, khoang cấp cứu chuẩn bị!"

Cận Hằng hét lớn một tiếng, hệ thống nhanh chóng giải toán, lại phát ra còi báo động chói tai, [hệ thống tự động bị hủy, không có cách nào bắn ra khoang cấp cứu] [ nguồn năng lượng không đủ 20%, 19%, 18%...] "Con mẹ nhà nó!"

Cận Hằng mắng to một tiếng, bên trong kịch liệt xóc xảy liên tục lăn lộn đứng dậy, chạy về phía đuôi chiến hạm, rất hiển nhiên muốn tự tay mở ra khoang cấp cứu.

Khoang cấp cứu nằm ở phía đuôi chiến hạm, một khi bắn ra chỉ có mười lăm giây, thế nhưng chạy đến đuôi chiến hạm ít nhất phải mười giây, đây là dưới tình huống không xóc nảy!

"Cận Hằng con mẹ nó anh trở về!" Yến Thù Thanh hét lớn một tiếng, thế nhưng Cận Hằng đã bỏ anh chạy ra ngoài.

Toàn thân anh không khống chế được phát run, lại không thể ra sức, lúc này một khỏa đạn lạc kéo về đuôi chiến hạm, Yến Thù Thanh phản ứng không kịp nữa đột nhiên đem cần điều khiển vận chuyển hết cỡ, chiếm hạm ở trong mảnh lửa đạn giống như Du Long vẫy đuôi, khiến đuôi chiến hạm tránh khỏi công kích, lại làm cho thân chiến hạm không cách nào tránh khỏi phạm vi công kích đạn lạc.

Yến Thù Thanh lần thứ hai chuyển động cần điều khiển, hệ thống lại vào lúc này phát ra tiếng cảnh báo chói tai, năng lượng đã không đủ 5%..., chiếm hạm không tránh thoát một kích này!

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, chiến hạm đột nhiên chìm xuống, lộ ra mái vòm trên đỉnh đầu, đèn đỏ trong nháy mắt đổi sang màu xanh, [khoang cấp cứu khởi động thành công, động cơ máy bay phóng ra đếm ngược 5, 4, 3...] tiếng chói tai đếm ngược vang ở bên tai, thế nhưng đến nay không thấy cái bóng Cận Hằng, Yến Thù Thanh lòng như lửa đốt, cởi đai an toàn liền muốn nhảy tới, lúc này hệ thống đã đếm ngược xong xuôi, chỉ nghe "Oanh" một thanh âm vang lên, động cơ máy bay bị đốt lửa, chiến hạm cũng trong lúc đó nổ tung.

Trong ánh lửa ngập trời, một bóng đen phút chốc nhảy vào khoang cấp cứu.

Bên trong vô số mảnh vỡ cùng khói thuốc súng, khoang cấp cứu giống như thuyền cứu nạn, tránh ra một đòn trí mạng, Cận Hằng bị xung lượng cực lớn làm cho ngã xuống đất, lăn vài vòng mới ngừng lại.

"Mẹ nó... Suýt chút nữa mất mạng..."

Hắn co quắp trên mặt đất thở phào nhẹ nhõm, trên người đã có rất nhiều vết thương chảy máu, Yến Thù Thanh đột nhiên nhào tới, giơ tay muốn cho hắn một quyền, mà nhìn thấy bộ dạng của hắn, như thế nào cũng không xuống tay được, "Con mẹ nó lần nào anh cũng làm cái trò này! Em sớm muộn cũng bị bệnh tim!"

Nói xong anh đem Cận Hằng ôm vào trong lồng ngực, Cận Hằng ói ra búng máu, xoa miệng một chút nở nụ cười, "Sợ cái gì, không phải là không chết sao, may mà vừa nãy hai ta không ngủ, nếu không vào lúc này có lẽ ngay cả xác cũng không tìm được."

Đối diện biểu tình của hắn, Yến Thù Thanh đánh cũng không được mắng cũng không xong, không nhịn được xoa xoa thái dương, "Mẹ nó... Thực sự là quá xui xẻo, còn chưa tới tinh cầu Alpha lại gặp gỡ chuyện như vậy, tên nội gián này cũng thật giảo hoạt."

Nhắc tới chuyện này biểu tình Cận Hằng cũng trở nên nghiêm túc, hé mắt nói, "Em nói xem có phải nhiệm vụ lần này của chúng ta bại lộ không?"

Yến Thù Thanh trầm mặc chốc lát, lắc lắc đầu, "Người biết đến chúng ta tới nơi này chỉ có bệ hạ, ngay cả quân bộ chuẩn bị trang bị cho chúng ta cũng không được biết rõ ràng, cho dù có người nghe được tin tức, cũng không đến nổi ngay cả vị trí của chúng ta cũng rõ như vậy, hơn nữa vừa nãy đạn lạc bắn ra không rõ phương hướng, nếu như là nội gián muốn ra tay đối với hai chúng ta, đã sớm phái người đến chặn, không để cho chúng ta sống đến bây giờ."

Cận Hằng gật gật đầu, đôi mắt một mảnh sâu thẳm, cùng Yến Thù Thanh liếc mắt nhìn nhau, đều đọc hiểu tâm tư của đối phương: Nếu như không phải nội gián ra tay, vậy tại sao tinh cầu này lại có nhiều đạn lạc như vậy?

Nghĩ mãi mà không ra, hai người quyết định trước tiên tới nơi lại tiếp tục thăm dò nội tình.

Khoang cấp cứu giống như con thuyền cứu nạn, nhanh chóng biến mất ở bên trong đường biển, hai người vốn định lặng yên không tiếng động tiếp cận trụ sở Alpha, sau đó sẽ tìm lý do bí mật trà trộn đi vào, không nghĩ tới vừa mới xuyên qua tầng khí quyển, liền bị hình ảnh trước mắt sợ ngây người.

Tinh cầu hoang vu bị một mảnh chiến hỏa vây quanh, núi Thương Lan đã từng yên tĩnh không tiếng động nổ vang từng trận, toàn bộ trụ sở Alpha ở bên trong một mảnh mưa bom bão đạn, mà chiến hạm công kích có in quân hiệu Thương Kiếm!

Rất hiển nhiên nội bộ Alpha đã xảy ra bạo loạn, mà lúc này mẫu tinh dĩ nhiên không biết xảy ra chuyện gì!

Trong nháy mắt, Yến Thù Thanh cùng Cận Hằng sắc mặt sốt sắng.

Hết chương 79-phần 2.

Bình luận

Truyện đang đọc