CHÍNH LÀ KHÔNG LY HÔN

Một câu nói làm cho gã đàn ông trong nháy mắt thân thể cứng đờ, giơ tay chặn lại hai tay Yến Thù Thanh, lại bị anh trở tay tránh ra, một cùi chỏ để ở trên cuống họng của hắn.

"Làm sao, còn muốn không thừa nhận? Nói hưu nói vượn nữa em liền trực tiếp phế bỏ anh!"

Đối diện ánh mặt thẹn quá hoá giận lại bao trùm dục vọng của Yến Thù Thanh, Cận Hằng liếm môi một cái, thẳng thắn bỏ qua giãy dụa, "... Làm sao em biết là anh?"

Yến Thù Thanh tức giận lườm hắn một cái, "Thân hình của anh có hóa thành tro em cũng nhận ra, anh cho rằng đổi gương mặt khác, cố làm ra vẻ bí ẩn một trận em liền không biết anh là ai?"

Lời này khiến Cận Hằng sững sờ, sau đó mặt mày đều sáng lên, "Thật sự a, nói như vậy ở trong rừng cây em liền nhận ra anh?"

"Phí lời, nếu không anh cho rằng em dễ dàng bị anh bắt đến đây như vậy."

Nhắc tới chuyện này Yến Thù Thanh không nhịn được nện cho hắn hai quyền, "Em xem con mẹ nó anh thực sự nghiện hoá trang à, ba ngày hai lần bày ra cái trò này, có phải anh cảm thấy cùng em kết hôn không có cảm giác mới mẻ, mới dằn vặt ra em nhiều như vậy đúng không? Nếu như anh đã cảm thấy chán rồi, ngày mai em sẽ ly hôn với anh!"

Hai chữ cuối cùng trực tiếp khiến Cận Hằng phát hỏa, mới vừa rồi còn cười được, vào lúc này đột nhiên nhíu lông mày, nghiêm mặt nói, "Ly hôn cái gì, ai cho phép em làm như vậy!"

"Anh còn không thấy ngại nói chuyện như vậy à! Vừa nãy ở trong rừng cây anh đã đánh em! Em làm đại nhân đại lượng, suy nghĩ cùng tên nhà anh vui đùa một chút, không nghĩ tới anh còn được voi đòi tiên, nói, đến cùng xảy ra chuyện gì! Anh vừa dịch dung vừa che mặt là muốn doạ em sợ đúng không."

Nhắc tới chuyện này, Cận Hằng mới vừa còn kiêu ngạo trong nháy mắt biến mất không còn một mống, ánh mắt mất di chuyển sang bên cạnh, lỗ tai đỏ lên, nhỏ giọng nói, "Anh chỉ muốn cho em niềm vui bất ngờ... Rõ ràng lúc trước đi núi Thương Lan, em ghét bỏ anh hóa trang như thổ phỉ, nên đáp ứng mang tóc vàng cùng anh làm chuyện đó, hiện tại em không đội tóc vàng, còn không cho anh đòi chút lợi tức."

"Ai... Ai đáp ứng anh mang tóc vàng cùng anh làm chuyện đó, anh người này làm sao..."

Một câu nói khiến gương mặt Yến Thù Thanh trở nên đỏ thẫm, anh nhớ tới lúc trước đi đến tinh cầu Alpha vì không muốn người ta nhìn thấu thân phận, xác thực mang tóc vàng một đoạn thời gian, không nghĩ tới Cận Hằng cái tên này vẫn luôn ghi nhớ đến bây giờ, còn cố ý thay đổi bộ dạng "Thổ phỉ", chỉ vì muốn chiếm chút lợi lộc này của anh.

"Làm sao, ngày hôm trước ở trong lễ cưới em còn đứng trước nhân dân cả nước bảo đảm với anh, sau này sẽ đối với anh vĩnh viễn trung thành trước sau như một, hiện tại muốn trở mặt không quen biết?"

Yến Thù Thanh bị hắn nói một câu như vậy, nửa ngày không nói ra được, "Được rồi, vậy tinh cầu nhân bản này đến cùng xảy ra chuyện gì, anh không phải đến chấp hành nhiệm vụ sao, làm sao biết em sẽ theo tới?"

Nhắc tới chuyện này, Cận Hằng nhếch miệng lên, giơ tay ôm eo Yến Thù Thanh, trong mắt lộ ra thần thái sung sướng, "Bởi vì anh cũng bị bệ hạ lừa, cữu cữu nói tinh cầu nhân bản này có phần tử khủng bố, trên thực tế tinh cầu này vốn thuộc quyền sở hữu tư nhân của bệ hạ, bằng không máy móc phổ thông căn bản không tìm được nơi này, chớ nói chi là có người ngoài xông vào."

"Bệ hạ nói chúng ta kết hôn, ông ấy làm cữu cữu cũng không biết nên tặng cái gì, nghe nói chúng ta sau này muốn tìm tinh cầu xa xôi định cư, liền đem nơi này tặng cho chúng ta."

Yến Thù Thanh nghe được lời này trợn mắt ngoác mồm, trố mắt một hồi lâu mới phản ứng được, cho nên hòn đảo xinh đẹp non xanh nước biếc này, sau này sẽ... Thuộc về anh cùng Cận Hằng?

"Vậy... Bệ hạ tại sao không cho anh và em cùng đi?"

Nghe nói như thế, thần sắc Cận Hằng trở nên chột dạ sờ sờ chóp mũi, "... Bởi vì anh nói cho bệ hạ muốn cho em một cái ngạc nhiên, bằng không kế hoạch "thổ phỉ" của anh làm sao chấp hành a..."

Một câu nói nói xong, Yến Thù Thanh trực tiếp nhào lên bóp cổ của hắn, "Kế hoạch thổ phỉ chó má, cái tên nhà anh chỉ biết cố ý đùa giỡn chiếm tiện nghi của em!"

"Đừng, đừng a! Anh thực sự là muốn làm cho em ngạc nhiên!"

Cận Hằng hiếm thấy cười đến thoải mái, tránh né xung quanh, hai người như hai đứa nhỏ trong vườn trẻ đánh nhau, không biết là ai đụng phải cái bàn bên cạnh, đồ vật trong ba lô của Yến Thù Thanh rơi xuống, một ống thuốc mỡ vừa vặn lăn tới trước mặt Cận Hằng.

"Đây là vật gì?"

Cận Hằng giơ tay nhặt lên, Yến Thù Thanh đột nhiên phản ứng lại, tay mắt lanh lẹ muốn cướp lại, nhưng vẫn là bị Cận Hằng lập tức nắm chặt trong lòng bàn tay.

"... Chỉ cần lấy chừng hạt gạo, bôi tại bộ vị mấu chốt, không chỉ có thể đưa đến tác dụng ẩm ướt, còn có thể cảm nhận được cái gì gọi là dục tiên dục tử?"

Cận Hằng nhìn hướng dẫn sử dụng đọc ra từng câu một, trong nháy mắt Yến Thù Thanh quẫn bách hận không thể trực tiếp đào cái hố chui vào, "Đây đều là đồ vật linh tinh, ném ném, mau ném cho em, thực sự là quá dơ."

Nói xong anh muốn giơ tay cướp lại, lại bị Cận Hằng lập tức giơ lên, ý vị thâm trường nhìn Yến Thù Thanh thoáng nhướn mi, "Bảo đảm ẩm ướt, dục tiên dục tử a ~ Thù Thanh, em ngay cả cái này đều tự mình chuẩn bị, làm sao còn có thể oán anh chiếm tiện nghi của em, rõ ràng trong lòng em cũng rất muốn mà."

Cái biểu tình này, trong nháy mắt khiến trong lòng Yến Thù Thanh vang lên tiếng chuông cảnh báo mãnh liệt, anh đứng lên, nhìn lọ thuốc mỡ kia khóc không ra nước mắt, tại sao anh lại mang theo vật này đến đây.

"Chẳng là.. Anh hãy nghe em nói, đây là quà tặng của Trần Lâm, trong ngày cưới anh ta nhét vào tay em, em tiện tay nhét vào trong túi... ngày hôm nay đi gấp cũng không kiểm tra... mà anh biết Trần Lâm này tương đối vô căn cứ, đồ vật anh ta cho khẳng định không thể dùng!"

"Ồ —— thì ra là bác sĩ Trần cho, không phải người khác tặng, vậy anh càng yên tâm hơn."

Nói xong lời này, hắn từng bước đi tới Yến Thù Thanh, nhìn ánh mắt của hắn tựa như con sói đói bụng, vừa nghĩ lúc trước hai người chưa kịp đánh xong một pháo, trong nháy mắt anh run rẩy, anh không hoài nghi chút nào, Cận Hằng nín lâu như vậy, không cần thuốc cũng có thể giết chết anh, huống chi là có thuốc mỡ này...

Nghĩ tới đây, lòng bàn chân anh bôi dầu, hướng về phía cửa muốn chạy ra ngoài, thế nhưng Cận Hằng lại càng nhanh hơn một bước, từ phía sau lưng ghế dựa ôm chặt eo anh, đem người trực tiếp khiêng ở trên bả vai.

"Cận Hằng, con mẹ nó anh thả em xuống!"

Một người đàn ông bị người ta khiêng lên giống như bao cát, trong nháy mắt Yến Thù Thanh xấu hổ mặt đỏ rần.

Cận Hằng cười nhẹ một tiếng, giơ tay vỗ cái mông của anh một chút, "Em không phải muốn ra ngoài, anh đây liền mang em đi."

Nói xong hắn giơ chân đạp một cước mở cửa phòng, vác Yến Thù Thanh liền đi ra ngoài.

Vào lúc này Yến Thù Thanh mới chú ý tới, thì ra hai người vừa nãy ở trong một tòa biệt thự, mà ra biệt thự, cửa chính là một mảnh biển rộng xanh thẳm, ánh sáng rực rỡ cùng cát trắng tinh khôi hoà lẫn vào nhau, mỹ lệ rung động lòng người.

Lúc này Cận Hằng bước nhanh chạy đến trong biển, nước biển gần như trong suốt, liếc mắt một cái có thể được cá bơi cùng đá ngầm, lúc này Cận Hằng đem Yến Thù Thanh đặt ở trên một tảng đá, trực tiếp hôn lên đôi môi của anh.

"Bảo bối, chúng ta làm ở đây đi, tuy rằng đây không phải là bể bơi anh tâm tâm niệm niệm, thế nhưng trong biển rộng cũng không tồi, em khẳng định sẽ càng mềm hơn."

Câu nói này từ ngữ xấu hổ quá nhiều, mặt Yến Thù Thanh đỏ ửng, đây là lần thứ nhất Cận Hằng gọi anh là "Bảo bảo", một người đàn ông bị gọi danh xưng buồn nôn như vậy, thực sự làm cho anh không có đất dung thân, "...Anh, anh đừng gọi lung tung..."

"Em chỉ phản đối xưng hô, không phản đối làm chuyện đó ở trong biển rộng, vậy anh coi như em đồng ý, bảo bối." Hai chữ cuối cùng hắn dán vào vành tai Yến Thù Thanh nhẹ nhàng đọc ra, đầu lưỡi chui vào lỗ tai của anh liếm láp.

Cả người Yến Thù Thanh run rẩy, rõ ràng xấu hổ như vậy, thế nhưng toàn thân lại không bị khống chế như nhũn ra, nhìn đôi mắt màu đen của Cận Hằng gần trong gang tấc, trong lòng anh rung động từng trận, không khống chế được đến gần hôn lên đôi môi hắn.

Thân hình Cận Hằng chấn động, sau đó đột nhiên đem anh đặt ở trên đá ngầm, điên cuồng hôn lên.

Nước biển theo bọt nước từng lần giội rửa ở trên người, màn trời chiếu đất, ánh sáng chiếu xuống bãi cát, quần áo hai người đã sớm bị cởi ra, Yến Thù Thanh chủ động nhấc chân lên đặt ở trên vai Cận Hằng, kèm theo nước biển ấm áp, thuốc mỡ màu trắng theo đầu ngón tay thăm dò vào thân thể.

Một cái hai cái ba cái... Cảm giác chướng bụng rõ ràng như vậy, ngẩng đầu đối diện đồng tử cực nóng của Cận Hằng, Yến Thù Thanh cảm thấy từng trận mê muội.

Trong phút chốc kết hợp, anh phát ra một tiếng "A" ngắn ngủi, ngón tay không khống chế được ở phía sau lưng Cận Hằng bấm ra một dấu vết màu hồng.

"Thù Thanh... Em thật tốt."

Cận Hằng than thở một tiếng, sóng lớn mãnh liệt như vậy, kèm theo từng tầng sóng biển đem hai người nhấn chìm, trời cùng đất, mây cùng biển đồng thời kịch liệt lay động, thuốc mỡ chậm rãi hòa tan, từ nơi sâu xa thân thể dấy lên đại hỏa mãnh liệt, trong nháy mắt đem hai người nuốt chửng.

Thủy cùng hỏa kịch liệt va chạm, không có cách nào áp chế thở dốc cùng kêu rên ở trên bờ biển tràn ngập, đây là đêm tân hôn động phòng hoa chúc chân chính thuộc về hai người, có trời đất chứng kiến, thời khắc này, sau này mỗi một giây phút, bọn họ đều sẽ ôm chặt nhau như vậy.

Hết chương 87-phần 3.

Không biết lần thứ mấy đỉnh cao đến thời điểm, Yến Thù Thanh toàn thân co giật mạnh mẽ cắn chặt Cận Hằng cái cổ.

Cận Hằng thì lại một mặt thoả mãn hôn một cái khóe môi, tiện tay sờ sờ hắn bị chơi đùa hơi nhô lên bụng, cảm thấy được chính mình cố gắng như vậy, nói không chắc đã có một cái tiểu nhi tử.

Cách xa ở đế quốc mẫu tinh Trần Rừng đánh cái một nhảy mũi, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, thực sự là dương quang rực rỡ một ngày đây.

Bình luận

Truyện đang đọc