CHÍNH LÀ KHÔNG LY HÔN

Hoàng đế cao cao tại thượng, đột nhiên nói ra lời như vậy, khiến cho hai người cũng không có cách nào từ chối, chờ đến khi tỉnh hồn lại, đã ngồi ở trước bàn ăn.

Vốn nên là một hồi cửu biệt lặp lại bầu không khí vốn nên vui vẻ, bây giờ lại trở nên trầm mặc, một bàn sơn hào hải vị nhét vào trong miệng lại nuốt không trôi.

Ai cũng không biết bữa cơm này rốt cuộc là làm sao ăn, chờ đến lúc sắp lúc kết thúc, ba người thậm chí còn không có nói câu nào, Hoàng đế mặc dù không hi vọng hai người có thể lập tức thông cảm cho ông, thế nhưng hồi tưởng lại ngày xưa nhớ đến lúc cùng Cận Hằng cùng mấy vị tiểu bối ăn cơm có biết bao nhiêu vui vẻ, trong lòng không khỏi có chút sầu khổ.

Chờ đến khi món canh trứng bưng lên, Hoàng đế đã không còn tâm tư ăn cơm, lúc này người hầu bên cạnh đưa tới hai viên thuốc, "Bệ hạ, đến thời gian uống thuốc."

Hoàng đế thần sắc nhàn nhạt gật gật đầu, tiếp nhận viên thuốc vừa muốn bỏ vào trong miệng, Yến Thù Thanh lại đem một bát canh trứng bỏ vào trước mặt ông, "Bệ hạ, uống canh nóng trước đi, nếu không uống thuốc sẽ khó chịu."

Hoàng đế sững sờ, ông không nghĩ tới người thứ nhất nói chuyện với ông dĩ nhiên lại là Yến Thù Thanh.

Trong lòng ông ấm áp, gật gật đầu nhận lấy bát canh, lúc này một quả trứng vàng được bỏ vào trong bát của ông, "Ngài ăn rất ít, nếu uống thuốc vào sẽ đau dạ dày, ăn thêm một chút đi."

Gắp trứng bỏ vào bát Hoàng đế xong, Cận Hằng thu đũa lại, lỗ tai không dễ phát giác đỏ lên một tầng, Yến Thù Thanh không nhịn được cười trộm, Hoàng đế sững sờ ngồi ở chỗ cũ, sau đó thở phào một hơi, cắn một miếng trứng lại nhấp một ngụm canh, viền mắt mơ hồ có chút toả nhiệt.

Một bữa cơm ăn xong bầu không khí có chút hòa hoãn, tuy rằng còn có mấy phần lúng túng, thế nhưng so với lúc trước tốt hơn nhiều, ăn xong cơm tối, ba người liền rơi vào trầm mặc, Yến Thù Thanh cảm thấy được Cận Hằng cùng Hoàng đế khả năng cần chút thời gian đơn độc cởi bỏ khúc mắc, vì vậy đứng lên giúp đỡ người hầu đồng thời thu thập bàn ăn.

Không nghĩ tới lúc này Hoàng đế đột nhiên kéo tay anh lại, "Chuyện này cậu không cần bận tâm, cậu ngồi xuống, trẫm có mấy câu muốn nói với cậu."

Yến Thù Thanh đầu óc mơ hồ ngồi vào bên cạnh, hoàng đế liếc mắt ra hiệu người hầu, sau đó người hầu đem ra một cái hộp màu đỏ, mở ra xem bên trong một cái dây chuyền phỉ thuý bích lục trong suốt.

Cận Hằng vừa nhìn đồ vật lập tức kinh ngạc mở to hai mắt, không dám tin nhìn Hoàng đế liếc mắt một cái.

Cái nhìn này khiến Yến Thù Thanh trong nháy mắt có chút bất an, lúc này liền nghe Hoàng đế trầm giọng nói, "Trẫm cùng em gái, cũng chính mẹ của Cận Hằng là một đôi long bào phượng thai, năm đó ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu đại hôn, ngoại tổ đưa cho ngoại tổ mẫu hai khối ngọc bội long phượng như vậy, sau đó bởi vì mẫu hậu gả cho phụ vương, cũng làm thành đồ cưới tiến vào trong cung."

"Trong cung có rất nhiều đồ mới mẻ, ở ngoài nhân gian cũng lưu hành vật này, nhưng hai miếng ngọc bội này nhiều ít xem như là của hồi môn của tổ mẫu cùng mẫu hậu, mẫu hậu khi còn sống vẫn luôn nhắc tới, muốn đem ngọc bội xem là vật sính lễ tặng cho em gái, sau đó trẫm liền đem Phượng Hoàng đưa cho hoàng hậu, chỉ còn dư lại một miếng Long này."

"Cô em gái của trẫm từ nhỏ đã có tâm tư chơi đùa, gả cho Cận vinh vẫn không kìm lại được tính tình, may là sinh cái Cận Hằng coi như an ổn, cho nên mẫu hậu khi còn tại thế đã nói, đem ngọc bội cho hoàng muội của trẫm còn không bằng để cho vợ của cháu ngoại."

Nhắc tới chuyện cũ, trên mặt Hoàng đế hiện ra tang thương lại lộ ra một chút ý cười, ánh mắt cũng biến thành nhu hòa, "Nhiều năm như vậy miếng ngọc bội hình rồng này vẫn luôn ở lại trong cung, em gái trẫm cùng Cận Vinh hai người mỗi ngày buồn rầu Cận Hằng không tìm được đối tượng, cũng lười lấy lại vật này, bây giờ nó đã tìm được cậu, như vậy trẫm cũng thuận nước giong thuyền, tặng lại nó cho cậu."

Nói xong Hoàng đế cầm cái hộp trong tay đẩy về phía trước, bỏ vào trước mặt Yến Thù Thanh.

Phỉ thuý bích lục tản ra màu sắc mê người, một con du long phảng phất trôi nổi ở giữa chân trời, điêu khắc trông rất sống động, chỉ là liếc mắt nhìn liền biết vật này có bao nhiêu đáng giá.

Yến Thù Thanh bị kinh sợ, ngồi tại chỗ nửa ngày mới nhanh chóng cầm hộp đẩy trở lại, không ngừng mà lắc đầu, "Vật này quý trọng, thần không thể thu, bệ hạ đưa cho Cận Hằng đi."

"Cho nó không phải là cho cậu, trẫm nói cho cậu chính là cho cậu."

Lời của Hoàng đế rất hiển nhiên lấy lòng Cận Hằng, hắn rốt cục lộ ra ý cười đầu tiên từ khi bước vào đây tới giờ, liếc mắt nhìn Yến Thù Thanh một cái, "Em nghèo như vậy, một hai năm ở Liệp Ưng còn không lấy được lương, đưa ngọc cho em em cũng không muốn? Đầu em bị nước chảy vào à?."

Nếu không phải bị vướng bởi Hoàng đế ở đây, Yến Thù Thanh rất muốn lườm hắn một cái, anh có nghèo cũng không thể tùy tiện lấy đồ cưới của cha mẹ vợ a!

"Bệ hạ... Đây là đồ của công tước phu nhân, thần thật sự không thể nhận..."

Hoàng đế ho khan hai tiếng, "Cậu không cần lo lắng cô em gái của trẫm sẽ làm khó cậu, Cận Hằng có thể tìm được đối tượng, em ấy cũng đã phải cám ơn trời đất, lại nói lúc trước cậu làm thịt Liệt Long, đã cứu trẫm một mạng, trẫm lấy oán trả ơn thua thiệt cậu quá nhiều, thân phận địa vị sợ là cậu nhìn không lọt, cái khác trẫm cũng không biết có thể cho cậu cái gì, cũng chỉ có thể mượn hoa dâng phật cho cậu vật này, nếu cậu không nhận, có phải trong lòng còn oán giận trẫm không?"

Yến Thù Thanh đã sớm không hận, đâu còn nghĩ nhiều như vậy, theo bản năng nhanh chóng lắc đầu, nhìn chằm chằm ngọc bội trong tay, do dự một chút chỉ có thể nhận lấy, "... Vậy thì... Đa tạ bệ hạ."

Hoàng đế không nhịn cười được, "Còn gọi bệ hạ a? Nên gọi cữu cữu a."

Mặt Yến Thù Thanh rốt cuộc không khống chế được đỏ lên, liếc mắt nhìn Cận Hằng bên cạnh còn đang nở nụ cười, ah nắm tóc, cho nên... Anh coi như là được toàn gia Cận Hằng tiếp nhận đúng không?

Nhìn trời...

***

Đợi đến khi đem ngọc bội cẩm thận cất vào trong túi, đổi giọng gọi Hoàng đế là cữu cữu, Yến Thù Thanh vẫn cứ có loại cảm giác không thật, thế nhưng sau khi trải qua một đoạn nhạc đệm này, bầu không khí trong phòng rõ ràng phấn khởi hơn nhiều, tuy rằng Cận Hằng vẫn cứ quả ngôn thiếu ngữ, Hoàng đế cũng là người ngoan cố nóng tính, thế nhưng hai người đã có thể không mặn không nhạt trò chuyện vài câu.

Trong lòng Yến Thù Thanh rõ ràng, khúc mắc giữa hai người bọn họ chính là anh, bây giờ ngay cả anh làm người trong cuộc cũng buông xuống được, cũng không muốn để cho cậu cháu bọn họ tiếp tục giằng co, vì vậy anh nỗ lực làm nóng bầu không khí, nói về ban đầu ở chiến đội Liệp Ưng trải qua năm tháng cực khổ.

Hoàng đế rất hiển nhiên rất yêu thích nghe chuyện này, vẫn luôn nghe được say sưa ngon lành, trước đây Hoàng đế mặc dù biết sát hạch ở Liệp Ưng có bao nhiêu hung hiểm, cũng biết cụ thể nội dung sát hạch, nhưng chuyện này kém xa chuyện được Yến Thù Thanh nói trực tiếp, nghe đến chuyện hai người gặp phải ở núi Thương Lan, Hoàng đế nhíu chặt lông mày.

"Hai đứa nói nội gián trong chiến đội Liệp Ưng sau này ở Á Hi bắt cóc hai đứa chính là Hàn Minh?"

Cận Hằng gật gật đầu, trầm giọng nói, "Lúc trước thiết bị truyền tin của thần và Thù Thanh bị người ta động tay động chân, một đường bị quân địch đuổi giết, chuyện này đều liên quan đến Hàn Minh, chỉ có điều..."

"Chỉ có điều nội gián khả năng không chỉ có một người." Không chờ hắn nói xong, Yến Thù Thanh liền đem suy đoán trong lòng nói ra.

"Không sai, hành động ở núi Thương Lan tuy rằng Hàn Minh luôn luôn ở bên cạnh chúng thần, cho nên biết đến con đường của chúng thần, sớm an bài phục binh, chuyện này có thể lý giải, nhưng không có đạo lý giở trò với thiết bị truyền tin của thần và Cận Hằng, Hàn Minh chỉ là một thành viên bình thường, tên đó không có bản lĩnh lớn như vậy có thể ra tay với thiết bị truyền tin của hai chúng thần."

Cận Hằng trầm giọng gật đầu, "Cái vấn đề này thần cũng hoài nghi, vừa bắt đầu thần cho là Hàn Minh ở cùng ký túc xa, thừa dịp chúng thần ngủ lén lút ra tay, nhưng thần cùng Thù Thanh từ trước đến giờ cảnh giác, thiết bị truyền tin chưa từng rời tay, nếu như nửa đêm có người tới gần, chúng thần không thể không biết, cho nên thần suy đoán giở trò với thiết bị truyền tin khẳng định còn có người khác, quan trọng nhất là Hàn Minh một gian tế địch quốc, làm sao lại thoải mái lẫn vào Liệp Ưng như vậy."

"Mặc dù là thân thủ của tên đó tốt, chân thật thông qua sát hạch, thế nhưng trước khi khảo hạch cũng cần tư cách xét duyệt, thần và Thù Thanh đều là do quân bộ tự mình động chân động tay mới đi vào được, vậy Hàn Minh thì sao? Tên đó dựa vào ai mới có bản lĩnh lớn như vậy."

Nghe xong lời này, Hoàng đế sau khi trầm mặc, chỉ chốc lát mới mở miệng, "Hai đứa nói như vậy hẳn là đã có đối tượng hoài nghi, nói đi, là ai."

Yến Thù Thanh cùng Cận Hằng liếc mắt nhìn nhau, đồng thời mở miệng:

"Trần thượng tướng."

"Trần thượng tướng."

"Thật sự là ông ta."

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, "Nếu như là ông ta chuyện này ngược lại cũng có thể lý giải, cùng ngày bộ đội đặc chủng cứu viện hai đứa, trẫm đã vây chặt toàn bộ chiến đội Liệp Ưng, Trần Thiếu Hùng khi đó e sợ nghĩ hai đứa không thoát khỏi lòng bàn tay của Á Hi, càng không nghĩ tới hai người đã sớm hoài nghi ông ta, cho nên không có sợ hãi trở về căn cứ Liệp Ưng."

"Quân bộ bí mật vây chặt Liệp Ưng, ông ta không hề có phòng bị, thiết bị truyền rin thậm chí còn có một thông tin mã hoá không có phát ra ngoài, nhưng đáng tiếc người của chúng ta tới trễ một bước, chỉ tìm được một ít thông tin, phiên dịch không ra nội dung cụ thể, trẫm vì để ngừa vạn nhất trước tiên bắt ông ta lại, không nghĩ tới bắt đúng người, thế nhưng, trẫm cảm thấy được e sợ còn một tên nội gián nữa, hai đứa cảm thấy thế nào?"

Lời này cũng chính là lời Cận Hằng muốn nói, hắn gật gật đầu, nghĩ đến Hàn Minh trước khi chết cũng không chịu nói ra, không nhịn được âm lệ nheo mắt lại, "Lúc trước thần bị Hàn Minh bắt cóc đến Á Hi, rất khẳng định tên đó còn có một thủ trưởng, người của căn cứ cũng gọi người đó là "Quân tọa", thần không biết người đó rốt cuộc có lai lịch gì, nhưng người đó tựa hồ đối với chuyện của thần rõ như lòng bàn tay, mà Hàn Minh hoàn toàn nghe hiệu lệnh ông ta."

Yến Thù Thanh đối với chuyện của Á Hi còn lâu mới hiểu được bằng Cận Hằng, thế nhưng nghe đến câu nói sau cùng lại không nhịn được nhíu lông mày, "Ý của anh là nói Hàn Minh bị người đó khống chế? Vậy khống chế giằng co bao lâu, là từ căn cứ Á Hi bắt đầu, hay là từ ngày Hàn Minh gia nhập Liệp Ưng...?"

Nghĩ đến loại khả năng này, hai người đồng thời trầm mặc, nếu như là vế sau, vậy vòng tròn âm mưu liên kết này, không khỏi cũng thật là đáng sợ...

"Hàn Minh đã chết, trẫm e sợ vị "quân toạ" này sẽ không dừng lại."

Hoàng đế sâu kín mở miệng, một đôi mắt lão lạt híp lại, "Nhiệm vụ ở Thương Lan, Trần Thiếu Hùng phụ trách an bài nhiệm vụ cho hai đứa, đem hai đứa ép vào "Tuyệt lộ", Hàn Minh phụ trách trong ứng ngoài hợp, liên lạc địch quốc, liệu tên đó có phối hợp với tinh cầu Alpha hay không?"

"Phối hợp?" Cận Hằng đột nhiên nhíu chặt lông mày.

Yến Thù Thanh ngẩn người một chút, đột nhiên phản ứng lại, "... Mỗi một tinh cầu trú quân đều có một hệ thống khẩn cấp riêng, mà núi Thương Lan là một lớp bình phong cuối cùng của quân đoàn Alpha, vượt qua Thương Lan, toàn bộ trụ sở chẳng khác nào bại lộ dưới lửa đạn của quân địch, cho nên bọn họ không thể không ở trên núi an bài lượng lớn binh lính canh gác."

"Thế nhưng ngày đó hai chúng ta ở trên núi tuyết, ngoại trừ đụng phải mấy bộ xương khô, không hề nhìn thấy cái bóng của binh lính canh gác? Nếu như không phải tinh cầu Alpha tồn tại lỗ thủng phòng thủ nghiêm trọng, ngày đó chính là do bọn họ cố ý gây ra!"

Hoàng đế một câu nói triệt để khiến cho Yến Thù Thanh thức tỉnh, trước đó anh chỉ lo đắm chìm bên trong " cái chết" của Cận Hằng, lại mang thai Quyển Quyển trong bụng, căn bản cũng không có hoài nghi người của mình, bây giờ đột nhiên nhớ tới mới phát hiện sự kiện này như kéo tơ bóc kén, càng ngày càng phức tạp...

Sắc mặt Cận Hằng triệt để âm trầm, mím chặt môi, nửa ngày mới trầm giọng mở miệng, "Cho nên, người gọi "Quân tọa" này có lẽ chính là người của mình, hơn nữa còn trốn ở trong tinh cầu Alpha."

Hoàng đế gật gật đầu, "Hi vọng hết thảy đều là suy đoán của chúng ta, mà việc đã đến nước này, chúng ta không thể không đi đến tinh cầu Alpha một chuyến."

Nói tới chỗ này, khẩu khí Hoàng đế trầm xuống, trên mặt lộ ra thần sắc xoắn xuýt, trầm ngâm chốc lát khoát tay áo nói, "Chuyện này trẫm sẽ giao cho những người khác, hai đứa mới vừa trọng thương chưa lành, không thích hợp tham gia nhiệm vụ, ngày hôm nay trước tiên như vậy đi, hai đứa về nhà nghỉ ngơi đi, để trẫm suy nghĩ thật kỹ."

"Bệ hạ, quân địch đã thẩm thấu đến nội bộ quân ta, nếu như phái những người khác đi chỉ sợ sẽ có nguy hiểm, hai chúng thần đi là lựa chọn ổn thỏa nhất."

Đạo lý này hoàng đế tự nhiên là hiểu, nhưng ông thực sự không muốn tiếp tục để cho hai người thân của mình rơi vào hiểm cảnh, trong lúc xoắn xuýt, đối diện ánh mắt cố chấp kiên nghị của hai người, Hoàng đế ở trong lòng thở dài, thôi thôi...

"Cận thượng tá, Yến thiếu tá quân bộ nghe lệnh, lần này đi tinh cầu Alpha cần phải tóm chặt nội gián, mà chuyến đi này hung hiểm, không thể liều lĩnh, ngày mai chín giờ, lập tức xuất phát!"

Hết chương 78-phần 2.

Bình luận

Truyện đang đọc