CHỜ KHI NỖI NHỚ NỞ HOA

“Cậu muốn thể hiện tình cảm bằng “chỗ đó” mình cũng không có ý kiến gì đâu.” Úc Thần nhìn người Lệnh Tử chằm chằm như đang suy nghĩ xem nên bắt đầu “ăn” cô từ chỗ nào, “Nói đi, cậu chủ động hay để mình? Nếu để mình chủ động thì có lẽ sẽ không được nề nếp lắm đâu, mình không hứa sẽ không chạm đến những chỗ khác đâu nhé, cậu biết mình nôn nóng thế nào mà.”

… Cô mới chỉ tay vào người mình thôi mà, đã nói muốn làm gì đâu, thế mà anh còn dọa dẫm cô y như đòi nợ thế này. Lệnh Tử thấy hai người trong phòng vẫn đang quan tâm đến sàn nhà loang lổ nước bèn nhanh chóng khuyên anh, “Giữa ban ngày ban mặt, cậu rụt rè chút có được không.”

Úc Thần tiếp tục trêu cô, “Đang chuyện gấp thì còn rụt rè cái gì nữa, mình cho cậu ba giây suy nghĩ, cậu không chủ động là mình chủ động đấy, nam sinh không giỏi kiềm chế trước mấy việc này đâu, nếu có người vây xem… Chắc sẽ còn kíc.h thích hơn nhiều.”

“Đừng có bôi nhọ tập thể nam sinh, chỉ cậu có đam mê kỳ quái này thì có.” Lệnh Tử thấy hơi nghi ngờ.

“Cứ cho là vậy đi.” Anh cũng không thèm phủ nhận, “Mình đếm nhé?”

“Từ từ đã…”

“Một.”

“Mình đã bảo cậu từ từ rồi mà.”

“Hai.”

“Mình không làm đâu.”

“Ba.”

Lệnh Tử luống cuống đẩy anh vào tường, đầu óc quay cuồng vì hoảng, cô chẳng còn nghĩ ngợi gì nữa, cố gắng nhón chân lên còn hai tay thì kéo cổ áo đồng phục của Úc Thần xuống, đằng đằng sát khí định hôn anh.

Nhưng mà nếu anh không khom lưng thì cô không với tới được…

Hai người đồng thời ngẩn ra, bầu không khí lặng thinh một chốc.

Úc Thần bỗng nhiên gục mặt lên vai cô, anh ôm eo Lệnh Tử im lìm nở nụ cười một lúc lâu.

Cười cái gì không biết…

Cô xấu hổ đến đỏ mặt.

Khấu Lâm gọi vọng ra: “Xong rồi đấy, hết nước rồi, vào đi”

Hết nước rồi nhưng sàn nhà còn ướt nên vẫn chưa vào được, nếu muốn vào thì phải lau thêm lần nữa đã.

Khấu Lâm tặc lưỡi, “Thôi tạm thế đã, dù sao chỗ này còn chưa dọn xong, chả có gì xem đâu, chỉ có bàn bàn ghế ghế, hai ngày nữa khai trương các cậu hãy đến tham gia triển lãm miễn phí, toàn là tác phẩm nhiếp ảnh xuất sắc đấy nhé, mong được ủng hộ nhiều hơn.”

Nếu mà nói về tác phẩm nhiếp ảnh thì…

Lúc ngồi trên xe cô hỏi; “Là cậu à?”

Úc Thần còn đang chăm chú chơi game Tetris, anh vừa nghe vậy bèn ngẩng đầu nói: “Đúng thế, người thích cậu nhất chính là mình đây.”

Lệnh Tử: “…”

Anh cười cười, “Chuyện gì thế?”

“Mấy tác phẩm nhiếp ảnh được trưng bày là cậu chụp hả?” Cô quay ra nhìn anh.

“Một phần thôi,” Úc Thần dựa lưng vào ghế, nói: “Có phải cảm thấy, ừm, bạn trai cậu vừa đẹp trai vừa đáng yêu thế này chắc chắn chụp ảnh rất đẹp, nhất định phải ủng hộ, thật là mong đợi quá đi mất ~ đúng không?”

Cô bình tĩnh quay mặt nhìn cửa sổ xe.

Úc Thần nói: “Lúc cậu ngượng mà muốn tỏ ra bình tĩnh nhớ bịt tai lại nhé, hơi bị đỏ đấy.”

Thế là Lệnh Tử bịt tai lại.

Anh lại nói: “Đùa cậu đấy, tai không đỏ đâu, nhưng mà đúng là cậu đang ngượng thật phải không.”

Lệnh Tử chần chờ trong chốc lát rồi buông tay. Sao anh chàng này lại biết cách giày vò cô như vậy không biết…

“Tai cậu giờ còn đỏ hơn lúc nãy nữa kìa.”

“…”

Cô thẹn quá hóa giận, “Cậu có thể nói ít đi được không hả?”

Úc Thần nghiêm túc trả lời cô, “Xin để mình nói thêm hai câu thôi.”

Lệnh Tử ngầm đồng ý, thế là anh đáp: “Không thể, cậu giỏi thì bắt nạt mình đi này.”

Lệnh Tử: “…”

Lúc về đến nhà cô mới nhớ đã quên hỏi lúc trưa nay anh định nói gì với mình, cô vừa bối rối đã bị Chu Hòa Nghi gọi xuống ăn cơm.

Buổi tối Lệnh Tử làm bài tập xong bèn bắt đầu suy nghĩ tiêu đề và nội dung chính cho báo bảng. Thật ra cũng không khác viết văn là bao, nhưng số lượng từ của nội dung báo bảng lại ngắn hơn viết văn khá nhiều, tuy kể cả vậy cũng đủ để cô phải nghĩ ngợi kỹ càng.

Thật ra cũng chưa cần vội vàng làm báo bảng ngay như thế, nhưng họ làm trước nửa tháng chủ yếu để Trần Dương có thể thoải mái tập kịch lẫn vẽ báo bảng, nếu có thể hoàn thành sớm cũng tốt. Lệnh Tử để dư một tuần, chuẩn bị báo bảng một tuần là thừa thời gian rồi.

Cô định viết nội dung chính trong vòng hai ngày, tầm thứ ba là có thể viết lên bảng, còn phần Trần Dương phụ trách thì chỉ cần cậu ta sắp xếp thời gian hợp lý là được, có yêu cầu gì hoặc nhờ giúp cô sẽ cố gắng hết sức. Nên hai ngày tan học gần đây Lệnh Tử chỉ ở trong lớp hơn mười phút, sau khi thảo luận chuyện báo bảng với Hiểu Hiểu xong bèn dọn đồ đi tới nhà văn hóa cũ luyện múa.

Còn căn cứ nhiếp ảnh bên cạnh vẫn cứ im hơi lặng tiếng dù Khấu Lâm đúng là đang ở bên đấy thật, mỗi lần Lệnh Tử đổi nhạc, xung quanh im lặng đến nỗi cô hoài nghi liệu phòng bên có phải đã lén thay cách âm hay không.

Lệnh Tử luyện múa hơn một tiếng, lúc bên Úc Thần tập diễn xong xuôi cô vẫn chưa nhớ là phải về.

Cái kiểu chú tâm đến độ gần như chạm tới cảnh giới siêu thoát này thường xuyên xảy ra trên người cô, ví dụ như lúc cô đi xe buýt chẳng hạn, cho lên Úc Thần cứ sợ cô chú tâm thế này có khi thành tiên mất thôi.

Lúc Úc Thần mở cửa phòng luyện múa ra cô vẫn đang xoay vòng vòng, trông rất khác với cách anh thấy cô xoay lần trước, còn về việc khác thế nào chắc cũng chưa cần phải bình phẩm làm gì, dù sao… Tuy anh thấy đẹp thật, nhưng mà thật ra là anh chẳng hiểu gì cả.

Thứ đau đáu trong lòng anh bấy lâu thực ra cũng chỉ là một hình ảnh mà thôi.

Đã nhiều năm như thế…

Lúc Lệnh Tử quay lại nhìn thấy Úc Thần thì cô mỉm cười với anh, chân cô duỗi về phía sau rồi nâng lên cao, tay trước tay sau dang rộng, cô đổi chân, xoay người rồi nhẹ nhàng nhảy lên, chạm đất.

Úc Thần giơ SLR Camera (*) lên chụp nhanh vài bức rồi tiện tay đóng cửa lại.

(*) SLR Camera (Single-Lens Reflex Camera): Máy ảnh ống kính đơn, chỉ dòng máy ảnh dùng một tấm gương di chuyển được, đặt giữa ống kính và phim để chiếu hình ảnh thấy được qua ống kính lên một màn ảnh mờ để người dùng lấy nét. ( Wikipedia)

Trong không gian bí mật, giai điệu nhẹ nhàng đan xen với tiếng bấm máy, hai thứ âm thanh giao hòa hỗn độn bện thành dây thừng xộc thẳng vào màng nhĩ khiến lòng người rối bời.

Đoạn nhạc cuối kéo dài rồi kết thúc trong nuối tiếc, cô tựa cánh hoa Tulip khom lưng chào về hướng gió và mặt trời trốn chạy, thành kính đến đáng yêu.

Phòng luyện múa lập tức yên lặng trở lại, một giây, hai giây, ba giây…

Những thứ anh thấy dưới ánh sáng đều là hư không, đều là gió thoảng, chỉ có cô gái trước mắt mới khiến cõi lòng anh chân thành, là cả bầu nhiệt huyết, đang sôi trào…

Úc Thần ngồi dựa vào một bên mép bàn, trên bàn ngoài camera của anh còn có đồ của cô.

Nhạc tự động chuyển sang bài tiếp theo, Lệnh Tử nhanh tay cầm điện thoại bấm dừng, cô nhìn giờ, 6 giờ 45 phút… Nhìn xong cô mới nhận ra ánh sáng trong phòng luyện múa đã nhạt màu từ lúc nào.

Trán cô thấm mồ hôi, cổ cũng hơi ướt. Úc Thần ngồi cạnh cô, anh ngồi hờ bên mép bàn, kéo cô lại gần mình mới nói: “Mình tặng cậu thứ này.”

Cô gật đầu, “Ừ.”

Úc Thần lấy ra chiếc vòng tay từ trong áo đồng phục, anh nắm tay cô để đeo nó lên, những viên ngọc đơn giản trên cổ tay cô lại tôn lên vẻ thanh thoát hơn hẳn.

Lệnh Tử cười nói: “Cảm ơn cậu.”

“Cậu thích là được rồi.” Anh cũng cười theo.

“Mình chưa nói thích mà.”

“Không thích hả?”

“Thích chứ.”

Úc Thần tỏ ra có lệ, “Ồ, mình còn tưởng cậu không thích chứ, sợ gần chết.”

Lệnh Tử liếc Úc Thần rồi lờ anh đi, mỗi viên ngọc trên vòng tay đều có hình thù khác nhau, chúng nhạt màu trông rất dễ chịu, cô hỏi: “Cậu mua à?”

“Tự tay làm đấy.”

“Tóm lại là nguyên vật liệu vẫn phải mua chứ gì?”

“Thì mình sao mà đẻ ra mấy thứ đấy được.”

“… À.”

Úc Thần cười, anh sờ sờ cằm cô, tay mới nhích lên đã không dừng được, ngón tay còn nhân cơ hội mà cọ cọ thêm…

Lệnh Tử ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt này của anh làm cô nhớ tới nụ hôn dang dở ngày hôm qua, cô cũng rất quyết đoán thò lại gần hôn khóe miệng Úc Thần, nhưng lúc định lùi lại eo đã bị anh ôm chặt làm Lệnh Tử không thể giãy dụa gì được.

Úc Thần nói: “Thật ra mình không nghĩ nhiều thế đâu.”

Cô “ừ” một tiếng

Anh hơi hơi cong môi, “Nhưng giờ nghĩ tới nhiều chuyện lắm đấy.”

Cô lại “ừ”.

Úc Thần hơi khom lưng dịch sát lại gần cô, đầu tiên anh mới chỉ hôn khóe miệng Lệnh Tử, cô cứ đứng yên như ngầm chấp nhận cho anh chạm vào, sau đó anh được voi đòi tiên mà hôn môi cô.

Lệnh Tử khép hờ mắt, trong tầm nhìn không có tiêu cự, cô không dám nhúc nhích, không dám hít sâu, chỉ thấy đôi môi của mình nóng rát.

Úc Thần ôm chặt cô thêm để người Lệnh Tử dán sát vào lồng ngực anh, đầu lưỡi bồi hồi thật lâu ở môi cô mới nói khẽ: “Há mồm.”

3

Đầu óc cô như chết máy, Lệnh Tử nghe lời hé môi, gần như là cùng lúc đó có thứ gì mềm mại ấm áp len vào khoang miệng cô, nó lướt qua khớp hàm rồi nghiền lưỡi Lệnh Tử, cô hé mắt nhìn sượt qua mũi và lông mi của anh, trong khoang miệng cô chẳng phút nào yên ả, ngay cả việc thở cũng thật khó khăn.

Chẳng lâu sau sắc trời lại mờ thêm, chút ánh sáng còn sót lại suýt soát chạm tới đêm đen.

Dụ.c vọng bùng nổ trong chỗ tối.

Thiếu niên vẫn nhiệt tình với cô như thế, bất kể là chuyện gì cũng thật nồng nàn –  ngay cả khi hôn môi, đầu lưỡi nếm được vị ngọt mềm trong khoang miệng, bởi nhớ đã lâu nên chẳng dễ buông tha.

Lệnh Tử gần như không đứng vững được, bàn tay cô đang nắm chặt áo anh cũng như nhũn ra, cô không đẩy anh ra được, định nói chuyện nhưng lại chỉ phát ra những tiếng thở d.ốc khe khẽ ngọt ngào…

Anh sững người, lại nâng cằm cô lên, một nụ hôn sâu.



Lệnh Tử không muốn để ý tới anh chút nào, nói đúng ra thì cô không dám nhìn anh, cô thậm chí còn không nghĩ đến việc thay đồ mà cứ thế cầm áo khoác mặc lên luôn.

Úc Thần giơ tay liế.m mu bàn tay mình, lưỡi anh hãy còn rỉ máu. Lúc nãy anh hơi quá mức, lắm lần lưỡi quẹt qua răng cô, còn quẹt rất mạnh.

1

Anh cười định duỗi tay kéo Lệnh Tử nhưng cô giật nảy mình lên, cứ như anh thèm muốn quá đáng đến nỗi định kéo cô lại hôn lần nữa, anh hỏi thẳng: “Lưỡi có đau không?”

Cô rụt tay lại: “Không đau.” Chẳng qua môi nóng rát, tai cũng nóng bừng lên thôi.

Đúng thế, lúc hôn anh cẩn thận không làm cô đau, còn chính anh mò loạn đâm loạn khắp nơi.

Úc Thần chờ Lệnh Tử dọn xong đồ bèn xách cặp cho cô.

Trời đã tối đen như mực, khí trời hơi lạnh nhưng do Lệnh Tử đến giờ còn chưa hồi thần lại nên cũng không phát hiện ra nhiệt độ bên ngoài đang giảm, cô im lìm đi cả một quãng đường, nghĩ thì không nghĩ gì, đơn giản là vừa đi đường vừa ngớ người ra mà thôi.

Úc Thần cứ thế đi sau Lệnh Tử, một tay xách cặp cho cô còn một tay đút túi, nụ cười vẫn thường trực nơi khóe miệng.

Đây là lần đầu tiên Lệnh Tử đi đường mà lại mất tập trung tới vậy, cô lơ đãng vấp phải cục đá dưới chân lảo đảo suýt ngã, may mà anh kịp thời kéo lại mới không mất thể diện…

Lệnh Tử trấn tĩnh đi tiếp.

Úc Thần bước nhanh tới cạnh cô, anh giơ tay ra, “Này, nắm tay mình đi.”

Cô nhìn thẳng về phía trước rồi kiên cường đáp, “Không cần.”

Anh nói: “Trời tối rồi, lỡ tí ngã thật thì sao.”

Cô nghĩ ngợi một lúc mới nắm lấy tay anh.

Úc Thần vừa nhét tay cô vào túi áo mình vừa cau có làu bàu, “Sao tay cậu lại lạnh thế này?”

“Tại sợ quá.” Lệnh Tử lẩm bẩm.

“Vì viên đá kia á?”

“Tại cậu.”

“Đến nỗi đấy cơ à?” Anh cười, “Mình mới hôn cậu có chút thôi mà.”

“Có chút thôi á?” Lệnh Tử nói mà không nghĩ nên sau khi nhớ ra những gì mình vừa phát ngôn đã hối hận rồi, cô vội bổ sung: “Thôi đừng nhắc tới nó nữa.”

“Đúng là mình hơi quá lời,” Anh đổi giọng, “Là một nụ hôn rất…”

“Dừng ngay!” Cô ngắt lời anh.

“Sâu.” Anh kiên trì nói cho hết lời.

“…”

Bình luận

Truyện đang đọc