CHỜ KHI NỖI NHỚ NỞ HOA

Tiếng chuông tan học vừa vang lên Úc Du Bạch đã nhanh chóng dọn đồ, cậu bé chạy tới khu trường cấp ba chờ chị mình đi xuống.

Từ khi cậu bé học lớp một ba đã yêu cầu mỗi ngày tan học phải về nhà chung với chị, quy định này cậu bé vẫn luôn tuân thủ từ lúc học tiểu học đến trung học chưa từng sơ xuất, trừ khi là tình huống đặc biệt.

Mới đầu Úc Du Bạch không hiểu ý ba lắm, về sau mới biết do ba mẹ bận chuyện công việc, mỗi năm chỉ cần đi là hai ba tháng sẽ không về nhà nên anh hy vọng hai con bầu bạn với nhau.

Úc Du Bạch nhòm cầu thang, cậu bé chưa thấy chị mình đâu bèn dứt khoát lấy điện thoại ra chơi game, bên cạnh lục tục có người bước qua, kiểu gì họ cũng phải liếc cậu bé một cái.

Đến tận khi có người vỗ nhẹ vào lưng mình cậu bé mới nhướng mày, sau khi đã ung dung pass ván này, thoát khỏi giao diện trò chơi mới nói với người đứng cạnh mình: “Hôm nay chị hơi chậm đấy, em đã chơi được hai ván giết thời gian rồi.”

Đam Thanh nói: “Mới hai ván á? Em phải chú tâm vào việc học chứ.”

Du Bạch cười rồi nhìn ra sau cô, “Anh Vân về rồi ạ?”

“Không, cậu ấy còn ở trên lầu.”

“Cố lên.” Cậu bé nói.

Đam Thanh: “Gì cơ?”

Du Bạch: “Cố kiên trì thêm mấy năm nữa, trận trường kì kháng chiến này của hai người có thể vượt qua 8 năm kháng Nhật của nước mình đấy.”

Đam Thanh: “Chị không dám so sánh như vậy đâu, lịch sử kháng Nhật vừa nặng nề vừa trang nghiêm, còn bọn chị chỉ là trò đùa.”

Du bạch cười cười: “Vụ này của hai người nói là tao nhã cũng chưa xuể được, phải là Dương Xuân Bạch Tuyết (*) mới đúng, xin thứ lỗi cho người thường như em không dám gật bừa.”

(*) Một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, ca khúc nổi tiếng của nước Sở thời Xuân Thu Chiến Quốc.

“Hoặc là tầm thường, hoặc là cô độc.” Cô nói xong những lời này bèn đi trước.

“Không đợi anh Vân ạ?” Cậu bé theo chân cô.

“Mới nãy có cô gái tìm cậu ấy.” Cô đáp.

“À ——” Cậu bé à theo kiểu “thì ra là thế”.

Thật ra ngày thường họ cũng không chờ vì ngược hướng về nhà với nhau, nhưng lần nào Du Bạch cũng cố ý hỏi vậy.

Thời gian hai chị em ở nhà bà ngoại tương đối dài, cuối tháng trước cha mẹ họ tới Paris, hai chị em lập tức dọn hành lý đến cậy nhờ nhà ông bà ngoại.

Bà ngoại hai đứa đau lòng tới nỗi cứ sờ mặt hai đứa cháu mãi.

Nhưng cô nàng Tiểu Úc không ngờ rằng, có một ngày Khấu Vân cũng sẽ tới ở nhà bà ngoại.

Lúc ăn cơm chiều bà ngoại nói: “Chú Khấu và dì Khấu chuẩn bị ra nước ngoài thu thập tư liệu làm phim phóng sự, cả hai đều đi công tác nên cũng không thể để con ở nhà một mình được, tuy có người giúp việc nhưng cũng không sôi nổi bằng nhà mình, nên bà kiến nghị họ cho thằng bé tới đây, đúng lúc hai đứa cũng ở.”

Úc Du Bạch liếc chị mình, nói: “Bà ngoại anh minh.”

9 giờ tối Khấu Vân mới tới, Chu Hòa Nghi vui vẻ dẫn cậu vào nhà, họ lên thẳng tầng trên, “Cháu với Thanh Thanh và Tiểu Bạch cùng ngủ phòng trên tầng ba ấy, bà dọn sạch sẽ cả rồi.”

Tiểu Bạch thì thào với chị: “Chị, hai người ở chung đấy.”

Thanh Thanh không để ý tới cậu bé, cô cứ thế ngồi đọc sách.

Tô Bách nghe thấy lời này bèn gỡ kính lão xuống chỉ chỉ Du Bạch: “Càng ngày càng không đứng đắn.”

Lầu ba chỉ có một phòng toilet, ba người dùng chung, bình thường ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, đúng là cũng có những lúc rất xấu hổ.

Ví dụ như buổi tối cô đi toilet, mới vừa đi đến cửa thì cửa toilet bỗng mở ra, hai người bất ngờ chạm mặt nhau, cô nhanh chân đứng sang một bên nhường đường, còn cậu lại rất bình tĩnh, cứ im lặng về phòng.

Đam Thanh ra khỏi toilet xong bèn xuống thẳng tầng dưới uống nước.

Không bao lâu sau cậu cũng đột ngột bước vào trong mở tủ lạnh sau lưng cô, tức khắc Đam Thanh cảm thấy cả lưng lạnh căm căm, cô giật nảy mình, uống nốt số nước còn sót lại rồi đặt ly pha lê xuống chạy biến.

Mới về được nửa đường Đam Thanh lại nhớ mình còn để đồ dưới bếp bèn nhanh chân quay lại, vừa quặt vào trong đã thấy Khấu Vân đang uống nước… Cô liếc qua rồi vội vàng trốn mất.

Khấu Vân uống cái ly lúc nãy cô uống đấy hả?

Trước khi uống cậu có rửa nó đi không vậy?

… Thật là xằng bậy.

Đam Thanh nghe thấy tiếng nước chảy bèn chạy nhanh ra sô pha phòng khách ngồi, chờ Khấu Vân ra khỏi bếp lên lầu cô mới về lại bếp lấy đồ, nhưng khi vào lại nhận ra chiếc túi cô để trên bàn biến đâu mất, còn cái ly đã được cậu rửa sạch sẽ để lại chỗ cũ.

Cô nhớ nhầm ư?

Không thể nào, cô cố ý cầm cái đấy vào toilet mà.

Đam Thanh lại lên toilet tìm một hồi, không thấy đâu, cô không tin nên lại xuống lầu vào bếp xem xét một vòng, vẫn không thấy, cô đành bất đắc dĩ lên tầng gõ cửa phòng Khấu Vân, ba tiếng cốc cốc cốc vang lên rất nhẹ.

Bên trong im ắng, cô đợi một lát cửa mới mở ra.

Cậu tựa vai bên khung cửa nhìn cô.

Vừa rồi dường như có luồng khí rất mảnh phất qua gò má cô, sau đó Đam Thanh mới ngửi được mùi sữa tắm từ trên người cậu, rất nhạt, cũng rất lạnh.

Dưới ánh đèn mờ mờ, làn da của Khấu Vân trông sao mà nhẵn nhụi.

Chỉ một lát sau, Đam Thanh như thấy chóp mũi mình lâm râm mồ hôi. Rõ ràng giờ cũng không nóng, đã nhập thu rồi.

Cô nhìn thẳng vào Khấu Vân, nhưng thực chất là đang nhìn bên tai cậu, Đam Thanh thấy đuôi tóc cậu còn ươn ướt, “Cậu có thấy một thứ trong phòng bếp không?”

Cậu không tiếp lời mà đứng trước mặt cô một lúc lâu mới bình thản quay về phòng, Thanh Thanh thấy cậu cầm một thứ trên bàn ra đưa cho cô, “Cái này à?”

Đam Thanh duỗi tay ra nhận, do dự một lát vẫn nói cảm ơn, sau khi xoay người thì nghe thấy cậu thì thào nói một câu ngủ ngon, nhưng khi cô quay lại thì Khấu Vân đã đóng cửa rồi.

Cô về phòng mở chiếc túi ra, băng vệ sinh vẫn còn trong đó, Đam Thanh dọn đồ xong bèn tắt đèn đi ngủ.

Buổi sáng ba người ăn sáng xong thì cùng nhau đến trường.

Trước kia Chu Hòa Nghi còn định mỗi sáng đều lái xe đưa mấy đứa trẻ đến trường, nhưng Úc Thần không đồng ý, anh bảo cứ để hai đứa nhỏ tự bắt xe đến trường, trước kia anh và mẹ tụi nhỏ cũng y như vậy.

Chu Hòa Nghi cũng không tiện nói nên đành đồng ý.

Cho nên, trên đường ba người đến trường, bầu không khí căng như dây đàn.

Chị và anh đều không nói gì, Tiểu Bạch kẹp giữa không thấy dễ chịu chút nào, trong lúc đó cậu bé có thử khuấy động bầu không khí nhưng không ngờ cả hai đều là gỗ mục, cậu bé không chặm khắc gì nổi.

Thế lên sau khi lên xe Du Bạch nhanh nhẹn bỏ mặc hai người, tự mình ngồi ở chỗ xa cầm điện thoại chơi game.

Trên xe hơi chen chúc nên Thanh Thanh đành phải chui vào giữa, cô vịn vào lưng ghế người ngồi trước, ghế trên có người ngồi, người đằng sau đang ngủ đến bất tỉnh nhân sự nên cô đành đứng chỗ đó vịn tạm, nhưng xe chỉ cần nhoáng lên một chút là cô cũng lao đao theo xe luôn…

Khó khăn lắm Khấu Vân mới dịch được đến sau cô, cậu tìm vị trí vịn cho chắc rồi cầm tay cô đặt lên cánh tay mình.

Trước kia Khấu Vân thường xuyên cầm tay Đam Thanh, xúc cảm ngày ấy khác hoàn toàn với hiện tại, lòng bàn tay mềm mại của trẻ con và cánh tay rắn rỏi của thiếu niên rất khác nhau.

Thanh Thanh cứ để tay như vậy, cô không dám dùng sức.

Khấu Vân không nhìn thấy mặt Đam Thanh, cậu chỉ ngửi được mùi thơm thoang thoảng từ mái tóc cô, Đam Thanh chỉ cao đến ngực cậu, dáng người cô nho nhỏ.

“Những lần trước thằng bé cũng cứ kệ cậu thế à?” Giọng điệu bình thản của cậu vang lên trên đầu cô.

“Em ấy sẽ đứng cạnh mình.” Cô đáp.

Trừ những lời này thì dọc đường đi họ không còn nói thêm gì nữa.

Chờ khi xe đã bớt đông Đam Thanh dịch khỏi người cậu, cuối cùng cô cũng vịn được vào cột xe.

Sau khi ba người xuống xe bầu không khí vẫn như cũ.

Tiểu Bạch thấy khó chịu toàn thân, đến khi vào cổng trường cậu bé đột nhiên nói với hai người đi trước: “Haiz, này, vậy hai người đi chung với nhau nhé.” Nói xong bèn nhanh chân chạy biến, bóng cậu bé mất hút sau khu trường trung học.

Hai người đứng sau: “…”

Trong lớp, Từ Hưng là ủy viên học tập nên vĩnh viễn là người đến sớm nhất.

Còn Đam Thanh lúc đến sớm lúc đến muộn, lúc cô đến sớm là vì em trai dậy sớm, nếu cậu bé dậy muộn, cô ăn sáng xong sẽ ngồi trên sô pha học thuộc từ mới tới khi cậu bé xong xuôi mới thôi.

Từ Hưng vừa thấy họ bèn nói: “Chà, hôm nay hai người ăn ý thật đấy, không ngờ lại vào lớp cùng lúc.”

Khấu Vân không đáp lời, lúc nào cậu cũng kiệm lời, bình thường cũng gần như không nói gì vô ích

Sau khi ngồi xuống Đam Thanh lấy bài tập toán ra, cô lật tới một tờ nọ, hỏi: “Giúp tôi hai bài này với.”

“Biết vì sao tôi bằng lòng giúp cậu không?” Từ Hưng cười hì hì cầm lấy sách cô, cậu ta đang định tự trả lời: “Bởi vì…”

“Bởi vì thế sẽ khiến cậu cảm thấy cảm giác thành tựu tăng lên gấp bội.” Đam Thanh cướp lời cậu ta.

“Nói trúng lòng tôi rồi.” Từ Hưng cầm bút, cậu ta liếc đề bài, gạch gạch tính tính, múa bút thành văn, làm xong cậu ta trả bài tập cho cô, nói: “Bắt đầu khen tôi đi.”

Đam Thanh nói không nghĩ ngợi: “Hay lắm.”

Từ Hưng than thở, “Đổi từ khác đi, nếu làm tròn thì cậu đã dùng cụm này 800 lần rồi đấy.”

Đam Thanh: “Hay thật.”

Từ Hưng: “Có khác gì đâu? Phải hai chữ trở lên.”

Đam Thanh: “Hay thật đấy…”

Từ Hưng giận dỗi quăng sách giáo khoa xuống, “Giọng điệu lặp lại suốt, vấn đề ở đấy đấy! Thái độ qua loa lấy lệ quá rõ ràng! Cậu đúng là cái đồ vô tâm!”

Khấu Vân ngồi sau hừ nhẹ, cậu cười, cô quay đầu lại nhìn thì cậu lại đang nghịch điện thoại, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt tựa như hai mảnh trăng rằm, dịu dàng vô cùng.

Không biết đang cười cái gì.



Hai tiết cuối buổi sáng cô thấy không thoải mái lắm, môi trắng bệch, cũng không còn hơi sức đâu mà nói chuyện nữa.

Từ Hưng hỏi hai lần cô đều bảo không sao.

Mãi đến lúc tan học, cô định dịch ghế đứng dậy nhưng nhận ra ghế không dịch ra được, Đam Thanh đã thấy hơi thiêm thiếp, cô giãy giụa trên ghế hồi lâu mới phản ứng được có lẽ có người đang dẫm vào thanh ngang dưới ghế.

Đam Thanh khom lưng xuống nhìn, quả nhiên thấy Khấu Vân cứ vậy dẫm lên thanh ngang ghế cô, cô ngẩng đầu nhìn sang cậu cũng nhìn về phía cô.

Đến tận khi lớp vắng tanh cậu mới chậm rãi đứng lên, nói: “Tới phòng y tế đi.”

Cô lắc đầu, “Không nghiêm trọng đâu.”

Cậu vẫn rất kiên quyết, “Mau tới phòng y tế đi.”

Đam Thanh nói: “Mình ăn cơm trước đã.”

“Tới phòng y tế trước đi, cơm mình cầm cho cậu sau.”

“…”

Cô cứ ngồi yên không nhúc nhích, không biết đang nghĩ gì, nhưng thực tế là đầu trống rỗng.

Khấu Vân đành nói: “Để mình lấy thuốc cho cậu.”

Đam Thanh mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn cậu, “Lấy thuốc gì cơ? Cậu biết vì sao mình không thoải mái à?”

Cậu nói: “Đau bụng kinh.”

“…”

Tối hôm qua cậu mở túi của cô ra đúng không?

Nếu không thì sao lại biết…

Khấu Vân ra khỏi lớp chưa được bao lâu lại vòng trở về, hỏi: “Có cần thứ gì nữa không?”

Đam Thanh nghiêng đầu nghĩ ngợi, lắc đầu.

Vẻ mặt cậu như suy tư gì, “Cái kia cậu mang đi… Có đủ dùng không?”

Cô không hiểu lắm.

Khấu Vân đơn giản khoa tay múa chân để miêu tả hình dáng một chiếc bọc nhỏ hình vuông, Đam Thanh cảm thấy ánh mặt trời chiếu vào từ sau lưng Khấu Vân khiến chỗ cậu đứng sáng tới mức làm cô như lòa cả hai mắt.

Nhưng nhìn kỹ lại thì chỉ thấy vẻ mặt nghiêm trang của cậu.

Cô đã sững người lâu lắm.

Cậu gọi một câu theo thói quen: “Thanh Thanh.”

Mẹ nói, Thanh Thanh cũng là khanh khanh (*).

(*) Tiếng gọi thân mật của vợ chồng hoặc đôi nam nữ yêu nhau.

Từ ngày học cấp hai cậu đã không gọi cô như thế nữa, lúc ấy giọng cậu hãy còn non nớt và trong trẻo, khi gọi nickname của cô gợi lên cảm giác thân mật tới hồn nhiên.

Sạch sẽ và trong sáng.

Bình luận

Truyện đang đọc