CHỜ KHI NỖI NHỚ NỞ HOA

Úc Thần xuống xe, trước tiên anh gọi điện cho Tần Việt báo cho chú ấy biết mình đã tới bệnh viện, anh lên đến tầng nơi phòng bệnh của Tần Sở tọa lạc, từ xa xa đã thấy Tần Việt đứng trước cửa phòng bệnh.

Tần Việt thấy anh thì vui buồn đan xen, tên nhóc này ăn nói khó nghe vậy nhưng thực chất vẫn luôn là người tình cảm, chờ đến lúc anh tới thì Tần Việt kéo anh sang một bên, nói: “Lát nữa cháu nói năng cho cẩn thận vào.”

“Hiệu sách sắp đóng cửa ạ?” Úc Thần hỏi.

“Làm gì có,” Tần Việt sửng sốt, “Sao lại hỏi thế?”

Úc Thần cười cười, “Cháu thấy cậu rất nhàn, cứ chạy đến đây hoài, không cần kiếm tiền nuôi gia đình sống tạm ạ?”

Tần Việt tức đến mức muốn đánh anh, “Đó là chị gái ruột của cậu! Còn… ông anh rể kia đi công tác cuối tuần mới về, không cậu thì ai chăm sóc chị ấy đây?”

Úc Thần không nói lời nào, anh đẩy cửa vào xong bèn đóng lại. Tần Sở nằm trên giường thấy anh bèn vui vẻ gọi, “Thần Thần.” Nhưng gọi tên xong lại không biết nói gì nữa.

Úc Thần đứng ở cuối giường, anh hỏi: “Kêu tôi lại đây có việc gì?”

“Mẹ muốn gặp con…” Tần Sở rụt rè đáp lời, “Mẹ nghe cậu nói tối hôm trước con có tới đúng không? Mẹ ngủ mà sao con không gọi mẹ dậy?”

Úc Thần nhìn bà, im lặng.

Tần Sở xấu hổ cười, “Con ngồi đi, nơi này có ghế.”

Úc Thần lờ đi ánh nhìn của bà, anh nhìn về phía cửa sổ, tựa chiếc giếng cổ lâu năm.

Tần Sở cố tìm chuyện để nói, bà muốn nói thêm gì đó với anh, thậm chí chỉ cần được ngắm anh thêm chốc lát cũng được, “Mẹ nghe nói tiết mục lớp con đoạt giải trong hội diễn văn nghệ của trường hả?”

Úc Thần ngừng nhìn, “Nhìn đủ chưa? Đủ rồi thì tôi về đây.”

Anh nói bèn đi về phía cửa.

“Thần Thần…” Tần Sở vội vàng gọi anh lại, bà suýt nữa ngã khỏi giường, “Có việc, mẹ còn có việc muốn nói với con.”

“Nói đi.” Úc Thần dừng bước.

Tần Sở cố kiềm chế cảm xúc, bà cười, “Con có đủ tiền dùng không? Tiền mà mẹ gửi cậu con…”

Úc Thần đột nhiên quay lại nhìn bà chằm chằm, “Bà nói gì cơ?”

Tần Sở hoảng sợ, “Mẹ nói mẹ đưa tiền cho cậu rồi, nếu con cần gì…”

Úc Thần không chờ bà nói cho hết lời đã bước ra ngoài. Anh vừa ra đã tới trước mặt Tần Việt hỏi thẳng, “Bà ấy đưa tiền cho cậu à?”

Tần Việt không ngờ anh sẽ hỏi thế, chú sửng sốt trong chốc lát mới thừa nhận, “Đúng thế.”

“Cậu cũng lấy?”

“Lấy chứ.” Tần Việt trả lời.

“Bắt đầu từ lúc nào?”

“Từ lúc cháu học lớp một.”

Úc Thần im lặng.

Tần Việt nói tiếp: “Cậu biết cháu không muốn liên quan gì đến chị ấy nữa, nhưng sao có thể thế được? Chị ấy là chị ruột của cậu, cậu là cậu cháu.”

Úc Thần cười lạnh, “Ý cậu là nếu cháu muốn cắt đứt quan hệ với bà ấy thì phải kèm cả cậu nữa chứ gì?”

“Úc Thần!” Hiếm khi Tần Việt lại tỏ ra nghiêm túc đến thế.

“Cũng phải,” Anh nhếch miệng, “Cũng không phải cậu sinh ra cháu, dựa vào đâu mà cậu phải phí công nuôi cháu chứ?” Úc Thần quay đầu đi thẳng không chút do dự.

Tần Việt gọi với theo bóng anh, “Úc Thần!”

Úc Thần rẽ vào một lối khác, bóng anh biến mất trên hành lang.

Tần Việt ngớ người hơn mười phút, chú đột ngột hồi thần gọi điện thoại cho Úc Thần, điện thì gọi được, nhưng anh không chịu nghe máy.

Từ lần trước Úc Thần tắt máy hành hạ Tần Việt sống dở chết dở thì anh không tắt máy nữa, nhưng thế thì sao? Lúc anh muốn lờ ai đi thì người đó cũng phải hết cách với anh.

Bất kì ai!



“Cái —— đậu má ——” Từ giọng dài như dãy Trường Bạch đã cảm nhận được nỗi khiếp sợ của Khấu Lâm, “Vừa rồi chú Việt gọi bảy tám cuộc cho cậu ta mà A Thần không thèm để ý tới luôn, còn người yêu gọi cái nghe máy luôn, chú Việt mà biết đến đãi ngộ này có khi gào sống gào chết rồi.”

“Cậu dùng nghệ thuật phóng đại thế này sẽ bị giáo viên ngữ văn phê bình đấy,” Khương Lê hỏi: “Văn được nhiêu điểm?”

“…”

“Cậu…” Cô vốn định hỏi anh đang ở đâu, nhưng mở miệng lại nói thành, “Cậu có ổn không?”

“Ổn mà.” Úc Thần nói.

Sợ là không ổn chút nào, giọng anh không có vẻ vô lại và lười biếng như lúc bình thường, thậm chí từng chữ đều là mỏi mệt.

“Mình gặp cậu được không?” Lệnh Tử hỏi.

“Cậu đến đây đi,” Úc Thần nói: “Ngồi xe đến công viên Lâm Khê, đến thì nhớ gọi cho mình.”

Mỗi lần Úc Thần gặp mẹ xong cảm xúc sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Bất kì ai khác từng trải qua chuyện thế này đều không thờ ơ nổi, huống chi anh mới chỉ là học sinh cấp ba?

Cô nghĩ, “đã vô nghĩa” như anh nói, không phải là anh không thèm để ý, mà chỉ là đã từ bỏ tất cả những gì liên quan tới mẹ mình. Có lẽ anh hãy còn khát vọng nhưng lại chẳng thể chấp nhận nổi, nếu không anh cũng sẽ không khó chịu nhiều lần đến thế.

Công viên này rất xa nhà cô, Lệnh Tử chưa đến đó bao giờ.

Lệnh Tử  vừa xuống xe đã gọi điện thoại cho Úc Thần, có tiếng chuông reo gần đây, cô nhìn loanh quanh, chẳng mấy chốc đã thấy chàng thiếu niên đẹp trai mặc áo thun trắng và quần vận động màu đen.

Anh đang nhìn về phía bên này.

Lệnh Tử ngắt máy rồi bước tới chỗ anh, bước chân vốn đang chậm rãi nhanh dần, cô lao nhanh tới ôm anh. Úc Thần duỗi tay ôm lấy cô, cười, “Sao thế? Dạo gần đây cậu nhiệt tình với mình thật đấy.”

Lệnh Tử không nói gì, cô cứ ôm anh trong im lặng.

Anh từ từ ngưng cười, hỏi: “Cuối cùng là làm sao vậy?”

Cô nói: “Mình có thể làm gì cho cậu không?”

Úc Thần không ngờ cô lại hỏi vậy, anh đoán được đại khái nguyên nhân cô chủ động gọi điện cho mình bèn nói: “Không cần làm gì cho mình hết, mình chỉ hy vọng cậu có thể vui vẻ lúc ta yêu nhau.”

Cô buông anh ra, lùi về sau một bước, “Cậu cứ thế này mình không vui nổi.”

Tay Úc Thần hạ xuống tới eo cô, “Cậu nhớ những gì mình nói cho cậu nghe tối hôm đó không? Đừng bị ảnh hưởng bởi chuyện của mình, cậu cứ chăm chỉ học tập, yên tâm luyện múa, yên tâm… thích mình, thế là đủ rồi.”

“Trừ khi mình hoàn toàn chẳng hiểu gì về cậu, hơn nữa cũng không hề tò mò với cậu nữa,” Lệnh Tử nghiêm túc nhìn anh, “Vậy mình sẽ trở về trạng thái không hứng thú với cậu như lúc ban đầu đấy.”

“Không hứng thú hả…” Tuy anh biết cô đang nói thật, nhưng tự tai nghe cũng hơi đau lòng mà.

Lệnh Tử nhận ra mình nói thẳng quá thì hơi xấu hổ: “Mình nói lúc ban đầu là chuyện hồi trước chứ.”

Anh cười tới bất đắc dĩ, “Mình biết, nhưng cậu có thể nói giảm nói tránh đi được mà.”

“Đừng có đánh trống lảng.” Cô tỏ ra nghiêm túc.

“Vậy cậu nói mình nghe hiện giờ cảm giác của cậu với mình là thế nào đi?” Úc Thần nghĩ ngợi đôi chút bèn đổi câu hỏi, “Thích mình nhiều bao nhiêu ấy?”

Đang dưng… Hỏi cái này mà làm gì?

Lệnh Tử có vẻ hơi bối rối, “Đây không phải chuyện mình đang nói mà, khó lắm.”

Anh vẫn kiên trì cổ vũ cô, “Cậu cứ nói đi, đề nghị cậu cứ thoải mái nói về đề tài này nhé, không giới hạn lối viết, phải nhiều hơn 200 từ đấy.”

Như kiểu viết tập làm văn vậy…

Lệnh Tử nhân cơ hội hỏi: “Vậy cậu có thể cũng nói cho mình biết vừa nãy xảy ra chuyện gì không?”

Vốn Úc Thần đang định đánh trống lảng làm cô nghĩ đến chuyện khác, không ngờ cô lại vịn chuyện này mà quay lại đề tài ban đầu.

Anh cũng không nói rõ ra được, không phải anh giận Tần Việt nhận tiền Tần Sở gửi, anh giận vì bị giấu diếm lâu như thế, những lời anh nói với Tần Việt lúc ấy chỉ do vô tình trong lúc nổi nóng, nhưng việc tạm thời không thể cắt đứt mọi mối liên hệ với Tần Sở lại làm anh thấy mệt mỏi. Úc Thần không muốn níu giữ quá khứ nữa, anh chỉ muốn sống cho hiện tại, ngoan ngoãn học hành cùng công chúa nhỏ nhà mình, ghi lại hình ảnh của cô trong cuộc sống thường nhật, tự tay hoàn thành một cuốn album chỉ về cô, phát hiện rất rất nhiều ưu điểm và khuyết điểm của cô.

Úc Thần bảo đảm bất kể là ưu điểm hay khuyết điểm của Lệnh Tử với anh đều như nhau, anh thích tất.

Anh không muốn khiến cảm xúc của mình ảnh hưởng tới cô, nhưng ý tưởng này có vẻ không thực tế.

Úc Thần kéo Lệnh Tử tới ngồi bên bồn hoa, anh vừa nghịch bàn tay cô vừa chậm rãi nói: “Trước khi thích cậu mình chưa từng chờ mong cuộc sống về sau, đúng thật là có nhiều chuyện mình muốn làm nhưng cứ mãi khuyết thiếu lòng nhiệt tình, nhưng từ khi có cậu mình cảm thấy bản thân có thể nỗ lực một lần, mình dần có lòng mong đợi.”

Khi anh quay lại nhìn cô đáy mắt sáng ngời.

Cũng vì thế mà anh tham gia hội diễn văn nghệ, nếu là trước kia anh hoàn toàn không hơi đâu mà tham gia thứ gọi là hoạt động tập thể này, tuy rằng lớp đoạt giải anh cũng không có cảm xúc gì mãnh liệt, với anh thì đấy chỉ đơn giản là tham gia một hoạt động bình thường thôi.

Nhưng anh lại rất thích, rất vừa lòng với tâm thái mình lúc này.

Nên anh không thể chịu được có người nhảy vào phá hỏng tâm thái của anh, càng không mong cô phải chịu ảnh hưởng. Anh nói: “Sang năm đã lớp 12 rồi, cậu cứ chăm chú vào chuyện của cậu là được rồi, đừng bị ảnh hưởng bởi mình, nếu ngay cả cậu cũng bị ảnh hưởng thì sao mình có thể tiếp tục kiên trì chịu đựng chứ?”

Lòng bàn tay anh ấm áp, hơi ấm không nhừng truyền tới tay cô khiến nó nóng bừng. Lệnh Tử im lặng thật lâu mới nói: “Úc Thần, cậu tin tưởng mình thêm nữa được không? Nếu về cậu mà có điều mình biết, có điều lại không thì làm sao mình có thể yên tâm thích cậu như những gì cậu nói được?”

“Mới 38 từ, hơi thiếu,” Anh nhếch miệng, quay ra nhìn cô.

“Gì cơ?” Cô thoáng sửng sốt.

“Còn xa mới đủ 200 từ, nếu không cậu cố gắng thêm nhé?”

“… Cậu nghiêm túc đi chứ.”

Anh nói: “Thật ra là mình và cậu mình bất đồng quan điểm thôi, lúc nãy mình còn đang nổi nóng nên không muốn nghe điện thoại của cậu mình vì sợ lại làm cậu mình tức, về nhà mình sẽ nói chuyện với cậu mình đàng hoàng.”

Cô nhìn anh, “Chỉ đơn giản vậy thôi à?”

Anh giơ tay lên, “Mình thề.”

Cô nói: “Cái tay cậu đang giơ là tay mình đấy.”

Lệnh Tử không tiếp tục truy vấn nữa. Có lẽ Úc Thần có sự kiêu ngạo của chính anh, anh vẫn luôn là một người kiêu ngạo từ sâu bản tính, có lẽ anh hiểu nhưng không muốn thỏa hiệp, nhưng không thể chấp nhận và bỏ qua.

Sau khi Úc Thần dẫn cô về, Tần Việt lại gọi cho anh, lần này anh nghe máy. Tần Việt thở phào nhẹ nhõm, thậm chí chú cũng không muốn mắng anh nữa, đầu dây bên kia vừa nhấc máy chú đã nói: “Mày nghe đây, số tiền mà mẹ mày đưa cậu không động đến một đồng, lúc ấy mày còn nhỏ, tuy cậu không thể hỏi ý kiến mày nhưng đấy cũng coi như đồ của mày, cậu không quyết định hộ mày được nên có nhận, nhưng từ khi hiểu thái độ của mày cậu cũng không nhận tiền nữa. Mày là do cậu nuôi lớn, thậm chí dù từ đầu cậu có định kiến với mày thì nhiều năm như thế rồi, không phải con ruột mày cũng đừng mơ cắt đứt quan hệ với cậu!”

Chú nói xong bèn lập tức ngắt máy.

Úc Thần khó hiểu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đã tối lại, anh thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn thế này chứ.



Buổi tối lúc ngủ Lệnh Tử muốn hỏi liệu anh đã nói chuyện với cậu mình chưa, nhưng cô nghĩ lại thì thấy ép anh quá có lẽ không ổn lắm? Hình như con trai đều cần không gian riêng thì phải?

Trước khi đi ngủ người ta hay dễ nghĩ ngợi, Lệnh Tử cũng đã bắt đầu suy diễn lung tung.

Thật ra lúc nãy chắc anh muốn yên thân một mình?

Đã vậy cô còn gọi điện cho anh, liệu có làm anh bối rối hơn không, mà cô mới đến đã truy hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, liệu anh có thấy… Không thích không nhỉ?

Hôm sau Lệnh Tử gọi điện thoại cho Khương Lê.

Khương Lê bùi ngùi nói với điện thoại, “Theo kinh nghiệm của tớ thì con gái lúc yêu đương phải rụt rè mới chuẩn. Gã ta không thích tớ dính lấy gã sao không nói sớm? Nhịn không nói mà còn trách tớ không độc lập? Tớ tưởng gã thích nên mới dính gã như thế! Gã tưởng tớ muốn làm thế ấy!!”

Lệnh Tử khuyên nhủ, “Cậu bình tĩnh lại đi.”

Khương Lê than dài một hơi, “Yên tâm, tớ đã buông rồi, chỉ cần gã đừng có tự tìm đường chết trước mặt tớ thì tớ vẫn sẽ giữ lại cho gã cái mạng chó để mà kéo hơi tàn sống nốt!”

Lệnh Tử nói: “Tớ thấy cậu ta “sống nốt” mà sung sướng lắm.”

“Đừng có kể mình nghe tình hình thực tế chứ!”

“Được rồi.”

Từ lần nói chuyện này với Khương Lê, Lệnh Tử cũng hết thấy bế tắc.

Cứ quản chặt chuyện của anh đúng là không tốt thật, nói thế thì, như lời “không muốn cậu bị ảnh hưởng” của anh, thực ra là cách lấy cớ tinh tế để có được không gian riêng tư hả?

Cô luôn luôn là người biết sai sẽ sửa, thế là cầm lấy điện thoại nghĩ ngợi nên xin lỗi anh thế nào.

—— Ngại quá, lần đầu yêu đương nên không có kinh nghiệm, chắc có một số chuyện mình hơi quá đáng, mình sẽ xem xét lại bản thân vì quản cậu quá chặt để trở lên ưu tú hơn.

2

Sáng sớm Úc Thần đọc được tin nhắn này suýt nữa mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cái cảm giác khách khí và xa lạ trong từng con chữ này là thế nào? Anh ngồi suy nghĩ mãi, càng nghĩ càng thấy kỳ quặc.

Trong lời này hay có ẩn ý gì? Có đạo lý gì?

Tần Việt quan sát thấy vẻ mặt anh không ổn lắm bèn hỏi, “Sao thế? Còn để bụng chuyện tối qua à?”

Úc Thần căng thẳng tới khát nước, anh uống xong miếng nước mới nói: “Thì là… Nếu con gái đột ngột xin lỗi mình rồi nói mình lắm chuyện thấy mình sai rồi sẽ sửa lại linh tinh gì đó là có ý gì ạ?”

Tần Việt nghe thế bèn rút thuốc ra ngậm, chú tỏ ra giàu kinh nghiệm, nói: “Nói một đằng nghĩ một nẻo đấy, cháu làm người ta giận rồi, người ta không vui nên mới cố tình nói vậy, rất nhiều cậu con trai không hiểu nên mới tự đâm đầu vào đường chết, nhưng cháu yên tâm, cậu cháu chính là…”

Úc Thần chưa chờ chú lải nhải xong đã cầm áo khoác chạy mất. Anh trực tiếp bắt xe tới nhà Lệnh Tử, trong lúc ấy muốn nhắn tin hỏi cô nhưng lại không biết phải hỏi thế nào, rề rà tới tận lúc xuống xe mới gọi cho cô.

Vừa có người nghe máy anh đã hỏi: “Cậu đang ở đâu vậy?”

Lệnh Tử nói: “Mình ở nhà, sao thế?”

“Giờ cậu ra ngoài có tiện không? Mình đang ở gần nhà cậu.”

“Cậu chờ chút, mình ra ngay đây.”

Bỗng nhiên Úc Thần gọi tới làm Lệnh Tử thấy hơi không yên tâm bèn vội vội vàng vàng chạy ra ngoài mà không kịp khoác áo vào, cô đi ra khỏi nhà xa thêm chút mới thấy Úc Thần bèn gọi anh.

Úc Thần đang tựa lưng vào tường chờ cô, nghe thấy giọng Lệnh Tử bèn quay lại.

Cô chạy tới hỏi: “Cậu sao thế?”

Úc Thần cẩn thận nhìn cô, không khác gì lúc trước cả, khuôn mặt nho nhã tươi tắn, mũi nho nhỏ, màu môi hơi nhạt làm anh thấy đã muốn hôn đến khi nó đỏ ửng.

“Cuối cùng là cậu bị sao thế?” Lệnh Tử hơi sốt ruột.

“Cậu…” Anh bất giác liếm môi, do dự chốc lát mới hỏi: “Cậu giận à?”

“Không,” Cô tỏ ra khó hiểu, “Sao lại hỏi thế?”

Anh hỏi tiếp: “Vậy cậu nhắn mấy tin đấy cho mình là có ý gì thế?”

Lúc này cô mới yên lòng, “Cậu đến đây vì cái đấy thôi à? Không có ý gì đặc biệt, chẳng qua là do mình thấy…” Đột nhiên cô thấy hơi ngại, “Thấy mình hình như không hiểu chuyện chút nào, mình nghĩ, nếu cậu không thích mình tham gia vào chuyện nhà cậu thì sau này mình sẽ hạn chế hỏi.”

Úc Thần luống cuống nói, “Không phải, sao cậu lại nghĩ thế? Không phải mình không thích, mình chỉ…” Anh thở dài, “Rốt cuộc là cậu nghĩ gì vậy hả cô gái?”

Lệnh Tử tỏ ra vô tội, “Khương Lê nói con gái yêu đương phải rụt rè mới chuẩn.”

Không hiểu sao anh lại thấy buồn cười, thế nên bèn kéo cô vào lòng mình, “Đúng là cậu đang tra tấn mình mà.”

Cô nói: “Xin lỗi, mình không hiểu mấy chuyện đấy lắm.”

“Quản, mình để cậu quản mình!” Anh hơi cắn môi, “Cậu muốn quản mình thế nào cũng được, mình đều nghe lời cậu hết.”

1

“Mình không có ý đó.”

“Cậu có ý này mình còn thấy lòng dễ chịu.”

Bình luận

Truyện đang đọc