Úc Thần có một cô cháu gái năm nay 7 tuổi, là con gái của Tần Việt, năm Úc Thần còn nằm liệt giường không rõ Tần Việt “câu” được một cô gái từ chỗ nào, cô gái đó cùng lắm thì hơn Úc Thần vài tuổi, bỗng nhiên có ngày ló ra nói muốn chia sẻ trách nhiệm với Tần Việt, thế nên nhanh chóng bắt đầu làm cơm làm canh cho Úc Thần.
Lúc trên giường bệnh trừ chân cẳng bất tiện thì cuộc sống của Úc Thần vẫn chưa đến nỗi nào.
Về sau Tần Việt kéo cô gái kia ra cửa phòng bệnh, nói: “Điều kiện của tôi em cũng thấy rồi, người nằm trên giường là cháu ngoại trai của tôi, nó chẳng khác nào con trai ruột tôi cả, nếu nó vẫn cứ thế này tôi sẽ chăm sóc nó cả đời, nếu nó khỏe thì nó chăm sóc tôi cả đời, nếu em không chấp nhận được thì đừng ở đây làm mất thời gian và công sức của mình nữa.”
Cô gái ấy vẫn cứ khăng khăng nói em muốn gả cho anh!
Tần Việt nói tôi biết mình khá đẹp trai, tiền thì cũng có, nhưng em…
Cô gái đó ngắt lời chú, nói, không phải em ham gì ít tiền ấy, em thích anh thôi.
Tần Việt thấy cô ấy cứ kiên quyết vậy bèn nói: “Được, vậy mình đi đăng kí kết hôn.”
Thế là hai người bắt đầu chuyện cưới hỏi lúc Úc Thần hãy còn liệt giường. Khi anh xuống giường đi đường được thì mợ nhỏ nhà anh đã sắp sinh. Ngày cô ấy sinh anh còn tự tới phòng cấp cứu ngồi chờ mợ sinh với cậu mình.
Ngày đó anh hỏi Tần Việt, “Cậu lừa được mợ nhà mình từ chỗ nào đấy?”
Tần Việt cười nói: “Cậu đã bằng này tuổi rồi còn lừa mấy cô gái trẻ làm gì? Là cô ấy tự thò đến thôi, cậu cũng bằng này tuổi rồi, không còn sức mà yêu đương tưng bừng gì nữa, mợ nhỏ cháu rất đáng yêu, cũng không phải cậu không thích cô ấy, nếu cô ấy vui thì cậu lấy thôi, dù sao cả đời này cậu cũng chỉ trân trọng mình cô ấy.”
“Cậu nói gì mà “bằng này tuổi” cơ? Mới ba mươi mấy.”
“So với mấy đứa thì khám phá hồng trần được rồi.”
Cô nhóc nhà Tần Việt giống mẹ, hoạt bát đáng yêu, càng lớn càng đáng yêu, cô nhóc cũng rất thích dính lấy Úc Thần.
Lệnh Tử hỏi: “Có phải vì anh đẹp trai không nhỉ?”
Anh muốn cười mà cố nhịn: “Anh nào biết trong lòng mấy cô gái các em nghĩ gì.”
Advertisement
Sau đó Úc Thần có con gái, hồi cô bé hai tuổi cũng rất dính anh, cứ mở miệng lại gọi ba, trước khi ngủ Lệnh Tử thường xuyên nhìn chằm chằm mặt anh, khuôn mặt này đúng là rất dễ khiến người ta thích…
Úc Thần gập sách lại, anh ôm cô vào lòng, cười hỏi: “Đang ghen với ai đấy?”
Cô im lặng một lát, đáp lời: “Em nhàm chán vậy cơ à?”
Anh nói: “Con cái lớn đều có gia đình riêng của mình, mà cả đời anh là của em.”
Cô bảo: “Anh hiểu nhầm ý em đúng không?”
“Không phải em đang lo ai cướp mất anh à?”
“Sao em lại phải lo chuyện này? Anh bị những ai cướp tới cướp lui à?”
“Anh là người em đuổi cũng không chịu đi thì đúng hơn.” Anh thua rồi.
Cô ngẫm nghĩ một lát, ôm lấy cổ anh và nói: “Nếu không mình sinh thêm một bé trai nhé?”
Anh liếc cô, cười cười, “Em là Nữ Oa đấy à? Nói sinh con trai là sinh được á?”
“Có khi được thật thì sao?” Cô bắt đầu cởi áo ngủ.
“Vậy em phải tích cực thêm đi,” Anh sờ từ eo cô sờ lên lưng, “Nghe nói càng tích cực thì điều mình ước muốn sẽ càng dễ thành sự thật đấy.”
“Vì sao?” Cô dừng lại hỏi.
“Thành tâm thì linh thôi.” Anh nói: “Đừng có ngừng, tiếp đi.”
“…”
Nhưng hai tuần trôi qua bụng cô vẫn không có động tĩnh gì, đúng lúc mấy ngày nay Úc Thần ở đoàn phim không về, hơn nữa một khi anh quay phim là sẽ rời nhà mấy tháng, cô thầm sốt ruột nên quyết định đi tìm anh, vừa quyết định đã mang con gái về nhà mẹ đẻ để cha mẹ trông giúp.
Trên danh nghĩa thì là: Thăm ban (*)
(*) Người không thuộc đoàn phim nhưng tới chào hỏi hoặc xem xét diễn viên diễn thế nào.
Trước khi tới đây cô vẫn không gọi điện cho anh như cũ, lúc này chắc chắn Úc Thần đang đạo diễn nên Lệnh Tử dứt khoát không quấy rầy anh, cô tự chạy đến khách sạn đoàn phim họ ở đặt một phòng khác.
Lúc tối cô nhắn tin hỏi anh mấy giờ xong việc.
Anh nhắn lại, nói là 11 giờ tối.
Thế là cô bật báo thức, lên giường ngủ một giấc.
11 giờ tối chuông điện thoại reo lên, Lệnh Tử bò khỏi giường mặc quần áo vào, còn xịt cả nước hoa, cô đi về phía thang máy và quặt sang đúng lúc cửa thang máy mở ra, có hai người bên trong đi ra, đúng lúc anh cũng đứng trong, dường như đang chờ lên tầng trên.
Lệnh Tử vội vã quay lại trốn, chờ đến khi thang máy đóng cửa lần nữa, cô lại đợi thêm 5 phút mới đi thang máy lên tầng trên, vừa tìm được phòng anh cô đã gõ cửa.
Có người nói từ bên trong: “Ai vậy?”
… Giọng không giống anh lắm, có lẽ vì cách một cánh cửa.
Cô cố tình đổi giọng: “Chào anh, bên dịch vụ khách sạn đây ạ.”
Người bên trong nói: “Không cần.”
Lần này mới giống anh.
Lệnh Tử cầm quyển sổ nhỏ và bút ra, cô viết xong một dãy chữ và vài dãy số nhét vào dưới cửa, sau đó cô lại gõ cửa: “Anh ơi, chỗ chúng tôi còn phục vụ đặc biệt nữa, có yêu cầu thì nhớ gọi điện thoại cho tôi nhé.”
Bên trong không ai đáp lời.
Ân Hàng đứng dậy định nhặt giấy lên thì bị Úc Thầm cầm mất.
Trên mặt giấy viết: 998 cả đêm thỏa mãn các yêu cầu kỹ thuật của anh, đảm bảo khiến khách hàng hài lòng, số điện thoại: 131…
Úc Thần mỉm cười.
Mắt Ân Hàng suýt rớt ra ngoài.
Hai vị diễn viên chính và biên kịch nhìn nhau chằm chằm.
Đạo diễn thật là…
Đúng chuẩn bản sắc đàn ông.
Lệnh Tử đợi một lúc lâu, cửa mở ——
Úc Thần đứng ngoài cửa chặn hết mọi ánh mắt tò mò từ những người bên trong, anh tựa vai bên cửa, trêu cô: “Ý của cô Tô khiến người khác dễ suy nghĩ bậy bạ lắm đấy.”
Cô sửng sốt, sao anh không có vẻ gì là giật mình vậy?
Anh nói: “Anh đang họp, trong kia còn những người khác.”
Lệnh Tử nghe thế thì lòng lạnh toát, cô không nói hai lời bèn quay đầu chạy mất.
Úc Thần cười đuổi theo cô, anh đi được hai bước lại quay về nói với mấy người bên trong: “Nhớ đóng cửa lại đấy.” Xong bèn nhanh chân đuổi theo cô, chẳng mấy chốc anh đã bắt kịp Lệnh Tử.
Tại anh hết!
Trước kia cô sẽ không vậy, ở chung với anh lâu rồi cũng bị nhiễm thói xấu của anh luôn.
Lệnh Tử ấn thang máy, cửa vừa mở cô đã chạy vọt vào trong, quay ra mới biết anh cũng theo sát mình bước vào thang máy, sau đó anh lại gần hỏi nhỏ bên tai cô: “Phục vụ đặc biệt có gì không? Biết múa chứ? Anh thích người biết múa.”
Cô ngẩng đầu lên cười với anh: “Biết chứ, anh.”
Giọng anh nặng nề dần, “Ví dụ như?”
Nhưng cửa vừa mở cô đã lập tức chạy ra mà không trả lời, Lệnh Tử quay lại nói với anh: “Sao lúc nãy anh không nhắc em sớm hả?”
Anh ôm cô vào lòng: “Vợ à, anh vừa biết là em đã mở cửa luôn rồi, em còn muốn sớm thế nào nữa?” Anh bỗng nhiên cúi mặt hỏi cô, “Chuyện lúc nãy em nói còn tính không?”
“Chuyện gì?” Cô hãy còn ảo não, dù sao đó giờ cô chưa từng… thất lễ như vậy trước mặt người khác.
“998 cả đêm thỏa mãn các yêu cầu kỹ thuật của anh.” Anh cười, “Anh đây có cả bụng thao lược còn chờ em phát huy đấy.”
“…”
Phòng cô đặt là phòng tiêu chuẩn, sau khi vào trong Úc Thần vẫn dán lấy cô không chịu dịch ra, anh bớt thời gian hỏi: “Sao bỗng nhiên em lại chạy tới thế?”
Bấy giờ Lệnh Tử mới nhớ tới mục đích chuyến đi này của mình, cô hỏi anh với vẻ mặt như đã âm mưu từ lâu, “Hôm nay anh có mệt không?”
“Còn tạm.” Anh cúi xuống nhướng mày với cô —— có ý gì?
“Vậy đêm nay nhờ anh cố gắng vậy.” Cô nói xong bèn duỗi tay định tháo thắt lưng anh.
Úc Thần bật cười, anh ôm eo cô hỏi: “Nhớ anh lắm hả.”
Lệnh Tử chậm rãi rút dây lưng của anh ra ném lên giường, sau đó cô vừa cởi áo sơ mi cho anh vừa ấp úng nói: “Thì… Hai tuần rồi nhưng vẫn chưa có.”
Nụ cười của anh cứng lại, Úc Thần cầm tay cô, “Em tưởng anh là máy gieo hạt lạnh như băng đấy à?”
Cô nghiêm túc nghĩ ngợi một lát rồi đáp lại đầy lạnh lùng: “Trước khi hoàn thành nhiệm vụ thì, đúng thế.”
Úc Thần bế cô lên, cô thuận theo ý anh mà quặp vào eo Úc Thần, anh vỗ nhẹ vào mông cô, vừa vào phòng tắm vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Đêm nay anh sẽ khiến công chúa nhỏ thỏa lòng.”
…
Sau đó thì, trước khi cô mang thai lại đón hôn lễ của Khương Lê và Lý Trình Dương trước, hơn nữa cả hai còn kết hôn do “bác sĩ bảo cưới”, mối duyên này của hai người Lệnh Tử đã phải tốn không ít công sức.
Lúc trước dường như Lý Trình Dương làm tổn thương Khương Lê nên đành phải tìm tới Lệnh Tử nhờ cô giúp, anh ấy bảo cô không cần làm gì nhiều, bình thường thông báo tình cảm nồng nàn của anh ấy cho Khương Lê hoặc nói đỡ anh ấy vài câu cũng được, vì có một quãng thời gian dài Khương Lê không chịu gặp Lý Trình Dương.
Tóm lại, người có tình rồi cũng sẽ thành đôi.
Cùng hôm hôn lễ, Úc Thần kết thúc công việc trước giờ, anh lái xe đuổi tới chỗ tiệc cưới, kịp đúng lúc cô bé Tiểu Úc và cậu bé Tiểu Khấu làm hoa đồng (*) cả hai đi trước dẫn đôi vợ chồng son vào bàn qua con đường rải đầy hoa.
(*) Hoa đồng: Đôi trẻ con đi trước vợ chồng mới cưới rải hoa.
Úc Thần cầm theo camera chụp ảnh cho đôi vợ chồng mới cưới.
Anh không làm cameraman được vì thời gian tổ chức hôn lễ trùng với lịch làm việc của anh, lần trước hôn lễ Khấu Lâm cũng thế, anh đành cầm camera chụp tạm mấy tấm cho vợ chồng họ, tiện tay lại chụp cho vợ mình thêm mấy chục tấm nữa.
Lệnh Tử đứng cạnh nhìn con gái rải hoa, An Vi Vi cũng đang nhìn con trai… định cầm tay cô bé Tiểu Úc, nhưng cô bé Tiểu Úc dường như không muốn nên hai người bắt đầu tranh luận ngay nửa đường.
Cô bé Tiểu Úc nói: “Ba mình nói tay con gái không thể tùy tiện cho con trai cầm được.”
Cậu bé Tiểu Khấu dường như hơi buồn, “Nhưng mình không tùy tiện cầm tay cậu mà, mình thích cầm tay cậu.”
Cô bé Tiểu Úc: “Thế cũng không được…”
Cậu bé Tiểu Khấu: “Vì sao?”
Cô bé Tiểu Úc: “Ba mà biết sẽ phê bình mình mất.”
Đôi vợ chồng xấu hổ dừng lại giữa đường, vừa thấy bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Úc Thần đứng cạnh vội nói: “Tạm thời ba cho phép con cầm tay con trai, chỉ lần này thôi đấy nhé.”
Cậu bé Tiểu Khấu nhanh nhẹn chộp lấy tay cô bé Tiểu Úc, cậu bé cầm tay cô bé đi trước rất dõng dạc, cứ như đấy là hôn lễ của hai người họ.
Khấu Lâm trông mà tức cười, “Tên nhóc này tính giống ai không biết.”
An Vi Vi nói: “Anh chứ ai.”
Khấu Lâm: “Can đảm lắm.”
Úc Thần đến bên cạnh Lệnh Tử định kéo cô ra khỏi đám người, cô đi giày cao gót, lại đứng lâu như vậy sợ rằng không chịu nổi, có đôi khi cô vui lên là lại quên hết mọi thứ.
Anh đỡ lấy hông cô: “Em muốn nghỉ ngơi không?”
Cô nhìn sang nói: “Bé Tiểu Khấu đáng yêu thật đấy, nếu chúng ta cũng có con trai thì tốt rồi, sau này con có thể bảo vệ chị nữa, anh nói đúng không?”
Sở dĩ Lệnh Tử cố chấp muốn có con trai như vậy là vì cô bé Tiểu Úc quá giống cô, cô cảm thấy nếu là con trai chắc sẽ giống anh nhiều hơn.
Anh sờ mặt cô, “Nếu em muốn đến vậy thì anh cố gắng hơn là được.”
Một buổi sáng nào đó hai tháng sau, Lệnh Tử ra khỏi toilet, cô chạy nhanh về phía phòng bếp, Úc Thần đang ở trong đó chuẩn bị bữa sáng cho hai nàng công chúa trong nhà, cô vừa chạy vừa gọi: “Úc Thần!”
Anh vừa quay lại đã thấy cô chạy vội tới đòi ôm, anh dang tay ra đón cô, “Em chạy chậm thôi chứ.”
“Có rồi.”
“Cái gì?”
“Có thai rồi, vừa nãy que thử thai hiện hai vạch.”
“… Đi thôi, anh dẫn em tới bệnh viện kiểm tra.”
Vừa ra tới cửa, anh nói: “Chúc mừng em, bà Úc.”
Cô nói: “Cũng chúc mừng anh, ông Úc à.”