CHỜ MỘT MAI NẮNG ĐẾN


A Thần, tôi biết là cảm giác của cậu lúc này ra sao.

Nhưng hiện tại, một mình tôi thật sự không có năng lực để cứu Thụy Nghi và Hàm Ưng.

Cậu chủ, cậu cũng không muốn Thụy Nghi nó gặp chuyện phải không?
A Thất nghiêm túc thành khẩn nói.

Ông sinh hoạt ở biệt thự của Dương gia không lâu vì đa số chỉ toàn phụ trách huấn luyện cho người mới.

Nhưng ông không phải lú lẩn đến nổi không nhận ra tình cảm của cậu chủ dành cho Thụy Nghi.

Do đó, dù ông biết bản thân có chút ích kỷ vì lôi cậu vào chuyện này nhưng bây giờ quả thật ngoài cậu ra ông không biết có thể trông cậy vào ai.
Bởi lẽ ông nghĩ, Dương Quyền Triết dù có độc ác ra sao thì vẫn sẽ không đến nỗi ra tay tàn nhẫn với con mình.

Do đó, nếu trong tình thế khẩn cấp, ông chỉ có thể mạo hiểm mà uy hiếp Dương Thần trao đổi với người kia.

Chỉ là, ông không biết về vụ tai nạn lần trước, và ông cũng không biết một điều, sống chết của Dương Thần, Dương Quyền Triết chưa bao giờ để vào trong mắt.
- Chú A Thất, chúng ta.....chúng ta mau đi thôi!

Dương Thần mím môi, hai bàn tay cũng siết chặt lại.

Cậu không thể do dự nữa, nếu còn do dự hai người kia chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
..........
- Hộc!
- Chết tiệt! Hai thằng khốn này sao lại dai đến thế?
Phạm Thụy Nghi và Tạ Hàm Ưng lúc này không khác gì con mồi béo bỡ bị dã thú bao vây.
Những kẻ Dương Quyền Triết phái đến cuối cùng cũng tìm ra tung tích của họ khiến thế trận ngày càng rối ren.
- Thụy Nghi hộc...cậu...ổn không?
Tạ Hàm Ưng đứng bên cạnh khẽ nhỏ giọng hỏi.
Đám người này quyền nào đánh ra cũng ngay điểm yếu hại nhất làm cho cả hắn và Phạm Thụy Nghi đều hao tổn sức lực.
- Bọn họ, không có súng?
Phạm Thụy Nghi vẫn chăm chú quan sát tình hình, sau đó nhíu mày hỏi người bên cạnh.
Từ nãy đến giờ, bọn họ đều dùng dao và tay không, nếu muốn giết hắn và y không phải chỉ cần hai phát súng là xong hay sao?
Như nhận ra điều uẩn khuất gì đó, Phạm Thụy Nghi đôi mày càng thêm nhíu chặt.
Vút!
Một tên trong số đó nhân lúc bọn họ lơ là liền cầm dao xông tới.
- Mẹ nó!
May thay cả hai đều phản ứng kịp thời mà nhanh nhẹn lách người né tránh mũi dao.
Sau khi né được, cả hai nhìn nhau như ra ký hiệu gì đó.
Chỉ thấy Phạm Thụy Nghi gật đầu một cái.

Kẻ đứng gần nhất với Tạ Hàm Ưng liền bị y quật ngã, sau đó cả y và hắn đều chạy về hai phía khác nhau.
- Cái đ*! Đừng để tụi nó chạy!
Kẻ cầm đầu vừa phản ứng lại liền tức giận hét lớn.
Khốn kiếp thật! Nếu dùng một phát đạn thì đã giải quyết xong rồi! Người đó, rốt cuộc muốn làm gì với cái trò mèo vờn chuột này vậy chứ?
- Hộc...hộc....
Tạ Hàm Ưng thở hỗn hễn, hai chân y như muốn lìa ra đến nơi.
Sột xoạt!
Cả cơ thể vừa mới thả lỏng liền căng cứng lại.

Y nhíu chặt hai mày, bàn tay cũng siết chặt đến như muốn bẻ gãy cổ ai đó.


Vụt!
Người nào đó vừa xuất hiện, y đã gọn gàng dùng dao khống chế.
- Tạ....Tạ Hàm Ưng...
............
Phạm Thụy Nghi chậm chạp lê từng bước tìm đường thoát thân.

Do chân của hắn bị thương nên mỗi bước đi bây giờ không khác gì một gánh nặng đè lên vai hắn.
Sột xoạt!
Dường như có ai đó đang tới?
Không còn thời gian suy nghĩ, hắn khó khăn tăng tốc, bây giờ hắn phải mau chóng tìm được đường thoát ra khỏi chỗ này.
Cạch!
Phạm Thụy Nghi khẽ bất động.

Khuôn mặt vẫn lạnh lùng không chút thay đổi dù cho bây giờ đang có một họng súng lạnh lẽo đặt lên gáy hắn....
...........
- Thụy Nghi! Hàm Ưng!
Vĩnh A Thất và Dương Thần cuối cùng cũng tìm ra ngôi nhà bỏ trống nhưng bây giờ nó vốn chỉ là căn nhà bỏ hoang vì hai người kia đã rời khỏi từ rất lâu rồi.
- Hai thằng nhóc đó rốt cuộc đang ở đâu cơ chứ?
Vĩnh A Thất lo lắng lẩm bẩm.
Lúc nãy ông và cậu chủ có gặp phải vài kẻ, và dĩ nhiên ông nhận ra họ là ai.

Những người đó không phải là lính huấn luyện dưới trướng đặc biệt do ông chủ đích thân đánh giá hay sao?
Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh liền không khỏi ướt đẫm lưng.
Tuy biết hắn và y rất giỏi trong việc đánh đấm nhưng một dù sao cũng khó khăn để chội lại mười.


Chưa kể đến, đám người kia còn chẳng phải loại tép rêu yếu kém.

Nếu quả thật họ đã tìm được hai người kia, ông thật sự không dám tưởng tượng đến hậu quả!
- Chú A Thất! Mau đến đây xem đi!
Dương Thần vừa phát hiện gì đó liền mau chóng gọi Vĩnh A Thất lại.
Dưới gầm bàn dễ dàng nhận ra một dòng chữ nhỏ.
- Vực thẩm?
Đọc hai từ này trong miệng, không hiểu vì sao Dương Thần lại dấy lên sự bất an mơ hồ.
Người ghi hai chữ này có phải là họ hay không?
- Khốn kiếp thật chứ! Hai thằng chó đó đâu mất rồi!
Nghe thấy tiếng nói bên ngoài, Dương Thần và Vĩnh A Thất đều đồng loạt xoay mặt nhìn nhau.
Vĩnh A Thất chỉ tay về phía cái tủ lớn, ý bảo cậu trốn đi.

Còn bản thân ông thì lại đứng ở đằng sau cánh cửa để phục kích.
Hiểu ý định của người đối diện, Dương Thần gật đầu sau đó nhanh chóng trốn đằng sau cái tủ.
Cạch!.


Bình luận

Truyện đang đọc