CHỒNG CỦA TIỂU TAM LÀ CHỒNG TÔI

109: Sát Nhân Giờ Là Chồng Em


“Miệng anh dẻo lắm cơ, chả biết xưa kia anh có đi tán tỉnh gái không nữa.”
Hứa Đào Nhi nói đùa như thế.
Hàn Thần chợt đưa mắt đối diện cô:
“Cỡ như anh ấy hả… chục cô là ít.

Vợ có tin anh bế con trai ra ngoài, vẫn có phụ nữ tới làm quen không?”
Cô đang bình thường, đột nhiên ánh mắt trở nên sắc bén mà liếc anh.

Hàn Thần bật cười ha hả khi thấy bộ dạng ghen tức của cô, anh thơm lên má cô rồi nói:
“Vợ đã hiểu cảm giác của anh chưa… Thế cho nên, đừng nghĩ chỉ mình vợ mới biết chọc tức người khác.

Vả lại, nói cho em biết sự thật như thế để em biết đường tôn trọng anh, lúc nào cũng phải giữ anh trong vòng tay nếu không sẽ bị người phụ nữ khác cướp mất đấy…”
Hóa ra là anh trả đũa cô những lần cô nói với anh cô và Tần Dịch Phong là ‘vợ chồng’.
Hứa Đào Nhi biết anh không có ý gì cả, thế nhưng lòng cô bực bội không vui.

Cô đẩy anh tránh xa, sắc mặt hằm hằm đứng lên bỏ ra khỏi phòng dưới sự ngơ ngác của cả hai cha con.
Anh khó hiểu hỏi con trai:
“Mẹ con giận thật đấy ư?”
Anh đang đùa mà, sao cô giận thật rồi.
Hàn Thần Minh chán chẳng buồn nói, nhóc con như ông cụ non mà phán:
“Ai bảo ba chọc giận mẹ cơ…”
Anh nhìn thằng bé, giây sau thằng bé chợt nghiêm túc nói với anh:
“Ba, lúc ba đi tán gái đừng bế theo con.

Con không muốn mẹ giận lây sang con đâu.”
Hàn Thần khẽ nạt con trai:
“Ba đùa đấy, đến con cũng tin là thật à?”

Hàn Thần Minh muốn chơi mô hình, nhưng lo cho mẹ nên nhóc con đã thu dọn đồ, bận cất gọn mà cố ý phớt lờ đi câu hỏi của ba nhóc.
Hàn Thần bị con trai lơ đẹp thì hậm hực, nhìn thấy con với với cất đồ lên kệ, anh đã tét nhẹ mông nhóc rồi lấy đi thứ đồ trong tay con, ngữ khí anh có chút buồn bực:
“Đúng là đẻ ra quả trứng ăn còn ngon hơn.”
Ai lại đẻ ra đứa con báo cả cha nó thế này.
Hàn Thần Minh bị tét mông thì nhăn nhó mặt mày, nhưng thấy ba cất đồ hộ mình thì cũng vui.

Sau cậu nhóc mới thật lòng cho anh lời ‘khuyên’:
“Mẹ hay giận lắm đấy, ba đừng chọc mẹ.

Con thích ba nhưng nếu mẹ giận ba con cũng sẽ không chơi với ba nữa…”
Là lời ‘khuyên’ chứ không phải lời ‘cảnh cáo’!
Nói rồi cậu bé lập tức chạy đi ra ngoài theo chân mẹ, bỏ lại Hàn Thần đang ngẩn cả người vì câu nói của con trai.

Bấy giờ, anh mới thực sự hiểu được… sau khi trải qua năm năm đó cho dù anh đã được cô tha thứ, cô và con về bên anh… thì cũng không bao giờ xóa bỏ được ký ức về chuỗi ngày đau khổ ấy trong trí nhớ của hai người họ.
Hàn Thần Minh… con trai vui vẻ với anh không có nghĩa thực sự xem anh là cả nguồn sống, chỉ đơn giản thằng bé thấy anh đối tốt với mẹ nó hơn bất cứ người đàn ông nào khác nên mới cho anh đặc quyền hơn chút mà thôi.
Sắc mặt anh buồn bã hẳn đi.
Bao giờ con mới có thể đối với anh bằng cả sinh mạng như đối với mẹ của con đây…?
Tối nay, vợ chồng anh ở lại dinh thự Hàn gia.

Lúc Hàn Thần về lại phòng ngủ của mình thì Hứa Đào Nhi đã ở trên giường từ lâu.

Cô đang ngồi dựa lưng vào thành giường lướt điện thoại, thần sắc không được vui.

Nhìn thấy anh về thì khẽ trở người nằm xuống, quay lưng về phía anh.
Hàn Thần đi tới, ngồi lên giường rồi mò mẫm về phía cô.

Anh nằm xuống bên cạnh cô, vòng tay ôm cô, lặng lẽ không nói lời nào.


Hứa Đào Nhi không đẩy anh ra, chỉ là cảm giác hờn giận xa cách càng khiến anh thấy nhói trong tim.
Dù ở bên nhau, nhưng anh luôn cảm giác sẽ chẳng bao giờ có được cô toàn diện.
Cô đưa tay với lấy điều khiển từ xa, tắt đèn, đến cả đèn ngủ cũng chẳng buồn bật.

Căn phòng rơi vào màn đêm đen thăm thẳm.
Hàn Thần hôn nhẹ lên cổ cô, lập tức nghe thấy cô dùng ngữ khí lạnh nhạt nói:
“Em không có hứng đâu.”
Hàn Thần quả thực không có nghĩ đến chuyện ấy.

Anh chỉ đơn giản là muốn hôn cô chúc ngủ ngon thôi…
“Anh xin lỗi… sau này anh sẽ không đùa kiểu ấy khiến em buồn nữa.”
Anh nhẹ giọng nói bên tai cô.
Hứa Đào Nhi không đáp.

Đôi mắt nhắm nghiền cản lại làn nước mỏng mờ tủi thân đang ngưng tụ thành giọt nước mắt, hơi thở từ nặng nề cố gắng trở nên đều đặn.
Qua một lúc thật lâu, Hàn Thần không biết cô có ngủ thật không.

Anh ôm cô thật chặt, trong không gian tĩnh lặng bỗng vang lên câu nói thầm thì như thể đã đè nén từ rất lâu:
“Đào Nhi… anh yêu em, anh rất yêu em… Em đừng rời xa anh… ngay cả trong suy nghĩ cũng đừng xa anh… có được không?”
Hứa Đào Nhi vẫn như thế, không hề lên tiếng.
Hàn Thần không nghe thấy cô nói, anh thở dài thật nặng nề.
Ngay khi anh toàn tập thất vọng, cô đột nhiên trở người không quay lưng về phía anh nữa.

Bàn tay mịn màng chậm rãi vòng ôm lấy anh, khuôn mặt bé nhỏ dụi dụi vào bờ ngực cứng cáp của anh.
“Đừng đối xử như thế với em.”
Cô nói:

“Một lần ‘năm năm’ đã quá đủ với em rồi, em không muốn mình lãng phí thêm giây phút nào nữa… Nếu anh yêu em, xin anh đừng làm thế… đừng phản bội lòng tin của em…”
Hàn Thần xoa lưng cô chấn an cảm xúc hỗn loạn của cô, anh nghe ra chất giọng bất an đó.
“Đào Nhi… anh chưa từng có người phụ nữ nào khác ngoài em… Em là duy nhất trong anh.”
Anh chưa từng dây dưa thể xác, hay thậm chí cũng chưa từng yêu đương chơi bời với bất kỳ người phụ nữ nào.
Đối với Triệu Ngọc Nghiên, anh trao đổi với cô ta chỉ vì phục vụ cho một kế hoạch phía sau nhằm mục đích trả thù, bởi cô ta đã làm tổn thương đến cô, cô ta chính là người hãm hại cô năm đó…
Anh thổ lộ:
“Từ lần đầu tiên gặp em, anh đã ấn định cả đời này sẽ chỉ dành tình cảm cho em mà thôi… Anh dùng cả lý trí và trái tim để yêu em, nên hãy tin anh… Cho dù tất cả đàn ông trên thế giới này đều xấu xa, bao gồm cả anh… nhưng việc duy nhất anh có thể đảm bảo chính là đối tối với em… cũng tức là đối tốt với ‘trái tim’ của anh.”
Cô cảm động nói:
“Một lần nữa thôi… em đặt hết hy vọng trên người anh.”
Hàn Thần gật đầu.
“Anh cảm ơn vợ rất nhiều.”
Anh hôn cô, lần này cô không phản kháng, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của anh.

Dây dưa nụ hôn với nhau một lúc, anh tự nhiên hỏi:
“Sao vợ không hỏi anh lần đầu tiên anh gặp vợ thế nào?”
Cô hỏi:
“Thế nào?”
‘…’
Thật cụt ngủn như thể cho có để đáp ứng anh.

Nhưng thế cũng đủ để Hàn Thần có hứng kể mà như phơi bày sự thật đã khiến anh bị hàm oan bao năm qua.
“Vợ có nhớ, khi xưa vợ có một bé mèo trắng không?”
Hứa Đào Nhi thoáng nghĩ ngợi rồi gật đầu:
“Có chứ, mèo của em tên Mộng Mộng.

Chữ Mộng trong Mộng Đào cũng là nó đó.”
Nhưng Mộng Mộng của cô đã chết thảm rồi.

Cô chỉ nhớ mang máng từng có người con trai đã hãm hại Mộng Mộng đang mang thai của cô.

Cô ỉu xìu nói:
“Mộng Mộng của em bị người ta hại chết rồi!”

“Anh biết.”
Anh không những biết mà còn biết và hiểu rất rõ.
Cô tò mò:
“Sao anh biết?”
Dưới bóng tối, Hàn Thần cố gắng nhìn sâu vào đôi mắt cô, anh trả lời:
“Anh nhìn thấy người đánh chết Mộng Mộng…”
Hứa Đào Nhi mở to đôi mắt, giây sau chợt ngồi bật dậy, nghĩ ngợi một chút thì đã lớn giọng mắng mỏ:
“Không biết tên sát nhân đó còn sống không, nếu năm đó em học Taekwondo sớm hơn, em đã đánh cho hắn nhừ tử rồi! Cũng chính vì hắn mà em đã xin ông nội cho em đi học võ đấy… Rốt cuộc anh đã biết chuyện gì, hãy mau kể cho em nghe?”
Hàn Thần thần sắc tối sầm, anh ngồi dậy theo cô.

Hứa Đào Nhi cảm giác lạnh gáy thì quay sang anh, trong bóng tối cô thấy ánh mắt đen sâu thăm thẳm chứa tia lạnh của anh đang chằm chằm vào mình.
Cô thoáng giật mình thì đã nghe ngữ điệu mỉa mai của chồng thân yêu khiến cô sởn gai ốc:
“Biết! Tôi biết chứ! Tên sát nhân đó bây giờ sống rất tốt, còn vinh dự được làm chồng của em.

Em vừa lòng chưa?”
Hứa Đào Nghi ngỡ ngàng, cô vội vàng lấy điều khiển từ xa bật đèn trong phòng.

Ánh đèn sáng bất chợt khiến cả hai người cùng nheo mắt lại, sau khi ổn định, cô mới xác nhận đúng là sắc mặt anh không có chút gì gọi là đùa giỡn.
Từ ngỡ ngàng, cô chuyển sang trợn trừng hai mắt.

Nhưng chưa kịp há miệng nói bất cứ lời nào, đã nghe Hàn Thần giọng bất mãn lên tiếng:
“Bao nhiêu năm qua, tôi chỉ muốn giải thích với vợ… tôi không phải là ‘tên sát nhân’ hại chết Mộng Mộng như em nghĩ… Tôi bị oan, vợ có hiểu không?”
Hứa Đào Nhi vẫn còn nghi ngờ, cô ra lệnh:
“Cho anh hai phút để giải thích.”
Hàn Thần thấy cô xắn ống tay áo ngủ, chẳng biết ‘để làm gì’.

Gương mặt anh tái cả đi, vội vội vàng vàng giải thích, cũng là kể cho cô nghe chuyện năm đó anh chứng kiến.
Hứa Đào Nhi thoáng vỡ lẽ:
“Vậy là… chính Triệu Ngọc Nghiên đã đánh chết Mộng Mộng của em ư?”
Cô bỗng nhiên cảm thấy nghi ngờ nhân sinh:
“Rốt cuộc em đã làm gì khiến cô ta hận em đến mức như thế?”.

110: Anh Đang E Thẹn


Ngay cả khi Hứa Đào Nhi và Triệu Ngọc Nghiên mới chỉ là những đứa trẻ, cô ta đã nhẫn tâm xuống tay với một bé mèo trắng đáng yêu như vậy? Cả người cô khẽ rùng mình.

Thật quá tàn nhẫn!

Dù đang giận trong lòng lắm nhưng Hàn Thần vẫn lo lắng mà dặn dò cô:

“Cô ta suy nghĩ lệch lạc, sau này vợ đi riêng phải cẩn thận một chút.”

Hứa Đào Nhi gật đầu chắc nịch, lại nói tới:

"Hóa ra năm đó là em hiểu nhầm anh à?”

Hàn Thần thấy chất giọng của cô còn nhạt hơn cả nước lã, chẳng có chút gì gọi là ăn năn hối lỗi khi đã hiểu nhầm anh lâu đến như thế. Anh rất tủi thân muốn khóc, cả người ngã vào lòng cô, chỉ có điều nước mắt không phối hợp, không chảy xuống.

Giọng anh hờn dỗi vang lên:

“Đồ đàn bà xấu xa, hành động xắn tay xắn áo của em là sao? Em vậy mà còn có suy nghĩ đánh chồng em nhừ tử ra đây nữa chứ hả? Đây… tôi ở đây em đánh chết tôi đi cho hả lòng hả dạ em!”

Hứa Đào Nhi khẽ bật cười, cô xoa xoa lưng anh:

“Thôi mà, em xin lỗi… em hiểu nhầm có tí tẹo thế thôi mà.”

Anh nói:

“Tí tẹo của em cũng là gần hai mươi năm.”

Cô ôm lấy gương mặt đang giận của anh, chủ động hôn lên môi anh một cái thật kêu:

“Vậy tính ra… anh đã thích thầm em gần hai thập kỷ rồi ấy nhỉ?”

Hàn Thần bị hỏi thẳng như thế thì hơi hơi ngại, sắc mặt anh phiếm hồng, cảm giác trốn tránh quay đi. Sự thật khi yêu đúng người, đúng lúc sẽ khiến trái tim lâng lâng, đôi lúc đặc biệt rất trẻ con, và anh cũng không ngoại lệ. Dù không quá chuẩn chỉnh về thời điểm lắm, nhưng ít nhất tình yêu của anh đã được đền đáp xứng đáng.

Lòng dạ Hứa Đào Nhi rung rinh nhộn nhịp hết cả lên:

“Sao tự dưng em thấy giá trị của mình được thăng hạng quá trời này!”

Hàn Thần ôm chầm lấy cô, cằm tựa trên vai cô:

“Bị vợ nhìn thấu rồi… anh chắc chắn phải giữ chặt em thôi… Không để em rời xa anh thêm nữa…”

“Ừm. Chắc chắn rồi.”

Cô đáp lại.

Sau đó, hai người đã quấn quýt với nhau đến tận quá nửa đêm. Đang chuẩn bị đi ngủ ấy vậy mà lại phải biến hình với bảy mươi hai tư thế thần thánh giúp cặp vợ chồng son lên  đỉnh thiên đường, đưa hai người vào cảm xúc thăng hoa tận cùng mà không cần dùng bất kỳ một loại thuốc k1ch thích nào khác.

Hai người đều có chung một loại cảm giác, đó chính là rất yêu cơ thể của đối phương. Từng chút, từng chút khám phá về nhau… Cho đến tận hàng chục năm sau, cảm giác mới mẻ về đối phương vẫn luôn tồn tại vô hình, quẩn quanh, quấn hai người lại với nhau. Một tình cảm bền bỉ và trân trọng.

Đêm nay chưa kết thúc ở đó, bởi khi xong việc rồi nhưng người vợ nào đó vẫn chưa muốn để chồng mình đi ngủ mà bắt anh phải kể cho mình nghe thật tường tận từng chi tiết, về những chuyện xảy ra năm ấy và cả quá trình anh yêu thầm cô như thế nào.

Hàn Thần cái kể được thì kể, cái không kể được vẫn phải kể cho cô nghe, để rồi bị cô cười cho cả đêm.


“Xem em này, em vẫn còn cười được hăng say đến thế…”

Anh một lần nữa nằm đè lên người cô.

“Thôi thôi, em mệt lắm rồi đó… Không có hứng.”

Cô vội chối bỏ ngay. Nhưng…

“Vợ không có hứng thì để anh giúp. Riêng đối với vợ, anh rất nhiệt tình, vợ yên tâm đi.”

‘…’

Đời nào anh đồng ý cho cô tránh thoát, đúng là ngoài cách này anh thật chẳng có cách nào khác để chọc cho cô tức mà không bị cô giận ngược lại. Đêm nay thật là một đêm quá sức với Hứa Đào Nhi.

Hậu quả cho việc đó là cả ngày hôm sau cô không lết đi nổi, khung chương trình của một ngày chỉ vỏn vẹn ở trên giường. Báo hại con trai cô lo lắng hỏi han đủ thứ, lại bị bà nội và cô Tư Tư của nhóc kéo ra ngoài.

Ở bên ngoài phòng cậu nhóc lớn giọng kêu lên:

“Ơ… con muốn mẹ cơ, mẹ ơi…”

“Không được, không được. Con có muốn ba mẹ sinh em bé cho con không, đừng làm phiền ba mẹ nghỉ ngơi nghe chưa?”

Hàn Thần Minh nghe bà nội nói thì sắc mặt nhăn nhó:

“Sao đêm nào ba mẹ cũng cố gắng sinh em bé thế ạ? Vất vả như thế thì con không cần em bé nữa… con không muốn mẹ con vất vả đâu.”

“Ối giời ôi, anh con thật là ác chiến!”

Nghe cháu trai tố giác, Hàn An Tư nhịn không được mà cảm thán một câu, lại bị Hàn phu nhân vội vàng ngăn lại:

“Bé bé cái mồm thôi, con nói to thế chị dâu con xấu hổ thì sao… Thật là chẳng tinh tế gì cả?”

Nhìn bộ dạng sốt ruột của bà, Hàn An Tư khuôn miệng cười đến tận mang tai nhưng cố hạ giọng xuống:

“Vâng vâng, con biết rồi… tất cả đều vì sự nghiệp muốn có thêm cháu của mẹ.”

Và rồi, hai mẹ con cô Tư Tư đã phối hợp nịnh nọt Hàn Thần Minh đi xuống dưới nhà để cậu bé chơi những thứ khác không làm phiền Hứa Đào Nhi nghỉ ngơi nữa.

Hứa Đào Nhi ở trong phòng, cô vẫn nghe được loáng thoáng âm thanh nói chuyện của mẹ và em chồng. Gương mặt đỏ lịm đi vì xấu hổ.

Hàn Thần chết tiệt này…

Anh thật là quá đáng, giờ thì cả nhà anh đều cười hả hê vào mặt cô rồi. Cô biết phải chui đầu vào đâu cho đỡ xấu hổ đây?

‘…’



Gần cuối tháng tư. Ngày hai mươi tám, là một ngày đặc biệt.

Buổi sáng Hàn Thần đưa con trai Hàn Thần Minh tới lớp. Trái ngược với tiếng ồn khóc lóc của trẻ con mầm non, lúc này âm thanh đã chuyển sang ồn ã theo kiểu nghịch ngợm của những học sinh cấp một.


Một tuần trước, ba mẹ và ông bà nội ngoại hai bên đã thống nhất với nhau cho cậu bé học vượt. Rời xa bạn bè cũ, tách khỏi Nhiên Nhiên ồn ào. Bạn bè mới là những cậu ấm cô chiêu lớn tuổi hơn, họ dùng ánh mắt xa lạ để nhìn cậu. Cậu bé cảm giác được, từ cô giáo đến bạn bè vì họ biết cậu là con trai của ba ba Hàn Thần nên ai cũng đều e dè, đôi lúc không dám lại gần cậu.

Hàn Thần Minh dù cảm thấy còn lạ lẫm với lớp học mới tuy nhiên cậu bé lại rất hưởng thụ kiểu yên tĩnh như thế này. Nhưng, một mặt nhỏ, đến giờ ra chơi dài đằng đẵng, thi thoảng cậu bé vẫn nhớ tới cảm giác lúc Nhiên Nhiên ục ịch chạy tới, bám vào cửa lớp ánh mắt long lanh, miệng liên tục gọi ‘anh Thần Minh, anh Thần Minh…’

Hàn Thần Minh không hiểu vì sao lại nhớ đến đứa em họ phiền phức ấy. Cậu bé lắc lắc đầu để xua tan đi hình bóng của Nhiên Nhiên trong trí nhớ. Cúi đầu tiếp tục thực hiện nét vẽ trên trang giấy Artist chuyên dụng cho họa sĩ mà mẹ cậu đã mua cho cậu.

Cô giáo giờ ra chơi ngồi nghỉ trong lớp, nhìn thấy biểu hiện của Hàn Thần Minh như vậy thì đi tới hỏi han:

“Thần Minh, đau đầu hả con?”

Hàn Thần Minh nâng ánh mắt nhìn, sau đó vô thức mà cúi đầu xuống tiếp tục nét vẽ đang dang dở. Cô giáo tưởng cậu bé sẽ phớt lờ mình, ai ngờ nghe được giọng nói lễ phép của cậu:

“Con không sao.”

Cô giáo ngồi xuống đối diện Hàn Thần Minh, xem cậu bé cẩn thận tỉ mỉ vẽ tranh. Dù rằng nét vẽ còn non tay, nhưng lại rất có hồn, rất có năng khiếu. Bảo sao, ba mẹ cậu bé có thể trực tiếp đầu tư cho cậu loại giấy Artist mà không phải loại giấy Student dành cho người mới. Ngoài nguyên nhân có tiền ra thì hẳn là họ muốn đào tạo cậu bé trở thành một họa sĩ tài ba nhỉ?

“Giờ ra chơi ngày nào cô cũng thấy con ngồi vẽ như vậy… Con không thích các bạn mới à, sao không ra chơi cùng các bạn?”

Hàn Thần Minh khẽ lắc đầu, cậu bé không nói các bạn đó ồn ào khiến bản thân cậu thấy nhàm chán, chỉ nói:

“Con thích vẽ hơn ạ.”

Hàn Thần Minh học theo chương trình của lớp học vượt, rất nhanh sẽ cùng các bạn đẩy lên cấp độ.

Cô giáo nghĩ xa, nên mới dặn cậu bé:

“Sau này con và các bạn ấy sẽ học cùng nhau rất nhiều năm… Nên dành chút thời gian để làm quen với các bạn nhiều hơn con nhé!”

Hàn Thần Minh không đáp lại, chỉ khẽ gật đầu một cái. Hiển nhiên lời khuyên của ba mẹ chưa chắc đã khuyên được cậu bé chủ động chơi với người khác, chứ đừng nói đến một người ngoài như cô giáo.

Thấy cô giáo vẫn ngồi nhìn mình chăm chăm, cậu bé cảm thấy không được thoải mái cho nên đã ôm theo bức tranh cùng màu vẽ đi ra bên ngoài. Giữa sân trường ồn ào, đám trẻ chạy qua chạy lại đông như kiến, cậu bé ngắm trúng một chiếc ghế đá.

Dù nơi đó có người nhưng nhìn vắng hơn những chiếc ghế khác.

Đứa bé kia thấy có người ngồi bên cạnh mình thì quay sang, đôi mắt bé gái đang buồn buồn lập tức sáng lên. Hàn Thần Minh nhận thấy ánh mắt đối phương, cảm giác bài xích nên càng ngồi cách xa bày tỏ cậu bé không có ý định làm quen.

Triệu Ngọc My chủ động ngồi nhích lại gần cậu bé, nhìn bảng tên trên áo đồng phục thì hỏi:

“Em ơi, em là bé mới chuyển đến của lớp học vượt sao?”

Hàn Thần Minh không nói chuyện với người lạ.

Đối phương bị cậu bé lạnh nhạt làm ngơ, thì cũng e thẹn không nói nữa. Nhưng thay vì đi vào lớp theo dự định thì Triệu Ngọc My đã nán lại ngồi bên cạnh xem Hàn Thần Minh vẽ tranh.

Ba, mẹ và cậu bé. Phía sau còn có tòa lâu đài sừng sững của dinh thự Hoàng Thành Mường Thanh.

“Em vẽ đẹp quá!”

Hàn Thần Minh phớt lờ.

Nhưng càng như vậy, Triệu Ngọc My càng thích. Đứa bé gái mới chỉ học lớp ba từ đó đã đem lòng mến mộ cậu bé có tài năng vẽ, đẹp trai lạnh lùng này rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc