CHỒNG CỦA TIỂU TAM LÀ CHỒNG TÔI

111: Đứa Trẻ Biết Điều


Tan học, giữa một vùng trời các đôi các nhóm những đứa trẻ đi với nhau, chỉ có lác đác vài đứa trẻ đi một mình như Triệu Ngọc My và Hàn Thần Minh.
Triệu Ngọc My xa xa nhìn thấy cậu bé đang đi tới cổng trường thì chạy vội đến.

Vừa hay bắt gặp cảnh Hàn Thần Minh được một bé gái mũm mĩm nắm tay kéo lên chiếc xe Maybach Pullman mang biển số xe của Hàn gia.
Triệu Ngọc My không mấy hiểu rõ, lập tức gọi:
“Này, Thần Minh…”
Hàn Thần Minh và Hàn An Nhiên đều bị thu hút, hai đứa trẻ cùng quay lại nhìn.
Triệu Ngọc My lanh lẹ nở nụ cười tươi rồi vẫy vẫy tay với cậu nhóc.

Hàn Thần Minh mặt không cảm xúc ngay tức khắc quay đi, cậu bé lên xe rồi mà một lúc sau vẫn chưa thấy Nhiên Nhiên leo lên.
Mắt nhìn lại thì ai ngờ không thấy Nhiên Nhiên đâu cả.

Cậu bé hơi lo, bước xuống xe ngó tới ngó lui.

Hóa ra, nhóc con đanh đá Hàn An Nhiên đó đang đứng ra vẻ trước mặt Triệu Ngọc My, tay chống nạnh, giọng chất vấn hỏi:
“Chị là ai?”
Hàn Thần Minh muốn đỡ trán bất lực, cậu bé nói với chú vệ sĩ đứng gần đó đang theo dõi cô chủ nhỏ:
“Chú ơi, chú kéo Nhiên Nhiên về lại cho cháu.”
Chú vệ sĩ gật đầu đáp lại cậu chủ nhỏ, sau đó đi tới:
“Tiểu thư, cô lên xe đi, thiếu gia đang đợi rồi.”
Hàn An Nhiên tất nhiên không chịu, quay lại thấy Hàn Thần Minh đang từ bên cạnh xe đi về phía cô nhóc, thì không vui hỏi:
“Anh, chị ta là ai sao lại thân thiết với anh như thế?”
Bộ dạng ghen tuông khó ở này của Nhiên Nhiên thật khiến Hàn Thần Minh khó xử.
“Không ai cả, anh không quen chị ta.”

Nói xong thì cậu nắm tay Nhiên Nhiên tỏ ý nhắc nhở cô bé đi về:
“Về thôi, mẹ anh đang đợi chúng ta.”
Hôm nay là sinh nhật của mẹ, Hàn Thần Minh quả thực rất háo hức muốn trở về Hàn gia.
Hàn An Nhiên sẽ tin Hàn Thần Minh.

Cô bé ngay sau đó thể hiện tình cảm thắm thiết trước mặt ‘kẻ thứ ba’ kia bằng cách ôm lấy cánh tay Hàn Thần Minh, cả người đu vào cậu bé để cậu bé phải đỡ.

Cũng may, bây giờ Hàn Thần Minh cao lớn, trông như học sinh lớp lớn nên mới có thể đỡ một đứa bé mũm mĩm như Nhiên Nhiên.
Nhiên Nhiên lên tiếng cảnh cáo:
“Hừ, đừng có tỏ ra thân thiết với anh Thần Minh của tôi.

Anh ấy là của tôi, chị đừng có mơ mà chen chân vào phá hoại.”
Triệu Ngọc My nãy giờ bị một đứa bé con nạt nộ, cả người cứ đơ ra, nụ cười trên môi cũng cứng đờ không nói được câu gì.

Nhìn hai người khoác tay nhau rời đi, lúc chuẩn bị lên xe, Nhiên Nhiên không quên quay lại lè lưỡi với Triệu Ngọc My khiến cô con gái đó buồn bực một phen.
“Píp, píp…”
Tiếng còi xe ô tô khiến Triệu Ngọc My giật nảy mình, nhận ra người nhà đến đón thì vội vàng đi về phía chiếc xe.
“Chị… hôm nay chị đón em ạ?”
Nhìn thấy Triệu Ngọc Nghiên, Triệu Ngọc My thoáng ngỡ ngàng.
Triệu Ngọc Nghiên ngồi ở ghế lái, miệng nhai singum, mắt đeo kính râm, một tay đặt trên vô lăng, một tay vuốt vuốt chỉnh lại mái tóc ngắn ngang vai mà ả mới cắt.
“Ừ, nay ba em bận, nhờ chị đi đón.”
Triệu Ngọc My nghe lý do này không có sức thuyết phục.
Cha của Triệu Ngọc My là Bộ trưởng Bộ Y tế Triệu Luật.

Ba đã có vợ, nhưng vợ ba không thể sinh con, cho nên đó là lý do Triệu Ngọc My được sự đồng ý của vợ ba mà về Triệu gia.


Về Triệu gia, cô bé đã vô tình phát hiện, hóa ra nguyên nhân mà vợ hợp pháp của ba không sinh con được chính là vì chị họ Triệu Ngọc Nghiên bỏ thuốc hãm hại.
Không biết ba có biết chuyện này không, nhưng cô bé cũng chẳng buồn mách lẻo.

Bởi biết rằng dù mang họ Triệu, dù sống trong xa hoa, nhưng cô bé sẽ không bao giờ được coi trọng chỉ vì mẹ ruột của cô bé là một cô gái bán hoa.
Kín miệng và biết điều sống ở trong ngôi nhà như vậy, Triệu Ngọc My mới thoát khỏi sự chèn ép của Triệu Ngọc Nghiên.

Nếu như để chị họ biết cô bé có dã tâm tranh giành tài sản với chị họ, chắc chắn cô bé sẽ lập tức đi theo những người khác về trời.
Quả nhiên lúc bấy giờ, Triệu Ngọc My đã nghe chị họ dò hỏi:
“Em với thằng bé vừa nãy quan hệ gì?”
Triệu Ngọc My biết mà, làm gì có chuyện chị họ tốt bụng đi đón mình, chắc chắn là có ý đồ riêng khác.

Cô bé thành thật đáp:
“Bọn em không quen nhau ạ.”
Thấy Triệu Ngọc Nghiên không tin, cô bé đoán là chị họ đã nhìn thấy mấy người nói chuyện với nhau nên giải thích tiếp:
“Cậu bé đó mới chuyển vào lớp học vượt, em vô tình gặp nên mới hỏi han một chút.”
Triệu Ngọc Nghiên hôm nay tới đây thật không phải vì nguyên nhân đón Triệu Ngọc My, mà là muốn xem thử thằng nhóc Hàn Thần Minh đó rốt cuộc thế nào.

Khi nhìn thấy gương mặt trẻ con sáng sủa dễ thương y như đúc Hàn Thần đó, trong lòng cô ta vô cùng khó chịu.
Cô ta nghĩ, giá như người sinh ra thằng bé đó không phải là Hứa Đào Nhi thì tốt!
“Từ giờ em tạo mối quan hệ tốt với thằng bé đó đi.”
Triệu Ngọc My không hiểu ý tứ ra lệnh của Triệu Ngọc Nghiên nên ngơ ngác:
“Là sao ạ?”

Triệu Ngọc Nghiên đôi mắt xoẹt qua một tia suy nghĩ ‘ngu ngốc’, nhưng vẫn giải thích cho Triệu Ngọc My hiểu:
“Chị muốn em thân thiết với thằng nhóc đó, sau này có chuyện chắc chắn cần dùng đến.”
Triệu Ngọc My ngỡ ngàng, cô bé mới chỉ học lớp ba mà chị họ đã muốn biến cô bé thành công cụ phục vụ mục đích trả thù chồng trước của chị họ sao?
Triệu Ngọc Nghiên thấy Triệu Ngọc My không lên tiếng thì đưa ánh mắt sang chiếu tướng:
“Triệu gia nuôi em ăn học, cho em sống trong khung cảnh xa hoa không phải để em ăn không ngồi rồi.

Ngoan ngoãn làm theo lời chị khắc có thưởng, còn nếu chống đối ý chị thì…”
Cô ta chợt dí sát vào Triệu Ngọc My, giọng nói giống như ác quỷ vang lên:
“Em biết rồi đấy… em sẽ giống như người đàn bà đó sớm thôi.”
Triệu Ngọc My tái mét cả mặt, chỉ biết ra sức gật đầu.
‘Người đàn bà đó’ chính là mẹ kế của chị họ, đã bị chị họ hại chết.

Và quan trọng là chị họ cũng đã biết chuyện cô bé biết chị họ giết người rồi hay sao?
Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Triệu Ngọc My, Triệu Ngọc Nghiên mới hài lòng.

Đây cũng xem như là một phép thử, rằng liệu có phải Triệu Ngọc My vẫn luôn giả vờ ngu ngốc hay không.

Kết quả đã có rồi, Triệu Ngọc My… thật ăn hại, không có sức uy hiếp.

Đưa Triệu Ngọc My về Triệu gia xong thì Triệu Ngọc Nghiên lại quay về khu đô thị Hoàng Thành Mường Thanh.

Cô ta có kha khá nhà, nhưng chỉ thích vởn vơ xung quanh khu đô thị này.

Lâu dần thì nơi đây xem như là căn nhà chính thức của cô ta ngoài Triệu gia.
Biệt thự của cô ta nằm ở cuối dãy khu C.

Trước kia cô ta dùng thân phận của người khác để mua căn biệt thự này không phải vì không có tiền mua căn khác cao cấp hơn, chẳng qua là nhằm cho việc thuận tiện cùng Tần Dịch Phong qua lại không bị ai phát hiện.
Kết quả thật vô nghĩa, ‘người’ biết vẫn biết, nhưng ‘người’ không thèm quan tâm dù chỉ một chút…!
Chưa tới nơi, Triệu Ngọc Nghiên đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Diệp Dĩnh Yên bên ngoài cổng biệt thự.


Gương mặt Triệu Ngọc Nghiện lập tức hiện lên vẻ chán ghét.

Diệp Dĩnh Yên nhìn thấy cô ta về, mừng rỡ chạy vội tới.
“Nghiên Nghiên, cậu về rồi…”
Diệp Dĩnh Yên đôi mắt thâm quầng, gương mặt tái nhợt không trang điểm lộ rõ làn da xỉn đi không đều màu.

Cả người cô ta so với khi trước đã gầy đi hẳn do tác hại của thuốc phiệ.n.

Cô ta mặc nguyên chiếc váy ngủ hai dây, đôi chân đi dép lông trong nhà, tay bám vào thành cửa xe của Triệu Ngọc Nghiên:
“Nghiên Nghiên… cho mình đi… cho mình…”
Triệu Ngọc Nghiên tặng Diệp Dĩnh Yên một ánh mắt chán ghét bên dưới cặp kính râm, nói:
“Vào nhà đi, cậu đừng để người ta nhìn thấy bản thân cậu thảm hại như vậy chứ?”
Diệp Dĩnh Yên liên tục gật đầu như gà mổ thóc, chạy theo xe của Triệu Ngọc Nghiên đi vào trong.
Chỉ vì tiện xin thuốc từ Triệu Ngọc Nghiên, Diệp Dĩnh Yên đã mua một căn nhà ở gần biệt thự của cô ta.
Mọi chuyện vốn dĩ đang rất bình thường, tại sao Diệp Dĩnh Yên lại bị Triệu Ngọc Nghiên đưa vào con đường nghiện ngập như vậy?
Triệu Ngọc Nghiên không hề dấu diếm, mở ra hộc bàn ngay tại phòng khách, lấy ra một lượng thuốc phiệ.n vừa đủ cho Diệp Dĩnh Yên.

Diệp Dĩnh Yên bấy giờ chân tay run rẩy vì thèm thuốc phát điên, vừa nhận được đã không đợi đến lúc mang về, ả lập tức chơi ngay tại chỗ.
“Aaa…”
Diệp Dĩnh Yên rên lên một cách sung sướng khi được thỏa mãn.
Trông thấy cô ta như vậy, Triệu Ngọc Nghiên không biết suy nghĩ điều gì, miệng lẩm bẩm gọi:
“Yên…”
“Há?”
Giọng nói phê pha của Diệp Dĩnh Yên vang lên, nhưng ả ta không hề để ý đến thứ gì khác ngoài thuốc.
Triệu Ngọc Nghiên chán nản, đứng lên đi vào bên trong phòng bếp, rót một cốc nước lọc.
“Đừng trách tôi… tất cả hãy trách do cậu quá tò mò…”.

112: Con Trai Đã Quen Rồi


Diệp Dĩnh Yên biết Triệu Ngọc Nghiên hẹn hò với Tần Dịch Phong. Triệu Ngọc Nghiên bỏ qua.

Nhưng thậm chí, Diệp Dĩnh Yên đã vô tình biết được chuyện Triệu gia âm thầm sản xuất hàng cấm cho bọn phả.n độn.g.

Triệu Ngọc Nghiên không biết hôm đó Diệp Dĩnh Yên có đọc được thông tin gì trên màn hình laptop của mình hay không? Chỉ là cảm giác bất an xâm chiếm lấy não bộ khiến Triệu Ngọc Nghiên tàn nhẫn đưa ra kế sách hủy hoại Diệp Dĩnh Yên.

Chuyện Triệu Ngọc Nghiên buôn hàng, Tần Dịch Phong thân thiết như vậy cũng không rõ được bao nhiêu phần. Cô ta không muốn Diệp Dĩnh Yên trở thành mối nguy cơ bùng phát khủng hoảng.

Đang uống dở cốc nước, đột nhiên điện thoại reo lên.

Triệu Ngọc Nghiên suýt chút nữa bị nghẹn vì chính ngụm nước của mình. Cô ta nuốt xuống ngụm nước đắng ngắt trong miệng, sau đó mới nghe điện thoại.

Đầu bên kia, âm thanh Tần Dịch Phong vô cùng gấp gáp.

“Nghiên Nghiên, cứu anh với…”

Nghe xong cuộc điện thoại, sắc mặt Triệu Ngọc Nghiên đã trở nên tái mét. Cô ta vội vội vàng vàng chạy ra ngoài. Nhìn thấy Diệp Dĩnh Yên vẫn đang phê thuốc, muốn đuổi ả về nhưng vì quá gấp nên đành để mặc Diệp Dĩnh Yên ở đó rồi cầm theo chìa khóa xe, túi xách sau đó chạy đi một mạch…



Trên xe trở về Hàn gia, Hàn An Nhiên không vui nói với Hàn Thần Minh:

“Em không thích anh chơi với người con gái khác đâu, lần sau anh đừng chơi với người ta nữa nhé!”

Hàn Thần Minh tùy ý chiều theo con bé:

“Ờ.”

Hàn An Nhiên ngả vào lòng anh họ:

“Anh là anh họ của em, em có sứ mệnh phải bảo vệ anh tránh khỏi những người có suy nghĩ xấu xa muốn hôn anh… Tại sao anh lại bỏ mặc em để học lên lớp lớn chứ…? Em buồn lắm, cả ngày hôm nay em khóc nhiều lắm…”

Cô bé không nói dối, cả ngày… thậm chí là cả tuần đi học đều không được gặp anh Thần Minh khiến cô bé buồn bã không nguôi. Mấy lần chạy xuống lớp cũ của anh, nhìn quanh căn phòng học không thấy anh họ đâu cả. Lại chạy ra bên ngoài sân trường, nơi mà anh hay ngồi, cũng không có… Cảm giác hụt hẫng khó chịu đã khiến cô bé bật khóc.

Hàn Thần Minh nhìn gương mặt Nhiên Nhiên ỉu xìu, cũng an ủi một câu:

“Khóc ít thôi.”

Từng chứng kiến mẹ khóc nức nở nên cậu bé không thích nhìn thấy con gái khóc, bởi vì cảm giác nhìn họ khóc vô cùng bất lực. Có thể cậu bé chưa thể diễn giải được cảm giác đau đớn đó thành lời, nhưng lại cảm nhận được nó rất rõ rệt.


Hàn An Nhiên đưa mắt nhìn anh:

“Nhưng mà em nhớ anh lắm… Anh Thần Minh… anh có nhớ em không?”

Hàn Thần Minh đương nhiên phủ nhận:

“Không nhớ, gặp suốt rồi còn nhớ nhung gì.”

Không biết lời đó là cậu bé nói dối, cho nên Hàn An Nhiên khi nghe được thì rất tủi thân, bé con mếu máo nói:

“Anh… sao anh vô tâm thế… Anh không nhớ em, em… em rất buồn… huhu…”

Vệ sĩ và lái xe ngồi nghe câu chuyện của hai cô cậu tuổi thì bé mà chức thì to này, vô thức trở nên tập trung như lúc nghe một câu chuyện thú vị. Và khi thấy cô chủ nhỏ khóc… bọn họ thật chẳng biết phải làm sao. Đang định lên tiếng dỗ dành mấy câu thì Hàn Thần Minh đã vỗ vỗ lưng Hàn An Nhiên, rất ra dáng ông anh dạy dỗ cô em mà nói:

“Thế thì học vượt theo anh đi.”

Nước mắt cá sấu của Nhiên Nhiên vừa rơi, nghe anh họ nói thế thì chợt nín bặt. Cô bé nhìn chăm chăm vào Hàn Thần Minh giống như đây là một ý kiến hay mà cô bé ngốc nghếch mãi không nghĩ ra, phải chờ anh nhắc.

“Ừ ha… thế… thế để em xin ba Trạch cho em học vượt theo anh. Như vậy em và anh có thể được học chung lớp, được chơi với nhau mỗi ngày mà không sợ bị chia cắt nữa… Quan trọng nhất là để những người con gái khác không đến gần được anh của em… Anh Thần Minh, anh là của riêng em thôi…”

Thực ra, Hàn Thần Minh chỉ mới nảy sinh ra suy nghĩ này trong chớp nhoáng. Kỳ thực Nhiên Nhiên ồn ào nhưng cô bé lại là em họ của cậu, cậu miễn cưỡng chịu được sự phiền phức đó của em họ và đã quen với việc có Nhiên Nhiên ở bên cạnh mình rồi. Vả lại, mục đích lớn nhất cũng là để Nhiên Nhiên có thể thay cậu xua đuổi những người phiền phức xung quanh mà cậu không muốn tiếp.

Lúc này, cậu bé vẫn không quên chỉnh lại câu nói của Nhiên Nhiên:

“Anh là của mẹ anh, không phải của Nhiên.”

Nhiên Nhiên nằm ra ghế xe, gối đầu lên đùi Hàn Thần Minh. Hàn Thần Minh nhớ đến bài học về giới tính nên muốn đẩy cô bé ra lại bị cô bé làm nũng, kết quả đành chịu thua, để cho cô bé gối đầu lên đùi mình.

Cô bé cười hì hì nói:

“Nhưng bác gái đã giao anh cho em rồi… Anh nhớ không?”

Hàn Thần Minh không trả lời.

Tưởng anh họ quên nên bé con đã nói:

“Thế để em kể lại cho anh nhớ nhá…”

Thấy Hàn Thần Minh không từ chối, vậy là bé con Nhiên Nhiên đã kể lại cho anh họ của cô bé nhớ về chuyện ngày trước… là ngày mà lần đầu tiên Hàn Thần Minh chính thức ‘đụng độ’ với ba ba hay giận hay dỗi của mình.

Từ chỗ Nhiên Nhiên, cậu bé đã moi ra được kha khá thông tin, Nhiên Nhiên cả tin bị dẫn dắt đi theo tiếng gọi con tim ‘Hàn Thần Minh’ mà nỡ bán đứng bác trai Hàn Thần của mình… Nói hết câu chuyện cũng là về tới dinh thự Hàn gia, mức độ buôn chuyện của bé con này cũng thật xứng ngang với cô Tư Tư và bà nội của hai đứa.




Lúc ấy, từ trong ra ngoài Hàn gia bấy giờ đã trang trí lộng lẫy. Hai đứa trẻ trở về nhìn thấy hoa và đèn lồ ng treo khắp chốn thì háo hức vô cùng. Hàn phu nhân và Hứa phu nhân đứng bên ngoài chờ hai cháu, hai đứa bé nhanh chóng xuống xe, vui vẻ chạy đến ôm hôn hai bà.

Bữa tiệc sinh nhật này là do một tay Hàn phu nhân chủ trì sắp xếp. Tuy không mở rộng mời khách ngoài mà chỉ có gia đình nội ngoại hai bên thôi nhưng bà cũng sắp xếp cho thật long trọng.

Sau đó, hai bà thông gia cùng dẫn các cháu nhỏ đi vào trong thay đồ cho phù hợp với không khí buổi tiệc.

Trước kia Hứa Đào Nhi tự do tự tại thường không quan tâm lắm đến ngày nghỉ lễ Giải phóng và Quốc tế Lao động cuối tháng tư đầu tháng năm. Nhưng sau khi đi làm nhà nước, cô để ý đến từng ngày nghỉ một vì chỉ mong đến ngày nghỉ dài để được cùng con trai quây quần.

Năm nay không ngoại lệ.

Sinh nhật cô diễn ra vào thứ sáu, mà lịch nghỉ lễ cả nước năm nay trùng khớp bắt đầu vào ngày hai mươi chín, thứ bảy. Tính ra là được nghỉ liền bốn, năm ngày. Cảm giác thật tuyệt vời làm sao.

Hàn Thần nghe cô nói chuyện như thế cũng cảm nhận được sự hào hứng của cô, nhưng mặt khác, anh đã suy nghĩ rồi nói với cô:

“Nếu không thích đi làm thì ở nhà anh nuôi.”

Chưa tính tài sản sắp tới được thừa kế thì tài sản riêng của anh có rất nhiều. Thẻ kim cương, thẻ đen quyền lực… đủ các loại cho cô cũng phải hơn chục cái rồi. Thậm chí anh đã có ý định giao hết gia sản khổng lồ của anh cho cô, cô đương nhiên từ chối với lý do ‘Chắc gì chúng ta sẽ ở với nhau đến hết đời, sau này ly hôn anh không sợ em đá anh ra khỏi nhà hả?’

Sự thật thì cô suy nghĩ rằng lẽ nào cô rảnh rỗi đến mức ngốc nghếch đi vác gánh nặng tiền tài đó cho anh ư? Anh có mơ đi.

Và anh nghe xong câu nói của cô như sực tỉnh lại, suýt chút nữa anh vì mê gái mà đem hết vốn liếng mình có cho cô. Anh trầm ngâm suy nghĩ mãi, tận mười phút sau mới lên tiếng:

‘Cũng phải, anh không nên giao hết cho vợ. Biết đâu sau này, nếu vợ dám có ý định ly hôn sẽ dùng nó làm sợi dây vô hình trói buộc anh và con, em nhìn xem con trai của chúng ta đi… không biết giống ai hay ‘ai dạy’ mà mới bé tí như vậy đã biết tính toán lợi ích thiệt hơn rồi. Lúc đó, con chắc chắn ở lại với anh, anh cũng nhất định không để vợ có cơ hội nắm quyền nuôi dưỡng con cái. Cho vợ chọn lựa, một là ở lại bên anh, hai là mất trắng.’

Mất con là mất trắng, tiền của nhiều như núi cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Hứa Đào Nhi vừa chột dạ vừa giận. Chột dạ là do chính cô trong lúc không thông suốt, nhất thời dạy hư con. Còn giận là bởi vì nghĩ tới… bây giờ người đàn ông bên cạnh cô là Hàn Thần thâm sâu khó lường kiêm nhiệm chức vị cha ruột của con trai cô, chứ không phải là Tần Dịch Phong ngu ngốc chỉ biết sống chết vì tiền kia.

Cô tin, một ngày, nếu tranh chấp giữa cô và Hàn Thần nổ ra, cô thực sự sẽ bị anh tính kế đến mức bản thân bị tòa án phán tước quyền nuôi con, trở nên ‘mất trắng’. Ngoại trừ đống tiền của chất chồng và danh tiếng trọn đời ‘phú bà độc thân đã qua hai đời chồng’.

Đương nhiên, cái giá Hàn Thần phải trả là bị cô giận cho lên bờ xuống ruộng, trong hai ngày cô bỏ về nhà mẹ không thèm ở với anh, thì anh phải chạy tới tận Hứa gia nằng nặc xin lỗi và muốn ôm cô về dưới ánh mắt ‘chê cười’ của ‘người đời’.

Nghe lý do cô giận chồng mà đến ba mẹ cô hay bác sĩ tâm lý Liễu Linh Lan cũng bất lực.

Tin này còn truyền tới tận Hàn gia. Lúc đầu người lớn họ lo lắng sốt ruột, nhưng rồi khi thấy phản ứng ‘không thèm quan tâm sự đời’ của cháu trai Hàn Thần Minh thì đã hiểu ra rằng hai vợ chồng son nhà này đơn giản chỉ là thích quấy nhiễu chí chóe nhau hơn cả đám trẻ con mà thôi.

Con trai là người phải chịu đựng ba mẹ nhiều nhất, nhưng dường như thằng bé cũng đã quen rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc