CHỒNG CỦA TIỂU TAM LÀ CHỒNG TÔI


Hàn phu nhân cười rất là vui vẻ, nói đùa:
“Em đoán đúng rồi, chị năm nay có bốn mươi ba tuổi thôi.

Em thông cảm, là phụ nữ tránh không được phải bận tâ m đến vấn đề nhan sắc và tuổi tác, nghe em gọi chị, chị cũng cảm thấy tự tin lên hẳn, rằng mình vẫn chưa già như bà lão…”
Hứa Đào Nhi bật cười, tiện nói mấy lời khiến người nghe mát tai:
“Phụ nữ ở từng độ tuổi sẽ có sự hấp dẫn riêng chứ, huống hồ trông chị trẻ như vậy, da còn rất đẹp… em chỉ mong sau này khi đến tuổi như chị, cũng được như vậy thôi.”
“Ôi giời, em xinh như này, chú ý chăm chút và bồi dưỡng bản thân thì còn tuyệt hơn chứ.

Như chị có là gì đâu.”
Nói rồi, Hàn phu nhân mới để ý đến đứa bé trai ngồi bên cạnh kia của cô.
Nhóc con nãy giờ tập trung ăn xôi ruốc mà bà ngoại bảo mang theo hồi sáng, nhận thấy ánh mắt của người lạ, cậu nhóc từ từ đưa mắt nhìn lên.
“…”
Tần Minh cụp mắt xuống rồi, bỏ lại vẻ mặt đầy ngỡ ngàng của Hàn phu nhân.

Một lúc lâu sau bà vẫn không thể nào bình tĩnh được, ánh mắt bà nhìn gương mặt xinh đẹp của cô gái trẻ rồi lại nhìn đứa bé trai, thầm nghĩ trên đời này còn có chuyện người giống người y đúc như vậy hay sao?
Nhà bà có tận hai người con trai sinh đôi, mà khi nhìn đứa bé trước mắt bà lập tức liên tưởng ngay đến hai người con trai khi còn nhỏ của mình.

Trời ạ, sao mà giống thế không biết!
Hay có khi nào là do chồng bà già rồi vẫn đổ đốn ra ngoài reo rắc mầm giống hay không?
“Sao thế chị?”
Hứa Đào Nhi nhìn sắc mặt khó hiểu của vị phu nhân, khó hiểu hỏi.
Hàn phu nhân biết mình thất lễ, gượng cười xua xua tay bày tỏ không có gì.

Sau đó bà dò hỏi:
“Đây là con trai của em sao?”
Hứa Đào Nhi gật đầu đáp “vâng”.
Hàn phu nhân đầy hàm ý nói:
“Ôi nhìn mê quá, mới bé xíu mà đường nét trên khuôn mặt đã xinh rõ như vậy rồi, lớn lên chắc chắn trở thành soái ca đấy.”
“Bác gái khen con kìa, con mau cảm ơn bác đi.”

Cô nói với con trai, thằng bé miệng đang nhai đồ ăn cũng vui vẻ cảm ơn bác.
Hàn phu nhân tay khẽ xoa đầu thằng bé, xong lập tức thu về.

Trong ánh mắt xoẹt qua một tia bất thường khó ai phát hiện.
“Nhìn con trai em với em, hẳn là thằng bé giống ba nó nhiều hơn nhỉ?”
Hứa Đào Nhi nghĩ tới Tần Dịch Phong, trong lòng bài xích, nhưng vẫn gật đầu qua quýt nói dối:
“Vâng.”
Cô thấy cứ nói chuyện của mình mãi thì không hay, nên đã mượn cớ lảng sang chuyện của đối phương, hỏi đối phương về chuyện con cái, cách nuôi dạy…
“Ban nãy nghe chị nói chuyện với chồng, vậy là chị cho con ra ở riêng rồi hay sao?”
“Ừ, chị cho con ra riêng lâu rồi.

Mấy đứa nó cũng lớn rồi chứ đâu còn bé nữa, bây giờ đều có thể giúp ba nó làm ăn rồi.”
“Ồ!”
Hứa Đào Nhi nghe vẻ hứng thú với chuyện chị gái này còn trẻ mà con cái đều ra riêng rồi, nên hỏi:
“Thế là hai vợ chồng chị cưới sớm hay là do con cái giỏi đây?”
“Chị lấy chồng sớm đấy!”
“…”
Hai người còn buôn chuyện thêm một lúc, đến khi Hàn phu nhân nhận được điện thoại của con trai thứ hai rằng đã tới đón bà, đang đứng ngoài cổng chùa thì bà mới quay sang tạm biệt Hứa Đào Nhi và con trai cô.
“Tiện thể, không biết danh tính của em là gì? Hôm nay chúng ta rất vui có duyên gặp mặt tại ngôi chùa linh thiêng, hy vọng sau này có dịp mời em đi uống trà?”
Hứa Đào Nhi nhàn nhạt đáp:
“Em họ Hứa, nếu thực sự có duyên, chúng ta sẽ gặp lại.”
Nhìn người đi rồi, cô mới quay sang con trai, thằng bé đã ăn hết hộp xôi.

Vô tình nghĩ đến lời Hàn Thần nói nên cô nhắc nhở:
“Ăn hoa quả đi con, con lại bỏ thừa rồi!”
“Con không thích ăn đâu…”
Nói thì nói vậy, nhưng cô đưa tới miệng thì thằng bé vẫn ngoan ngoãn ăn, chỉ có điều gương mặt nhăn nhúm lại.

Cô thấy mà tội.
Qua cuộc nói chuyện vừa rồi, có lẽ cô cũng sẽ thử tìm hiểu đến phương thức dạy con của người Nhật một phen.


Cũng không hẳn là tách con sớm như chị gái kia, chỉ là nên chuẩn bị hành trang cần thiết cho cuộc sống của con sau này.

Bên ngoài cổng chùa, Hàn phu nhân vừa đi ra tới nơi, nhìn thấy Hàn Trạch đứng chờ, cả người dựa vào siêu xe giới hạn bà liền không khống chế được cảm xúc bực tức đi tới.
Hàn Trạch nhìn thấy mẹ, kéo kính râm lên trên, nở một nụ cười tươi rồi nháy mắt với bà:
“Chào người đẹp!”
“Người đẹp con khỉ, mẹ đang điên tiết đây.

Đừng có chọc mẹ.”
“…”
Hàn Trạch rất hay bị mẹ giận cá chém thớt, cũng thành quen rồi.

Anh mở cửa ghế lái phụ để mẹ ngồi lên, cẩn thận đóng lại.

Sau đó mới lên xe trở về dinh thự Hoàng Thành Mường Thanh.

Trên đường đi lập tức quan tâm hỏi han người mẹ đôi lúc tính như trẻ con của mình:
“Có chuyện gì khiến mẹ xinh đẹp của con giận thế?”
Hàn phu nhân nghĩ tới gương mặt đứa bé trai y như đúc hai con trai hồi bé của mình, bà bực bội ném túi xách về phía trước.
“Cha con… ông ta ‘trẻ không chơi, già đổ đốn’ rồi con ơi, hic, làm mẹ tức điên mất.”
“Ba làm sao?”
Hàn Trạch khó hiểu.
Hàn phu nhân gắt lên:
“Ông ta cặp kè với gái trẻ, đến mức có cả con trai rồi, chết tiệt.

Mẹ vừa gặp hai mẹ con bọn họ trong chùa xong mới tức chứ.”
Đã nghe mật báo cha mẹ giận nhau, nhưng không nghĩ đến mức như thế này.


Nhưng dù thế nào thì Hàn Trạch cũng không tin cha mình ngoại tình.
“Mẹ có nhầm không thế? Sao tự dưng đang đi chùa mà bắt được cha ngoại tình?”
Hàn phu nhân quay sang đánh một cái vào người Hàn Trạch:
“Mẹ đùa con làm gì, tận mắt mẹ nhìn thấy đứa bé đó giống y như các con hồi bé ấy…”
Thấy ánh mắt Hàn Trạch không tin, Hàn phu nhân bắt đầu than:
“Ôi trời, mẹ biết ngay mà.

Con lúc nào cũng bênh cha con, làm gì có để tâ m đến suy nghĩ của mẹ đâu.

Cả cái nhà này, cũng chỉ có A Thần là thương mẹ, đứng về phía mẹ.

Con và Tư Tư đều theo phe cha con rồi…”
Hàn Trạch buộc miệng nói:
“Đấy là đại ca mù quáng mới thế, chứ từ nhỏ mẹ với ba đều dạy bọn con phải biết phân tích và đi theo lẽ phải mà.”
Hàn phu nhân nghẹn lời, cuối cùng đánh thêm mấy cái vào người Hàn Trạch sau đó giận dỗi quay ra ngoài cửa sổ xe:
“Được rồi, tôi hiểu rồi… như vậy cũng tốt, đến lúc ly hôn cũng dễ phân chia con cái.”
“…”
Hàn Trạch không hiểu nổi:
“Sao lại ly hôn, mẹ bình tĩnh đã.”
Hàn phu nhân gạt tay Hàn Trạch đang nắm lấy tay mình ra, thất vọng nói:
“Dừng xe, tôi muốn xuống, không muốn ngồi xe cậu nữa.”
Hàn Trạch nhanh tay ấn chốt cửa, cười gian:
“Mẹ tính gọi đại ca sao? Anh ấy đi công tác rồi, nếu mẹ còn đòi xuống nữa, con gọi ba đến đón mẹ nhé!”
“Đừng có mà dọa tôi.

Tưởng rằng thế giới này chỉ có mình cậu với người cha tồi tệ của cậu chắc.

Tôi tự biết bắt xe…”
“Mấy chiếc xe công nghệ đó không an toàn bằng xe nhà mình.

Mẹ không sợ người ta sẽ cướp sắc sao?”
“Cướp thì cướp.”
Hàn phu nhân vì giận mà nói:
“Hừ, ‘người khác’ cặp với gái trẻ được thì tôi cũng đi chơi với trai trẻ được, sao mà phải căng?”

Nhưng đời nào Hàn Trạch để bà xuống, anh lái xe thật nhanh về nhà.

Hàn phu nhân chỉ giỏi suy diễn, dựa theo hành động bênh cha tuyệt đối của Hàn Trạch mà đã quy ra cha con mấy người họ một ruột với nhau cùng che giấu chuyện chồng bà có con riêng bên ngoài.

Nhìn cứ như trò đùa, nhưng hệ quả là mẹ tuyệt thực thật.
Mà trần đời, gì thì gì chứ để ‘vợ ba’ không vui là coi như chọc ba giận.

Hàn Trạch và Hàn An Tư không dám gọi điện thoại báo cho ba, chỉ đành cầu cứu Hàn Thần đang đi công tác xa.
Sợ rằng anh không về luôn mà câu nệ thời gian, mấy người họ đã cố ý ‘giật tít’ nói mẹ tuyệt thực mấy ngày rồi.

Còn bày trò cho Hàn An Nhiên lừa anh, cuối cùng Hàn Thần chỉ đành bỏ lại công việc cho trợ lý, ngay trong đêm bay về.

Vào tới nhà, đã nhìn thấy gương mặt lo lắng của mấy người.
Hàn An Tư tiến tới chỗ anh, nói nhỏ:
“Mẹ giận ba, nói ba cắm sừng mẹ đến mức có con riêng bên ngoài.”
Hàn Thần không quan tâm chuyện này, anh hỏi thẳng vào điều mà anh muốn biết:
“Mẹ đã ăn gì chưa?”
Hàn An Tư lắc đầu, lúc đầu bọn họ chỉ định ‘giật tít’ với anh thôi, nhưng sau đấy mẹ một chút cũng không quan tâm, đến giờ là ba giờ sáng rồi cũng không ăn gì cả, khiến mấy người họ rất lo lắng.
Hàn Thần lập tức bỏ lại mấy người, nhận lấy khay đựng đồ ăn mà người giúp việc đưa tới, sau đó tiến về phía căn phòng mẹ đang nằm nghỉ.

Anh gõ cửa, giọng nói trầm thấp vang lên thật nhẹ:
“Mẹ, là con.”
Anh gõ thêm hai nhịp nữa, Hàn phu nhân mới ra mở cửa.

Vừa nhìn thấy Hàn Thần bà liền giống như nhìn thấy đồng minh, kéo con trai vào phòng đóng cửa.
“Huhu.

Mẹ tức chết mất thôi con ơi… Mẹ nói cha con cắm cho mẹ cặp sừng to tướng trên đầu rồi, vậy mà A Trạch với Tư Tư đều không tin mẹ, nói rằng mẹ chỉ đang giận cha con nên nói linh tinh như thế!”
“Nhưng con thấy đấy, từ trước đến giờ mẹ giận cha con, chuyện gì cũng được, chứ có bao giờ lôi chuyện cha con có con riêng bên ngoài ra để bịa đặt đâu? Mẹ cũng biết lựa chọn cái mà giận chứ, hức hức…”
Hàn Thần vỗ vỗ lưng chấn an mẹ, vốn dĩ chuyện cha có tình nhân bên ngoài anh thấy là điều không thể, nhưng vì muốn mẹ vui nên anh chỉ đành thuận theo mẹ mà dỗ dành:
“Mẹ đừng buồn, chuyện gì con cũng đứng về phía mẹ.

Ba làm như vậy là sai rồi…”.


Bình luận

Truyện đang đọc