CHỒNG CỦA TIỂU TAM LÀ CHỒNG TÔI


Nói rồi Bạch Đô hùng hổ bước ra ngoài, đóng sầm cửa.

Không đi đâu xa, anh ấy chỉ đứng ngay bên ngoài chờ đợi, không quên nhắn tin trao đổi với thư ký Lưu trong điện thoại.
Trong phòng, Hứa Đào Nhi đứng lên đi tới bên ghế sô pha, ngồi phía đối diện Tần Dịch Phong.

Nhìn Tần Dịch Phong vẫn không biết đường hạ chân xuống khỏi bàn uống nước, cô đã mỉa mai nói:
“Mùi chuột chết ở đâu vậy nhỉ?”
Sau đó hành động ngồi tránh càng xa hắn ta, nhân tiện nhìn thấy chai cồn xịt phòng, cô lập tức cầm nó lên xịt xịt xung quanh chân hắn, nhất là tập trung vào đôi giày da của hắn đang gác trên bàn.
Tần Dịch Phong trợn mắt:
“Cô thần kinh à?”
Hứa Đào Nhi thu lại ý mỉa mai trên mặt, cô đập bịch chai xịt cồn xuống bàn, ánh mắt lạnh tanh nhìn hắn ta, lạnh giọng ra lệnh:
“Bỏ chân xuống.”
Tần Dịch Phong nhìn thái độ đập chai xịt cồn của cô, gương mặt cười trào phúng nhưng đôi chân bất giác thu lại khỏi mặt bàn, ra vẻ hống hách đặt xuống đất.
Cũng may cho hắn, nếu hắn còn kỳ kèo thêm thì chai xịt cồn kia chắc chắn sẽ đáp thẳng vào mặt của hắn ngay và luôn.

Đúng là một khi quyết định trở mặt, Hứa Đào Nhi cũng trở thành một người nóng tính và cục súc không kém.
Thấy hắn ta đã hạ chân xuống, cô phải xịt thêm vài phát nữa vào chỗ hắn vừa để trên bàn rồi cầm khăn giấy lau đi lau lại cho sáng bóng mới đỡ đỡ được một chút cảm giác khó chịu trong lòng.

Bụi bẩn có thể rửa sạch nhưng Tần Dịch Phong thì không.
Cô nói:
“Hôm trước, buổi hòa giải ở Tòa án anh không tới, tôi còn tưởng là anh bị cụt chân.

Sao, hôm nay anh tới đây mục đích gì?”
Khi cô gửi đơn ly hôn đơn phương lên Tòa án, rất nhanh Tòa án đã gửi thư cho Tần Dịch Phong hẹn ngày xử lý thủ tục hòa giải.


Bề ngoài thì chính là giải quyết các tranh chấp tài sản trong hôn nhân khi ly hôn, chứ thực ra Hứa Đào Nhi chờ hắn đến là để cho hắn một cơ hội cuối cùng.
Nhưng hắn không đến, lấy cớ ốm bệnh.
Tần Dịch Phong đáp lại:
“Đương nhiên tôi tới để nói chuyện đoàng hoàng với cô về vụ ly hôn kia rồi.

Cô tưởng tôi sẽ tới níu kéo cô à, đừng nằm mơ.”
Cô cũng biết, chẳng thể nào hắn ta tới đây để đồng thuận ly hôn với cô cả.

Nên khi nghe hắn chủ động đề cập đến chuyện này, cô chẳng có chút nào thoải mái.
Hắn ta nói:
“Gần đây xem ra là cô đang rất viên mãn với tên đàn ông khác nhỉ, cho nên tôi cũng biết với loại đàn bà lăng loàn như cô thì sẽ chẳng thể níu kéo được cuộc hôn nhân này nữa rồi.”
Hứa Đào Nhi không cãi cố, bởi sự thật cô đã ngoại tình, là cô sai.
“Cho nên, mục đích anh tới đây là để ký đơn?”
“Đương nhiên rồi, nhưng cô cũng biết đây… Tôi tất nhiên không chịu thiệt như vậy.

Nói trắng ra là cô đã ngoại tình thì phải đền bù phí tinh thần cho tôi sau khi ly hôn.”
Hắn ta bỏ mặc ý khinh bỉ trên gương mặt cô bởi câu ‘chịu thiệt’ và ‘đền bù’ của hắn, từ trong túi da, hắn lấy ra một tập tài liệu:
“Cô xem đi, nếu ok, thì ký.

Sau ngày hôm nay, tôi với cô nước sông không phạm nước giếng.”
Hứa Đào Nhi cầm tập giấy tờ lên xem…
“Giấy tờ chuyển nhượng đất ư?”
Tần Dịch Phong thản nhiên gật đầu như thể rất hào sảng:
“Tôi ký đơn ly hôn tác hợp cho cô và tên đàn ông kia, đổi lại, cô sang nhượng mảnh đất phía Tây thành phố cho tôi.


Như vậy được chứ!”
‘Được chứ’ của anh ta nghe thật cao giọng, cô vừa mở miệng nói ‘anh…’ hắn ta đã giơ tay ra hiệu cô im lặng:
“Đừng nói mảnh đất đó không nằm dưới quyền của cô, ông nội cô đã công khai toàn bộ rồi, cô chưa xem tin tức hay định diễn trò mèo với tôi? Nếu thật là thế thì dẹp đi…”
Kể cả cho dù cô không đứng tên mảnh đất đó thì Tần Dịch Phong hắn cũng ép cô phải nói với ông nội sang nhượng mảnh đất đó cho hắn bằng được.
Hứa Đào Nhi tức giận, sắc mặt đỏ bừng bừng, tức đến mức bật cười:
“Tần Dịch Phong, anh đang làm cái quái gì vậy?”
Cô cười đến lạnh toát sống lưng:
“Anh thật sự điên rồi… Sau những gì anh lấy của Hứa gia… anh vẫn còn cho rằng tôi sẽ vì đơn ly hôn mà hy sinh mảnh đất quan trọng đó cho anh sao?”
Tần Dịch Phong chợt lạnh mặt khi nghĩ đến chuyện trong quá khứ, hắn ta chằm chằm nhìn cô:
“Tôi rất có lòng tin với việc cô sẽ đánh đổi đấy!”
Không đợi cô đáp lại, hắn ta đã ám chỉ về Hàn Thần mà nói:
“Không phải cô yêu tên đàn ông đó lắm sao? Tôi nhớ ngày xưa cô đã rất tự hào về việc ông nội cô đã tìm cho cô một mối hôn sự môn đăng hộ đối… Nếu đã thế, cô cần gì phải khăng khăng cố chấp với cuộc hôn nhân này, chỉ cần cô đặt bút ký tên… Cả tôi và cô đều được giải thoát rồi, không phải sao?”
Giờ thì đến Tần Dịch Phong thuyết phục cô ký đơn, nhưng cô không bao giờ chấp nhận để mảnh đất đó rơi vào tay Tần gia hắn.

Cánh môi cô nâng lên rồi lại hạ xuống, không phải cô không biết nói gì, chỉ là cô đang cố gắng kiềm chế câu chửi của mình với loại người khốn khiếp như hắn ta.
“Quan điểm của tôi rất rõ ràng, mảnh đất đó anh đừng hòng có được.”
Tần Dịch Phong trừng mắt nhìn cô không chớp cái nào, dường như hắn ta đang cố gắng phân tích cô suy nghĩ điều gì.
Hứa Đào Nhi nói:
“Theo như anh nói… thì được thôi, nếu như anh đã muốn giữ cuộc hôn nhân này lại.

Tôi cũng không ngần ngại chơi trò mất não này cùng anh.

Hy vọng, đến khi anh chết đi, có thể đếm xuể được cặp sừng trên đầu mình.”
Tần Dịch Phong không ngờ cô sẽ nói như vậy, ánh mắt cô không một chút gì gọi là đùa.


Cô thực sự có thể cùng hắn giữ cuộc hôn nhân này đến cuối đời và thi với hắn xem ai bị cắm sừng nhiều hơn?
Hắn ta chỉ tay vào mặt cô, cười ha hả đến bất lực:
“Hứa Đào Nhi… tôi thật không ngờ nhân phẩm của cô chỉ còn lại cái danh hão.

Cô thật sự khiến tôi quá bất ngờ rồi…”
Cô cũng không vừa, nói thêm nhằm chọc tức hắn:
“Có nhiều chuyện anh không ngờ tới nữa lắm.”
Tần Dịch Phong tưởng cô ám chỉ chuyện cô bắt hắn đổ vỏ đứa con trai ngoài dã thú kia, cho nên hắn đã tức giận mà lỡ miệng nói ra:
“Đúng rồi, có rất nhiều chuyện tôi không ngờ đến… bao gồm cả thằng con trai ngoài dã thú của cô…”
‘Chát.’
Hứa Đào Nhi trợn mắt nhìn hắn:
“Tôi nói cho anh biết, anh sỉ nhục tôi, tôi không thèm chấp, nhưng anh đừng bao giờ đụng đến con trai tôi… Thằng bé đúng thật là bất hạnh khi có một người cha khốn nạn như anh…”
Tần Dịch Phong đưa tay quệt đi vệt máu xước dài do móng tay nhọn hoắt mới làm nail của cô để lại trên má.

Hắn ta nhìn cô, dứt khoát nói:
“Thứ đàn bà ghê tởm, cô tưởng tôi nói đùa chỉ để sỉ nhục mẹ con cô sao? Thằng con trai của cô vốn dĩ chẳng phải con ruột của tôi, càng không biết cha của nó là tên khốn nào…”
‘Chát.’
Tần Dịch Phong lại nhận trọn thêm một cái tát nữa, hắn ta nhìn cô.
Ánh mắt Hứa Đào Nhi từ ngỡ ngàng chuyển sang tuyệt vọng.

Cô lửa giận nghìn trùng, sắc mặt từ đỏ phừng phừng chuyển sang trắng bệch… so với ngày đó cãi nhau ở Hứa gia, cô của hiện tại tức giận hơn gấp nhiều lần.

Hắn chưa từng thấy cô như thế bao giờ…
Hứa Đào Nhi chỉ tay vào mặt hắn, tức giận thét lên:
“Tần Dịch Phong, cho dù con trai tôi là con của bất kỳ người đàn ông nào trên đời này, cũng thật may mắn vì không phải là con của loại khốn bạc tình anh.

Anh yên tâm đi… từ giờ, thằng bé sẽ không còn mang họ Tần dơ bẩn của nhà các người nữa.”
Cô rơi nước mắt, giọt nước mắt thương xót cho con trai, giọt nước mắt tiếc thương cho chính số phận của mình.


Cô cư nhiên hiểu rằng hóa ra… năm đó ở khách sạn Mường Thanh, không chỉ có Tần Dịch Phong mà còn có những tên khốn khác làm nhục cô sao?
Bảo sao, con trai cô chưa từng có một đặc điểm gì giống với Tần Dịch Phong.

Bảo sao, Tần Dịch Phong đó có thể tàn nhẫn với con trai của cô như thế… Năm đó chỉ vì cứu chính mình, Tần gia bọn họ đã chấp nhận chịu đổ vỏ của tên đàn ông khác đấy mà…
Cô gào lên:
“Anh cút… cút ngay cho tôi, trước khi tôi không kiềm chế được mà đánh chết anh…”
“Cô…”
Tần Dịch Phong vừa muốn nói thêm về chuyện chuyển nhượng đất, nhưng đã bị cô cầm tập giấy tờ, xé thành nhiều mảnh ném mạnh vào mặt hắn.

Giấy tờ bay loạn tứ tung trong căn phòng.
“Tôi bảo anh cút… anh muốn chết thật đúng không?”
Cô cúi người muốn vớ một món đồ làm vũ khí, Tần Dịch Phong đánh hơi được mùi nguy hiểm lập tức chạy ra cửa.

Tay đặt trên tay nắm cửa, cố nói:
“Đồ đàn bà điên.”
Lúc hắn ta mở cửa chạy ra ngoài, phía sau là chai xịt cồn của Hứa Đào Nhi bay đến, hắn chưa kịp mừng vì cô ném trượt thì đã hứng trọn cú đấm của Bạch Đô lao thẳng vào mặt hắn ngay bên ngoài cửa.
“Thằng đàn bà hèn hạ.”
Bạch Đô chửi một câu, sau đó định đấm hắn thêm vài phát nữa thì hắn đã ba chân bốn cẳng bỏ chạy, miệng không ngừng chửi rủa.
Bạch Đô cũng chửi lại mấy câu sau đó vội vàng chạy vào trong phòng, nhìn thấy Hứa Đào Nhi ngã gục ra đất, kêu khóc thảm thiết.

Trái tim Bạch Đô thắt lại, hình ảnh cô của quá khứ trong scandal đó một lần nữa ùa về.

Anh ấy bủn rủn tay chân chạy về phía cô, quỳ rạp xuống đất, ôm đỡ cô.
“Đào Nhi… đừng mà… anh xin em… xin em đừng gục ngã…”
Hứa Đào Nhi khóc không ngừng, vừa khóc vừa gọi tên con trai, cô khóc đến nghẹn cổ họng, khóc đến mức ngất đi.
“Đào Nhi… em ơi… tỉnh lại đi em…”
“Thiển Tây… Thiển Tây đâu rồi… người đâu rồi, mau gọi cấp cứu…”
….


Bình luận

Truyện đang đọc