CHỒNG TÔI THẬT QUYẾN RŨ



Cô ta khó hiểu ngước mắt lên, ánh mắt long lanh: “Anh Việt, làm sao vậy?”
Lê Hoàng Việt thẳng tay đẩy cô ta ra, mặt mày hơi xụ xuống: “Tôi có việc, đi trước đây.”
Trên mặt Đàm Thu Trang lộ vẻ khó tin: “Tổng giám đốc Việt… Có phải tôi có chỗ nào không tốt hay không?” Cô ta nắm lấy ống quần của Lê Hoàng Việt không buông.

“Cô suy nghĩ nhiều rồi.”
Lê Hoàng Việt dễ dàng gỡ ngón tay đang níu giữ quần của mình ra, nhanh chóng mặc áo vào, một bên gò má đẹp trai đĩnh đạc của anh lộ ra vẻ lạnh lùng đến kỳ lạ.

Mỗi một hành động cử chỉ đều cao quý tỏa ánh hào quang toát lên sự nam tính quyến rũ khiến phụ nữ say như điếu đổ.

Mặc dù bây giờ trông dáng vẻ của anh rất giống như khách gặp dịp thì chơi, một chút giả vờ cũng lười thể hiện.

Một tiếng “rầm” kéo Đàm Thu Trang lại từ trong cảm xúc mất mát kinh ngạc, móng tay đỏ tươi bấm thật sâu vào bên trong tấm nệm trên chiếc giường lớn màu trắng, gân xanh trên cánh tay đều lộ ra hết, ánh mắt quyến rũ yêu kiều như hoa dần dần trở nên hung ác nham hiểm oán độc…
Nhất định là do người phụ nữ kia đã dụ dỗ tổng giám đốc Việt, cướp lấy chén cơm của cô ta.

Trần Khả Như, vốn dĩ tôi và cô nước giếng không phạm nước sông, mỗi người một hướng, nhưng cô lại cố tình chạy tới chen một chân, vậy thì đừng trách tôi tàn nhẫn độc ác.

Tại nhà hàng kiểu Pháp.

Phan Huỳnh Đông ra khỏi toilet chờ đợi mười phút, phong độ tốt và sự kiên nhẫn của anh ta chung quy đã có phần cạn kiệt, đang lúc anh ta định đứng dậy thì một người phục vụ sốt ruột đi tới: "Thưa anh, thực xin lỗi, đây là tờ giấy mà cô gái đi cùng anh nhờ tôi chuyển lại cho anh.”
“Cảm ơn.”
Phan Huỳnh Đông nhận lấy tờ giấy, trên đó có mấy chữ to giống như rồng bay phượng múa: Chủ tịch Đông, xin lỗi, tôi đột nhiên có một cuộc phẫu thuật gấp phải đi trước, ngày khác sẽ mời anh.

Ký tên, Trần Khả Như.

Chữ viết nguệch ngoạc nhưng lại có một nét quyến rũ đặc biệt, vô cùng phù hợp với phong cách của một bác sĩ.

Sợ hãi người đàn ông khác tới gần như vậy sao?
Ánh mắt của Phan Huỳnh Đông khẽ di chuyển, sau đó bị tiếng chuông điện thoại làm hoàn hồn: "A lô?”
“Ông chủ, chuyện anh kêu tôi đi điều tra đã có manh mối rồi.”
“Nói đi?” Lông mày của Phan Huỳnh Đông nhíu lại thật chặt, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, chóp mũi run rẩy, tất cả cho thấy anh ta đang rất gấp gáp.

“Thân phận thật sự của Trần Khả Như chính là…”
Trong mắt Phan Huỳnh Đông hiện lên sự kinh ngạc, ngay sau đó cũng đã hiểu ra, đến khi điện thoại truyền tới tiếng tút tút, ánh mắt anh ta cũng trở nên tối tăm.


……
Ngày đó sau khi trở lại biệt thư Di Linh, Trần Khả Như phát sốt lúc nửa đêm, sau đó lại bị bệnh mấy ngày.

Trằn trọc tới ngày thứ tư mới chuyển biến tốt.

Trong khoảng thời gian đó, Vũ Tuyết Trang có tới thăm cô một lần, cô bé rất thành thật, mua chút trái cây tới sau đó dọn dẹp nấu cơm giúp, điển hình cho hình tượng vợ tốt mẹ hiền.

Trải qua mấy ngày, Lê Hoàng Việt, Đàm Thu Trang, Trần Khả Hân… Những người này thay phiên trình diễn.

Chuyện xảy ra giữa mấy người đó và Lê Hoàng Việt như căn bệnh kéo dài mãi, khiến cô cảm thấy mọi thứ mơ hồ không chân thật.

Không biết Lê Hoàng Việt đã đồng ý điều kiện gì với Nguyễn Phương Thanh, mà bà ấy đã không còn tiếp tục kế hoạch thúc giục cô sinh con nữa.

Sáng sớm, tại lối vào của bệnh viện Đà Nẵng.

Trần Khả Như mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt ở phía trên, mặc một chiếc váy màu đen ở phía dưới.

Trang phục tiêu chuẩn của người giỏi giang cao cấp, mái tóc xoăn được buộc thành đuôi ngựa, trông rất bản lĩnh thoải mái mới mẻ nhưng không mất phần trẻ trung.

“Bác sĩ Như, chào buổi sáng!”
Từ xa, Vũ Tuyết Trang đã nhìn thấy Trần Khả Như vô cùng bắt mắt, cô không ăn mặc lòe loẹt lộng lẫy như mấy y tá trẻ tuổi kia.

Phong cách ăn mặc của cô trông đơn giản hào phóng, vẻ ngoài thanh lịch cùng khí chất sạch sẽ của cô luôn có thể thu hút Vũ Tuyết Trang từ cái nhìn đầu tiên.

“Chào buổi sáng!”
Trần Khả Như cười một cái lộ ra tám chiếc răng tiêu chuẩn vô cùng rạng rỡ chói mắt.

Vũ Tuyết Trang nhìn đến ngơ ngẩn, sau đó yên lặng nuốt câu hỏi ‘Bác sĩ Như à, cô dùng nhãn kem đánh răng nào mà răng trắng quá vậy?’ sắp lỡ miệng hỏi ra vào bụng.

Được rồi, bác sĩ Như đẹp là do trời sinh, còn cô ấy vẫn nên lân la làm quen tạo quan hệ tốt với bác sĩ Hùng bên nha khoa thì có lẽ sẽ đáng tin hơn một chút.

Vũ Tuyết Trang áp sát vào cô, cười hì hì nói: "Chị Như, theo nguồn tin đáng tin cậy mới nhất thì hôm nay khoa phụ sản của chúng ta sẽ bị trưng dụng, nghe nói có đoàn phim rất nổi tiếng nào đó tới quay phim trong vòng một tuần, trưởng khoa đang rất vui mừng đấy, chờ bộ phim được công chiếu có thể đánh bóng tên tuổi một phen, cũng coi như quảng cáo miễn phí cho bệnh viện.”

“Vậy hôm nay chúng ta có làm việc không?”
“Làm chứ.” Vũ Tuyết Trang vui vẻ nói: "Mấy người không xinh đẹp ở tầng làm việc của chúng ta đều đã xin nghỉ, cho nên… chị Như à, hôm nay chúng ta tới để được lọt ống kính đấy.”
Trần Khả Như không ngờ lại có chuyện như vậy, mấy ngày hôm trước khi gọi điện thoại cho cô, trưởng khoa đâu có nhắc tới chuyện này.

Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, xem ra hôm nay có thể trực tiếp tới điểm danh rồi trở về.

Hai người đi thẳng ra khỏi thang máy, Trưởng khoa Phan Đức Sơn đi lên đón tiếp, không hề giải thích gì đã nói: “Hai người mau đi thay quần áo đi.”
Trần Khả Như vẫn chưa nhìn ra được tình huống trước mắt là thế nào, chỉ mới thấy có vài nhân viên khiêng máy móc ra vào phòng phẫu thuật.

Phan Đức Sơn liền thúc giục đi vào văn phòng.

Thay áo khoác xong, Phan Đức Sơn nâng nâng cặp mắt kính đen ở trên chóp mũi, hai tay tiện thể chắp ra sau lưng tha thiết nói: “Khả Như, Tuyết Trang, lần này chúng ta hợp tác quay phim, bên đó cần mấy diễn viên quần chúng.

Tôi đã chọn hai cô từ trong rất nhiều người, cho nên hai cô cũng đừng phụ sự kỳ vọng của tôi.”
“Trưởng khoa, tôi không biết đóng phim.” Trần Khả Như tỏ thái độ trước tiên, trên mặt cô lộ vẻ không gì lay chuyển được.

Vũ Tuyết Trang chỉ há hốc miệng lại không hề hé răng.

Cô ấy lén nhìn góc nghiêng của bác sĩ Như một cái.

Cô vẫn lạnh lùng cao ngạo như cũ, chậc chậc, nhan sắc của bác sĩ Như thuộc hàng đỉnh cao mà còn khiêm tốn như vậy đúng là hiếm có, đây là cơ hội để nổi tiếng đấy!
Phan Đức Sơn vỗ vỗ bả vai của Trần Khả Như, ánh mắt bên trong cặp kính chợt lóe lên một cái, tỏ vẻ sâu sắc nói: “Khả Như à, ngoại trừ cô ra còn có bác sĩ Kiên và bác sĩ Hồng cũng tới nộp đơn xin tôi cạnh tranh cho vị trí phó trưởng khoa… nhưng mà…”
Ánh mắt của Trần Khả Như hơi gợn sóng, lông mày cô nhíu lại.

Vũ Tuyết Trang kinh ngạc há to miệng đến nỗi có thể nhét vừa một cái trứng vịt.

Trời ạ, quả nhiên gừng càng già càng cay, trưởng khoa lại dùng sự thăng chức để dụ dỗ bác sĩ Như.

Mấu chốt là mặc kệ biểu hiện công việc hay lý lịch cá nhân, bác sĩ Như đều vô cùng phù hợp, để vị trí này lại cho cô là chuyện cực kỳ đúng lý đúng tình.

Trần Khả Như lập tức tiến hành cân nhắc lợi hại bên trong, đồng thời không cảm xúc tránh khỏi móng vuốt của Phan Đức Sơn, sau đó tiện đà khẩn thiết nói: “Trưởng khoa yên tâm, tôi nhất định sẽ phối hợp tốt với công việc.”

Vị trí kia vốn là của cô, tại sao phải vì một chút chuyện nhỏ mà chắp tay nhường cho người khác chứ.

Trần Khả Như tự hỏi bản thân không phải người có dã tâm, nhưng tuyệt đối sẽ không phải một người thanh cao đến mức ngu xuẩn như vậy.

Huống hồ, trưởng khoa Sơn cũng chưa làm gì quá đáng với cô.

Rõ ràng là đang lấy lòng, nhưng biểu cảm của cô lại điềm đạm trang nhã, không hề có chút tỏ vẻ lấy nịnh nọt gì cả.

“Tốt lắm, Khả Như, tôi vẫn luôn rất xem trọng cô, tôi vô cùng có lòng tin với cô.” Phan Đức Sơn hơi xấu hổ thu hồi cánh tay đang dừng trên không trung của mình lại, trên mặt vẫn rất vui vẻ, sau đó quay qua hỏi: "Vậy Tuyết Trang, cô…”
“Không thành vấn đề, tôi nhất định sẽ phối hợp thật tốt với bác sĩ Như, trưởng khoa cứ yên tâm đi.” Vũ Tuyết Trang nhanh chóng đáp lời, trên môi nở một nụ cười ngọt ngào.

Dặn dò vài câu xong, trưởng khoa Sơn hài lòng đưa hai người sang gặp đạo diễn của đoàn phim.

Nói là khách mời trên thực tế cũng chính là diễn viên quần chúng, nhân tiện hướng dẫn cho diễn viên một vài thủ thuật và sự cần thiết khi làm phẫu thuật mà thôi.

Trước mắt đang chuẩn bị quay một cảnh trong phòng phẫu thuật, phó đạo diễn dẫn Trần Khả Như và Vũ Tuyết Trang đến trường quay đang đứng rất đông nhân viên, đèn flash và ống kính chói lóa.

Trần Khả Như đã sớm thích nghi với ánh sáng mạnh từ ống kính, đương nhiên không có vấn đề gì.

“Bác sĩ Như, đây là nữ chính của chúng ta, cô Đàm Thu Trang, một tuần tới cô chính là người hướng dẫn kiêm trợ lý của cô ấy trong phim, có vấn đề gì không?”
Phó đạo diễn giới thiệu với tốc độ cực nhanh, khi Trần Khả Như nhìn thấy ý cười nhàn nhạt nơi đuôi mắt của Đàm Thu Trang thì lập tức cảm thấy hơi lạnh run.

“Chị Trang, chào chị.”
“Bác sĩ Như, chúng ta thật có duyên, mấy ngày tới nhờ cô hướng dẫn nhiều hơn.”
Đàm Thu Trang nói chuyện cực kỳ khiêm tốn, hoàn toàn không hề có dáng vẻ ngôi sao lớn thích làm giá.

Theo lý thuyết Trần Khả Như không nên hoài nghi, nhưng khi bắt tay.

Tay của đối phương lạnh đến thấu xương, siết chặt rất mạnh, ý cười trong ánh mắt của cô ta khiến Khả Như cảm thấy hơi lạnh sống lưng.

Cả thành phố Đà Nẵng có nhiều bệnh viện như vậy, thế mà lại cố tình chọn nơi này… Rất khó để khiến người ta không cảm thấy kỳ lạ.

So với cô, trái tim của Vũ Tuyết Trang càng không kìm nén được mà nhảy lên, mặc dù cô diễn viên này đã thay đổi bộ dạng.

Nhưng cái cằm nhọn có thể đâm chết người và mí mắt có thể kẹp chết ruồi muỗi kia lập tức bị đôi mắt tinh anh của cô ấy nhận ra.

Đây là vợ bốn, là tình nhân của tổng giám đốc Việt, chồng bác sĩ Như.


Là trùng hợp hay là đến khiêu khích? Tim của Vũ Tuyết Trang không khỏi vì bác sĩ Như mà đập bịch bịch, cô ấy cảm thấy người này không có ý tốt.

Phần đánh giá này đã được xác định trong những ngày quay phim kế tiếp.

Mới vừa bắt đầu quay, Đàm Thu Trang đã nhiều lần làm bộ không cẩn thận dẫm lên chân của Trần Khả Như khiến Trần Khả Như gây ra lỗi mấy lần.

Đạo diễn nhíu mày liên tiếp kêu cắt, giọng điệu bắt đầu trở nên nghiêm khắc táo bạo.

“Chị Như, xin lỗi, tôi thật sự không cố ý!” Xong việc, cô ta lập tức xin lỗi với thái độ thành khẩn, giành được hảo cảm của các nhân viên.

Đối với một ngôi sao lớn thuộc hàng danh giá như thế, không chấp nhận lời xin lỗi của cô ta chính là một tội ác vô cùng lớn.

Trần Khả Như không phải kẻ ngốc, đương nhiên đã nhìn ra mục đích của Đàm Thu Trang, cô ta căn bản chính là đang cố ý nhằm vào mình.

Lê Hoàng Việt, lại là Lê Hoàng Việt.

Anh dây dưa cô không ngừng, ngay cả mấy người phụ nữ của anh cũng tùy tiện tới muốn thay phiên khiêu khích cô sao.

Nhưng nếu cô ta cho rằng mình là con thỏ trắng nhỏ có thể tùy tiện ức hiếp vậy thì sai rồi.

Cô ngước mắt lên, trong mắt chợt lóe lên sự lạnh lẽo, dùng giọng điệu không lớn không nhỏ đủ để cho người ở đây nghe rõ, nói: “Không sao, chỉ là không biết lúc chị Trang dẫm tôi có làm hỏng đôi giày cao gót của chị hay không.

Nhưng chị Trang rộng lượng khiêm tốn như thế, chắc sẽ không so đo với tôi đâu nhỉ?”
Nghe vậy, Đàm Thu Trang che giấu giày cao gót của mình theo bản năng.

Làm thế càng trông giống như đang giấu đầu đầu lòi đuôi.

Không ngờ đối phương lại nhanh mồm dẻo miệng như vậy, Đàm Thu Trang hơi kinh ngạc một chút, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi: "Đương nhiên.”
Trong lòng vừa ảo não lại oán hận, Trần Khả Như quả nhiên không phải đèn cạn dầu, nhìn như mình đang chiếm thế thượng phong.

Nhưng những câu châm chọc vừa rồi của đối phương cũng đã làm mọi người hiểu ra vài phần manh mối.

“Thu Trang, lớp trang điểm của chị bị lem rồi, chúng ta đến phòng nghỉ dậm phấn lại đi.” Trợ lý dẫn Đàm Thu Trang rời di.

Bây giờ cũng gần tới giờ cơm, mọi người đều tản ra.

“Đạo diễn, cái cô bác sĩ kia quá kỳ cục, cướp hết sự nổi bật của Thu Trang rồi đấy? Có nên đổi cô ta không, lỡ như…” Phó đạo diễn đã hợp tác với Đàm Thu Trang rất nhiều lần, đương nhiên sẽ một lòng nói chuyện thay Đàm Thu Trang..


Bình luận

Truyện đang đọc