CHỒNG TÔI THẬT QUYẾN RŨ



Điều cấm kỵ nhất của phụ nữ là gì? Đó là đàn ông dùng tiền để đo lường mọi thứ.

Vậy thì cô thực sự trở thành những gì Lê Mỹ Hoa nói, cô không khác gì một sản phẩm bị mua bán.

Lê Hoàng Việt đã làm cô bẽ mặt một cách bình tĩnh, và điều đó còn tệ hơn cả hành vi vừa nãy.

Cô dùng sự lạnh lùng của mình để che giấu sự cô đơn trong ánh mắt, bình tĩnh nói: "Vậy thì ý của tổng giám đốc Việt chính là giá trị của anh cũng không chỉ hai trăm triệu nhỉ.

Nếu như thế thì ngược lại tôi đã chiếm được một món hời nhỉ?"
Đường đường là một tổng giám đốc Lê Hoàng Việt mà lại bị người ta so sánh rẻ mạt như thế.

Trên đời này cũng chỉ có Trần Khả Như to gan lớn mật như vậy thôi.

Lê Hoàng Việt thấp giọng uy hiếp: “Trần Khả Như, đừng trông cậy vào sự quan tâm của tôi đối với cơ thể cô, miệng lưỡi của cô sẽ chỉ khiến cô thêm xấu hổ hơn thôi.”
“Tôi luôn xác định rõ vị trí của mình, nếu tổng giám đốc không còn hứng thú với tôi thì xin vui lòng cho tôi biết.

Ngoài ra, hai trăm triệu, tôi sẽ trả lại cho anh đầy đủ.”
‘Được.” Lê Hoàng Việt nghiến răng đáp lại rồi đóng sầm cửa lại.

Sau khi anh ta rời đi, cô yếu ớt nằm gục xuống giường, một chút sức lực kiên cường lúc nãy cũng đã sụp đổ.

Cô ngây ngốc nhìn lên trần nhà: Lê Hoàng Việt, khi nào thì anh sẽ chán nản với cơ thể của tôi? Lúc ba giờ chiều tại bệnh viện
Cô đang vội vã đi vào văn phòng thì bỗng nghe tiếng Đặng Việt Luân gọi: “Bác sĩ Như, chờ một chút.”
Trần Khả Như quay đầu hỏi: “Bác sĩ Luân, có chuyện gì vậy?”
“Bác sĩ Như, thật sự xin lỗi vì mấy hành vi điên rồ của tôi mấy ngày nay.”
Trần Khả Như giật mình, khóe miệng nở nụ cười: “Bác sĩ Luân, tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh.”

Trần Khả Như dừng lại một lát và lên tiếng: "Bác sĩ Luân, tôi có thể xin anh một việc không?”
Đặng Việt Luân mờ mịt hỏi: "Có chuyện gì cô cứ nói?"
Trần Khả Như bối rối: "Người đó là chồng tôi, nhưng trong bệnh viện, tôi hy vọng anh có thể giữ bí mật giúp tôi.

Vì một số lý do nên tạm thời tôi không thể công khai chuyện này."
"Tất nhiên là được." "Cảm ơn anh."
Đặng Việt Luân nhìn dáng người mảnh khảnh duyên dáng của cô bước qua hành lang.

Anh ta mỉm cười, một cô gái xinh đẹp dịu dàng như vậy, khiến anh ta không thể không có chút si mê.

Chồng của bác sĩ Như thật may mắn khi có thể cưới cô ấy.

"Bác sĩ Luân, anh đang nói gì vậy? Hình như tôi nghe thấy từ chồng, chồng của ai vậy?" Một bàn tay đáp trên bả vai của Đặng Việt Luân, anh ta nghiêng người nhìn qua, đó là Võ Anh Thư, một bác sĩ phụ khoa, cô gái này lúc nào cũng tản ra mùi hooc môn của phụ nữ.

Đặng Việt Luân luôn tránh né cô ta.

Sau khi không có cách nào tránh né, anh ta lạnh lùng nói: "Không có gì, không liên quan gì đến bác sĩ Thư."
Võ Anh Thư hụt hẫng đưa tay vén mái tóc dài màu đỏ tía, cô ta không chút xấu hổ cười nói: "Anh Luân, anh thích Trần Khả Như đúng không.

Nhưng thật đáng tiếc là theo tình tình chạy, cô ấy đã từ chối...!Tôi có đúng không?"
Sắc mặt Đặng Việt Luân đột nhiên trở nên u ám, hơi xấu hổ buồn bực nói: "Tôi không biết cô đang nói gì, xin vui lòng nói thẳng cho tôi biết, tôi còn có một cuộc phẫu thuật phải làm."
Võ Anh Thư ngăn anh lại và tiến sát gần hơn, trong mắt lộ ra một nụ cười kỳ lạ: "Bác sĩ Luân, tôi nghe nói bác sĩ Như được người ta bao nuôi đấy!"
"Vớ vẩn!" Đặng Việt Luân tức giận đến mức mặt đỏ bừng, "Cô ấy rõ ràng đã…"
"Rõ ràng cái gì?" Một tia sáng lóe lên trong mắt Võ Anh Thư, cô ta không nhanh không chậm nói: "Bác sĩ Luân, tôi lừa anh làm gì chứ, anh có thấy chiếc váy bác sĩ Như vừa mặc không? Đó là mẫu mới nhất của Dior, ít nhất cũng phải gần hai trăm triệu, có thể bằng tiền lương một năm của cô ấy...!Anh nghĩ là người khác tặng hay là chính cô ấy tự mua? Ồ, không có gì lạ, cô ấy chắc chắn không thích sự thay đổi của anh..."
"Bác sĩ Thư, xin đừng nói xấu sau lưng người khác."
Mặc dù ngoài miệng Đặng Việt Luân phản bác lại, nhưng trong lòng anh ta đã sớm nổi gió bão bùng, từng cơn sóng cuộn lên từng đợt, càng ngày càng mạnh.


Thảo nào Trần Khả Như xin anh ta không được nói bất cứ điều gì.

Nếu đó là một mối quan hệ trong sáng và trung thực, hoàn toàn không cần phải sợ hãi.

Nếu người đàn ông đó giàu có...!Mọi thứ thực sự giống như Võ Anh Thư nói, chẳng lẽ Khả Như thực sự được một người đàn ông bao nuôi, cho nên mới không cho mọi người biết?
Một đám mây u ám dày đặc bao phủ trong mắt anh ta, Trần Khả Như, có phải vì người đó giàu có nên cô mới có thể đi theo anh ta không? Chẳng lẽ cô chỉ là một người phụ nữ ham hư vinh như vậy sao? Tình yêu thầm kín từ trước đến nay của tôi là gì chứ? Thật là nực cười!
Võ Anh Thư nhìn thấy được sự thất thần kèm theo một chút oán giận của Đặng Việt Luân, trong mắt cô ta nhanh chóng hiện lên một tia sắc bén: Trần Khả Như, cô dựa vào cái gì mà lại khiến nhiều người yêu cô, bảo vệ cô như thế chứ! Tôi nhất định phải nắm được điểm yếu của cô, khiến cô mất hết danh dự!
Vị trí phó trưởng khoa nhất định phải là của tôi!
Trong văn phòng.

"Chị Như, váy của chị đẹp quá, ôm khít đường cong, tôn dáng ghê!"
Vũ Tuyết Trang không ngừng khen ngợi cô, sự hâm mộ đố kị trong ánh mắt không hề che giấu, còn suýt chút nữa chảy nước dãi.

Trần Khả Như khẽ mỉm cười, một người phụ nữ không bao giờ có thể cưỡng lại những lời khen, huống hồ biểu hiện của Vũ Tuyết Trang lại khoa trương như thế.

Khi cô mặc chiếc áo khoác trắng, trò chuyện với Vũ Tuyết Trang được mấy câu.

Quá trình quay phim trong bệnh viện đã gần hoàn tất, và giờ họ đang quay trong tòa nhà mới.

Ước tính sẽ chỉ còn hai ngày nữa cô sẽ không cần phải chạm mặt Đàm Thu Trang.

Dù sao thì trải qua chuyện vừa rồi, Đàm Thu Trang chắc sẽ không dám đụng chạm đến cô nữa đâu.

Sự thật là, cô quá ngây thơ rồi.


Kim đồng hồ chuyển sang năm giờ, Vũ Tuyết Trang lo lắng từ bên ngoài lao vào trong lúc Trần Khả Như đang viết bệnh án.

"Như...!bác sĩ Như… xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Trang, nói chậm thôi."
Trần Khả Như liếc nhìn Vũ Tuyết Trang hớt ha hớt hãi.

Cô gái này cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình hơi thiếu kiên nhẫn một chút.

Sau khi cô đóng bút, đưa bệnh án cho bệnh nhân, "Thuốc được kê cho anh rồi, anh xuống lấy thuốc ở hiệu thuốc ở tầng dưới, liều lượng thuốc có ghi rõ hết rồi."
Sau khi bệnh nhân rời đi, Vũ Tuyết Trang thè lưỡi, giả vờ sửa sang lại quần áo và thở hổn hển nói: "Bác sĩ Như, hình như bên đoàn quay phim có đánh nhau, có người đánh Đàm Thu Trang.

Bây giờ nhiều phóng viên đang đến sau khi nghe tin đó."
Nỗi kinh hoàng trong mắt cô ấy không kém gì nhìn thấy một chiếc đĩa bay ngoài hành tinh.

"Ồ." Trần Khả Như trả lời bâng quơ, vậy thì có gì liên quan đến cô đâu.

Vũ Tuyết Trang trở nên kích động, đi đến trước mặt cô, càng lo lắng thì càng loạn ngôn.

Cô ấy sắp xếp lại ngôn ngữ của mình và nói: "Chị Như, chị có biết ai đã làm điều đó không? Là em gái của chị, tình nhân thứ ba của Lê Hoàng Việt, Trần Khả Hân."
Vừa dứt lời, lông mi của Trần Khả Như giật giật liên tục.

"Tình hình bây giờ thế nào?"
Từ lúc Trần Khả Hân ra oai trong bệnh viện, Trần Khả Như biết Trần Khả Hân chắc chắc có thể làm ra những chuyện này.

Từ nhỏ cô ta đã được nuông chiều, đặc biệt là khi Lê Hoàng Việt bỏ rơi cô ta quá nhanh, cho nên cô ta đã đổ hết lỗi cho Đàm Thu Trang.

"Cả hai người có lẽ đều bị thương.

Trước khi em gấp gáp quay về báo với chị, bọn họ vẫn chiến đấu với nhau và túm tóc nhau.


Nói về em gái của chị, nhìn có vẻ yếu đuối nhưng đánh nhau rất hăng máu, còn cái cô Đàm Thu Trang kia cũng chẳng phải dạng vừa gì...!Thật buồn cười, hoàng hậu nương nương chính thất còn chưa nói gì, vậy mà mấy thứ tiểu tam tiểu tứ lại đánh nhau tanh bành!"
Vẻ mặt Vũ Tuyết Trang vui sướng khi thấy người gặp họa: "Chị Như, thật sự hả lòng hả dạ ghê.

Nghe xong tâm trạng của chị có tốt hơn không? Ai bảo các cô ta cứ như hồ ly tinh quyến rũ chồng người ta, đáng đời!"
Cô ấy lảm nhảm cả buổi mới phát hiện Trần Khả Như hầu như không có phản ứng gì, ngược lại vẻ mặt còn có gì đó hơi phức tạp khó hiểu.

Vấn đề này đã trở thành một vấn đề lớn, đó cũng không phải là chuyện của một mình Trần Khả Hân.

Cô không quan tâm đến danh tiếng của Trần Khả Hân và nhà họ Trần.

Điều cô quan tâm là liệu người phụ nữ Trần Khả Hân ngu xuẩn này có khi nào trong lúc cấp bách lại nói ra hết thân phận của cô hay không?
Không thể được.

Cô muốn ngăn chặn Trần Khả Hân.

Khuôn mặt Trần Khả Như biến sắc và cô đã đưa ra quyết định sau vài giây.

"Chị Như, chị đi đâu vậy?"
Thấy cô bước đi vội vàng, Vũ Tuyết Trang vội vàng đuổi theo.

"Hốt phân."
Cô nói mà không ngoảnh lại.

Vũ Tuyết Trang cố gắng chuyển hướng suy nghĩ của mình, và đột nhiên cô ấy phá lên cười.

Bình thường chị Như khá nghiêm túc, nhưng thật ra suy nghĩ vẫn rất phong phú.

Cho người chồng cặn bã hốt phân cùng tiểu tam tiểu tứ? Mô tả thật quá chính xác!
Cô ấy thở dài: Không biết ở bên ngoài có bao nhiêu tên đàn ông cặn bã phải đi hốt phân nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc