CHỒNG TÔI THẬT QUYẾN RŨ



Vẻ mặt của bốn năm người trong phòng mổ rất nghiêm túc, không khí đầy mùi máu và tràn ngập sự căng thẳng.

"Bác sĩ Trần, sản phụ đã hôn mê sâu, huyết áp và nhịp tim đều không ổn định..."
Vũ Tuyết Trang lo lắng nói, tất cả mọi người, đặc biệt là trên trán của Trần Khả Như đều phủ một lớp mồ hôi, bàn tay đeo găng tay dính máu.

Ngay lập tức, một trợ lý đến lau mồ hôi cho cô.

Trần Khả Như nhíu mày chắc chắn nói, "Tôi sẽ dốc hết sức cứu giúp! Nhất định phải cứu được thai phụ."
Một vài tiếng sau.

Đèn trong phòng mổ mờ đi, đã mười giờ tối.

Khi người phụ nữ mang thai và đứa trẻ đã chết được đẩy ra ngoài, khi Trần Khả Như và gia đình bệnh nhân tuyên bố rằng cuộc cấp cứu đã không có hiệu quả, người chồng của người quá cố đã rất xúc động và tức giận.

Trong chốc lát tiếng khóc lóc và hơi thở nặng nề buồn bã vang vọng trong hành lang dài, sắc mặt của mọi người không tốt lắm.

Ánh mắt Trần Khả Như đầy tự trách và hối hận: "Người nhà bệnh nhân, xin hãy kiềm nén đau buồn."
Người chồng của người quá cố khóc nức nở, trong cơn đau buồn và tức giận, anh ta túm lấy cổ áo Trần Khả Như trách mắng: "Đồ bệnh viện ma dối trá làm hại người! Giết chết vợ con tôi! Trả lại vợ cho tôi! Trả lại con cho tôi!”
Các bác sĩ nam xung quanh nhanh chóng túm lại khuyên can: "Người nhà hãy bình tĩnh.

Đứa con trong bụng vợ anh đã chết trước khi vợ anh được đưa tới, mất máu quá nhiều.

Bác sĩ chúng tôi đã mất năm giờ cố gắng hết sức để cấp cứu."
Thậm chí không nghỉ giữa chừng.

"Tôi mặc kệ.

Vợ con tôi chết rồi.

Bệnh viện của mấy người phải cho tôi một lời giải thích.

Nếu không, tôi sẽ ra tòa kiện bệnh viện mấy người!"
Từ xa, sau khi Trần Khả Như bị kéo đi, vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc của người nhà bệnh nhân.

"Chị Khả Như, vừa rồi không sao chứ?"
Thấy vẻ mặt cô nhợt nhạt, Vũ Tuyết Trang khoác vai cô, tức giận nói: "Thật quá đáng.

Anh ta không chăm sóc tốt vợ mình.


Anh ta còn ỷ lại vào bác sĩ trong bệnh viện.

Anh ta không biết rằng chúng ta không suy nghĩ gì cả, chỉ biết cấp cứu.

Bây giờ vẫn chưa ăn, rất đói đấy!”
Trần Khả Như tất nhiên biết Vũ Tuyết Trang vì mình mà bênh vực kẻ yếu, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, nhẹ giọng thuyết phục: "Tuyết Trang, tha thứ cho anh ta một chút, anh ta rất đáng thương."
"Đáng thương thật là đáng thương...!ôi..."
Vũ Tuyết Trang thở dài, "Chị Khả Như, đừng tự trách mình, người phụ nữ mang thai kia thật sự không cứu được mạng, chúng ta đều đã cố gắng hết sức..."
"Sao mà có thể biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra, đôi khi, cảm thấy rằng cuộc sống đang trôi đi quá nhanh, lúc bản thân lơ đãng, vô ý, nói không chừng đã chết rồi."
Trần Khả Như thở dài, mặc dù cái chết của bệnh nhân là do phẫu thuật thất bại là chuyện bình thường, trái tim của cô cũng đủ mạnh mẽ, nhưng lúc sản phụ tắt thở, lúc thông báo cái chết của bệnh nhân, cô thực sự cảm thấy buồn bã và bất lực.

Đó là một loại thở dài phát ra từ tận đáy lòng khi chứng kiến một mạng sống mất đi, cô cảm thấy đồng cảm với họ.

“Chị Khả Như, chị nói rất đúng, vậy chúng ta càng phải trân trọng hạnh phúc trước mắt, nắm lấy thứ mà mình có thể nắm được.” Vũ Tuyết Trang có vẻ như hiểu được sự say mê của Trần Khả Như, đây chính là cái gọi là kẻ phong lưu quay đầu là điều vô cùng quý giá là đây sao.

Tưởng rằng những tranh cãi tương tự sẽ trôi qua giống như trước đây, làm ồn ào thì ồn ào, rồi lại qua đi.

Công bằng mà nói, đây không phải là một phần của việc sơ suất y tế, bệnh viện không có trách nhiệm trực tiếp, nhưng đây là vì tình người mà cố gắng từng chút một.

Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Đêm nay Trần Khả Như rất buồn, dường như đã hai ngày không gặp Lê Hoàng Việt, bỗng dưng cảm thấy tức giận.

Một đêm với vài tấm rèm che mưa luôn có thể gợi lên nỗi sầu muộn.

Cô phát hiện ra rằng mặc dù không thú nhận, nhưng sau khi phá băng với Lê Hoàng Việt, cả người như trở lại thời kỳ thiếu nữ yêu đương.

Lúc trước, các cô gái ở chung phòng ngủ sẽ gửi ZALO và nói chuyện với bạn trai...!Nhưng đến giai đoạn này, cô vẫn ở trạng thái rụt rè, sợ chính mình chủ động sẽ khiến đối phương cảm thấy ác cảm, bởi vì Lê Hoàng Việt vốn là một người đơn giản và thô lỗ.

Khi anh ấy muốn, thì anh ấy sẽ làm.

Khi không muốn, anh ấy sẽ mặc kệ cô.

Nếu cô nói rằng cô nên dũng cảm mà đối mặt thì e rằng bạn đang tự lừa dối mình.

Vì yêu đơn phương nên cô ấy thiếu cảm giác an toàn và chịu nhiều tổn thương.

Sau khi nhẫn nhịn một lúc lâu, lí trí của Trần Khả Như đã thắng, không gọi điện cho Lê Hoàng Việt.

Nếu không, đối phương sẽ nghĩ rằng cô đang cô đơn lạnh lẽo.


Điện thoại của cô reo lên.

"Này, chị Khả Như, em đã gửi cho chị một tin nhắn trên Facebook, nhanh lên mở nó ra."
Trong điện thoại, giọng nói của Vũ Tuyết Trang có vẻ đặc biệt lo lắng.

"Được rồi."
Về cơ bản Trần Khả Như đã quen với tình trạng của Vũ Tuyết Trang, sau khi kết thúc cuộc gọi, cô bấm đăng nhập, nhìn tiêu đề và hình ảnh của đường link, cô nghĩ mắt cô đã nhìn nhầm rồi.

Nữ diễn viên mới nổi gần đây Đàm Thu Trang giành được giải Bạch Ngọc Lan cho Diễn viên mới xuất sắc nhất.

Ban ngày cô và Vũ Tuyết Trang cũng đã nói chuyện tới cô ta, bản năng của Trần Khả Như nói với cô ấy rằng chuyện này có liên quan đến Lê Hoàng Việt?
Qủa đúng vậy.

Cô nhấp vào tin tức, một bức ảnh thảm đỏ rất lớn, với một cặp nam nữ nổi bật trên đó, rõ ràng là Lê Hoàng Việt và Đàm Thu Trang.

Vẻ mặt Trần Khả Như đột nhiên cứng đờ, lại đến rồi, cảm giác này lại đến, loại sợ hãi không thể chịu nổi một ngày đó, mãi mãi chỉ có thể nhìn thấy anh ấy ở trên tin tức, tạp chí.

Chẳng trách, Lê Hoàng Việt đã hai ngày không có tin tức gì, hóa ra anh đã đến tỉnh Hà Giang.

Giải thưởng Bạch Ngọc Lan được tổ chức tại tỉnh Hà Giang có tầm ảnh hưởng tương đối lớn trong nước, là tiêu điểm săn đón và đưa tin của giới truyền thông.

Ban tổ chức đã đặc biệt mời lãnh đạo các tập đoàn đại diện lớn trong nước làm khách mời trao giải, và Lê Hoàng Việt rõ ràng sẽ ở trong nhóm đó.

Lướt xuống, có video bên dưới.

Nó giống như chiếc hộp Pandora, biết rằng có một con quái vật bên trong, không thể không muốn mở nó ra.

Mối quan hệ giữa cô và Lê Hoàng Việt mỏng như cánh ve sầu, như đi trên băng mỏng, anh không có lời hứa với cô, mà cô không thể tin tưởng anh!
Trong vòng vài giây, Trần Khả Như đã có một quyết định.

Đoạn video cho thấy Lê Hoàng Việt và Đàm Thu Trang bước ra khỏi ô tô trước khi vào sân vận động.

Các phóng viên lần lượt sử dụng micro của họ, những câu hỏi được đặt ra liên tiếp.

"Xin lỗi, Tổng giám đốc Lê, anh có quan hệ tốt với cô Đàm Thu Trang sao?"
Lê Hoàng Việt cười nhẹ, trong đôi mắt sâu không nhìn ra được có biểu cảm gì.


Trợ lý bên cạnh chặn lại: "Xin lỗi, ngài Lê sẽ không nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào.”
“Cô Đàm, cô có ấn tượng nào tốt với anh Lê không?” Các phóng viên biết điều chuyển sang mục tiêu khác.

“Anh ấy là sếp của tôi, mọi người nghĩ như thế nào?” Đàm Thu Trang trả lời một cách khéo léo.

"Cô Đàm, tôi nghe nói rằng ngài Lê và vợ tình cảm rất nhạt và chưa từng xuất hiện trước công chúng.

Cô nghĩ thế nào?"
Trần Khả Như muốn quan sát phản ứng của Lê Hoàng Việt, nhưng lại bị đầu của Lê Chí Cường che mất, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Đàm Thu Trang.

Đàm Thu Trang cười đáp: "Tôi và ngài Lê chỉ là bạn, tôi không biết nhiều về chuyện gia đình của Lục."
Hầu hết mọi người sẽ thở dài, diễn viên đúng là diễn viên, biết một người đã có vợ, nhưng vẫn bình tĩnh như vậy.

Nữ phóng viên hóm hỉnh hỏi lại: "Nếu ngài Lê độc thân, bạn có tính đến chuyện hẹn hò với anh ấy không?"
"Nếu câu hỏi của bạn có thể xảy ra, thì đến lúc thích hợp, tôi sẽ trả lời.”
...!
Tiếp theo là tin tức bị chụp ảnh vào khách sạn đêm hôm trước.

Vụ bê bối đang dần biến mất thì rắc rối lại trở lại, ngôi sao làng giải trí Đàm Thu Trang trở thành tâm điểm chú ý.

Có thể đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, có thể là vì mục đích thương mại để thổi phồng hay gì đó, Trần Khả Như cố gắng để xoa dịu trái tim lo lắng, không yên của mình.

Nhưng câu trả lời cuối cùng của Đàm Thu Trang lại khiến cô vô cùng khó chịu.

Thời điểm thích hợp là gì? Dường như Đàm Thu Trang muốn cô và Lê Hoàng Việt ly hôn.

Phải nói rằng, có quá nhiều người mong cô rời khỏi chức bà Lục.

Tỉnh Hà Giang.

Trong một phòng của khách sạn.

"Mọi thứ trên thảm đỏ hôm nay thế nào?"
Lê Hoàng Việt vừa mới xã giao xong, trên gò má nổi lên hai điểm đỏ, anh ta cởi cà vạt, đi tới sô pha kiểu âu, thản nhiên hỏi.

Chuyện bình thường sao có thể được ngài Lê tự mình quan tâm hỏi đến, tuy nhìn thì có vẻ như không để ý, nhưng lại là vô cùng để ý.

Lê Chí Cường trả lời máy móc: "Ngài không cần lo lắng, tổng giám đốc Lê, mọi chuyện đã được xử lý.

Người đó là một phóng viên mới vào nghề, không hiểu quy tắc..."
"Tôi không muốn nhìn thấy những phóng viên thiếu chuyên nghiệp như vậy trong tương lai!"
"Vâng ạ, thưa Tổng giám đốc Lê."
Lê Chí Cường lau mồ hôi lạnh, anh ta làm việc cũng khá chuyên nghiệp, nhưng anh ta không thể hình dung ra chuyện gì sẽ xảy ra với bản thân nếu mình làm không đúng với ý của tổng giám đốc Lê nữa.


Tổng giám đốc Lê không muốn nhắc đến tình trạng hôn nhân của mình, nhưng phóng viên đã đuổi theo và liên tục vi phạm các quy tắc.

"Đúng rồi, Tổng giám đốc Lê, tin tức hôm nay khá lớn.

Khẳng định bà chủ sẽ thấy được, chuyện của ngài và Đàm Thu Trang…Có nên giải thích một chút, không nên để bà chủ hiểu lầm không?”
Lê Chí Cường lo lắng nói, trong mắt có chút do dự.

Anh mạo hiểm hỏi chuyện này, chấp nhận chuyện xấu nhất là bị sa thải, nhưng anh vẫn đứng về bên Trần Khả Như.

Trong thực tế, thực sự.

Đôi mắt đen của Lê Hoàng Việt vô cùng khó đoán dưới ánh đèn, thất thường và khó nắm bắt.

"Lê Chí Cường, tôi đối xử với Trần Khả Như rất khác với những người khác sao?"
Anh ấy dường như đang thắc mắc, hoặc có thể anh ấy đang lẩm bẩm một mình.

Lê Chí Cường không nghĩ gì cả, gật đầu.

“Tôi, Lê Hoàng Việt, làm chuyện gì, cũng cần giải thích với ai và báo cáo điều gì sao?” Anh hạ giọng xuống, như có một cơn tức giận sắp tuôn trào.

Trong lòng anh thầm nghĩ, hai ngày nay, người phụ nữ đó còn không biết gọi điện hay gửi tin nhắn cho anh!!
"Tổng giám đốc Lê, tôi xin lỗi."
Lê Chí Cường cúi đầu, cảm giác mình đã tự cho là thông minh:"Tôi hứa, sẽ không có lần sau.

Nếu như ngài không có chuyện gì khác, tôi xin phép rời đi."
Lê Hoàng Việt không khỏi bực dọc, cáu kỉnh, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ oan ức, kiên cường của người trợ lí nhỏ trẻ tuổi.

"Chờ một chút…”
Khi Lê Chí Cường chuẩn bị đóng cửa, Lê Hoàng Việt nói.

"Vâng? Tổng giám đốc Lê còn có chuyện gì không?" Lê Chí Cường kinh ngạc hỏi.

Lê Hoàng Việt hắng giọng một cái, vẻ mặt không được tự nhiên nói: "Loại chuyện này từ giờ sẽ không cần báo cho tôi nữa."
Lê Chí Cường ngẩn ra: "..."
"Cậu muốn làm chuyện gì riêng tư là việc của cậu.

Đừng làm phiền tới tôi vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy."
Lê Hoàng Việt không kiên nhẫn, "Đứng ngây ra đó làm gì, đóng chặt cửa."
"Ồ."
Mặc dù lúc đầu Lê Chí Cường có chút ngạc nhiên, nhưng về sau cũng hiểu ra, đột nhiên nở nụ cười.

Tổng giám đốc Lê rõ ràng mong muốn anh ta giải thích cho vợ ngài ấy, nhưng hết lần đến lần khác vẫn luôn kiêu ngạo, không chịu nói.

Đôi khi tổng giám đốc Lê thật dễ thương!.


Bình luận

Truyện đang đọc