CHỒNG TÔI THẬT QUYẾN RŨ



Trần Khả Như từa chối lời mời dùng cơm nhưng Đặng Việt Luân vẫn dùng một loại ánh mắt nóng bỏng nhưng muốn nói lại thôi, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái.

Cô cảm thấy cả người đều không khỏe, giống như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than.

"Bác sĩ Luân, buổi chiều tôi có một ca phẫu thuật, thật sự phải đi trước rồi."
Trần Khả Như không nói lời nào, chỉ nắm chặt balo trên vai rồi sải bước rời khỏi.

Ai ngờ Đặng Việt Luân quỳ xuống rất nhanh, vọt tới trước mặt cô, ôm lấy bắp chân của cô.

Trong mắt cô lộ vẻ khiếp sợ, khó mà tưởng tượng nổi.

"Bác sĩ Như, cô đừng đi, tôi thật sự rất thích cô.

Làm bạn gái của tôi được không?" Giọng nói của Đặng Việt Luân vừa vang vọng vừa vội vã, gây ra động tĩnh lớn như vậy khiến khách hàng xung quanh nhao nhao nhìn vào chăm chú, châu đầu ghé tai bàn tán.

Tuy Trần Khả Như đã từng từ chối không ít người nhưng gặp phải loại mặt dày mày dạn này thì vẫn là lần đầu tiên.

Đùi phải của cô giãy dụa không ra, sắc mặt trầm xuống,thấp giọng nói: "Bác sĩ Luân, anh đứng lên trước đã.

Vừa rồi không phải chúng ta đã nói xong hết rồi sao?"
Ánh mắt Đặng Việt Luân lóe lên sự cố chấp, ôm thật chặt ở khôngbuông: "Bác sĩ Như, tôi biết tình cảm của cô đã từng bị tổn thương, không dám tùy tiện nói chuyện yêu đương.

Nhưng cô yên tâm, cả đời tôi đều sẽ đối tốt với cô, tôi vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương cô.

Cô cho tôi một cơ hội có được không? Chúng ta ở chung trước đã, nếu như cô cảm thấy tôi không thích hợp thì lại từ chối tôi cũng không muộn mà..."
Anh ta đùng đùng bắn một tràng lời thề cộng thêm lời tỏ tình, khiến tâm trạng những người xung quanh bị kéo theo vô cùng hăng hái.

Thậm chí một ông chú trung niên ngồi bên cạnh còn cất giọng nói: "Người đẹp, cô cứ chấp nhận anh ta đi! Thằng nhóc này si tình quá!"
Trần Khả Như không thích nhất chính là như vậy, tuy Đặng Việt Luân tốt nhưng anh ta không phải là người cô mong muốn.

Anh ta có xuất sắc hơn hay hoàn mỹ hơn thì có ích lợi gì chứ?
"Bác sĩ Luân, xin lỗi, tôi đã có bạn trai rồi.

Nếu như tôi cho anh cơ hội thì chẳng phải tôi đã trở thành loại phụ nữ sớm nắng chiều mưa hay sao?"
"Tôi không tin.

Bác sĩ Như, cô hà tất phải dùng một cái cớ như vậy chứ?" Đặng Việt Luân dừng lại một lát, chân thành tha thiết mà nói: "Hơn nữa, một ngày cô chưa kết hôn thì tôi có quyền theo đuổi cô đúng không?"
Trần Khả Như sầm mặt lại, cô vừa mới định nói mình đã có gia đình.

Nhưng lập tức suy nghĩ lại, nếu như không có sự đồng ý của Lê Hoàng Việt thì cô không thể công khai quan hệ của hai người được.

Cũng do trước đây cô không nghĩ Đặng Việt Luân lại bám lấy như vậy, bây giờ không còn cách nào thoát thân, áp lực của dư luận xung quanh cứ dần dần cao hơn.


"Nhận lời anh ấy đi! Nhận lời anh ấy đi!"
"Yêu nhau đi! Yêu nhau đi!"
"..."
Trần Khả Như thích yên tĩnh nhưng lúc này bị tinh thần của mọi người trói buộc khiến cho huyệt thái dương vô cùng đau nhức, ngay cả não cũng sắp nổ tung.

Phải làm sao đây? Nói điều gì để có thể thay đổi tình trạng hiện giờ?
"Buông...!Buông tay..."
Đột nhiên, một đôi tay mạnh mẽ kéo cơ thể Đặng Việt Luân ra, toàn bộ cánh tay phải của Đặng Việt Luân cảm giác như sắp bị tàn phế vậy.

Anh ta nhìn thấy khuôn mặt của một đàn ông rất đẹp trai nhưnglại vô cùng đáng sợ, người đó đang dùng một loại ánh mắt hung ác nhìn chòng chọc vào anh ta.

Trần Khả Như cảm giác được lực cản dưới chân đã biến mất, sửng sốt một lát rồi ngước mắt lên thì phát hiện, vậy mà lại là anh.

Bên trong con ngươi trong suốt, một vẻ kinh ngạc và rung động dâng trào.

Công tử bột vô dụng!
Lê Hoàng Việt không cần tốn nhiều sức mà đã hất được tay anh ta ra.

Bởi vì đột nhiên được buông lỏng nên cơ thể gầy gò của Đặng Việt Luân không giữ vững được tác, ngã ra bên ngoài.

Miễn cưỡng lắm mới đứng vững được, anh ta oán giận nói: "Anh là ai? Tôi và bạn gái của tôi nói chuyện, mắc mớ gì tới anh?"
Trần Khả Như thu lại ánh mắt từ trên mặt Lê Hoàng Việt về, suýt chút nữa bị anh ta làm tức đến nội thương.

Từ trước đến nay cô đã gặp nhiều người nhưng thật sự chưa từng gặp phải một kẻ da mặt dày đến mức như vậy.

Cô bằng lòng làm bạn gái của anh ta lúc nào chứ?
"Hả? Anh là bạn trai của cô ấy?" Khóe miệng Lê Hoàng Việt cong lên một nụ cười nhàn nhạt, rõ ràng là đang cười nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy sự nguy hiểm vô hình.

Con ngươi hẹp dài của anh khẽ chuyển động, môi mỏng khẽ nhếch lên, lạnh lùng nói: "Thật ngại quá, vậy thì không khéo rồi, tôi là chồng của người phụ nữ này!"
Cái gì? Chồng?
Quần chúngngồi bên ngoài nhiều chuyện cảm thấy vô cùng gây cấn, vừa nãy là yêu đơn phương, sau đó lại biến thành yêu nhau, rồi tiếp đến lại biến thành cuộc tình tay ba, cuối cùng lại biến thành ngoại tình.

"Bác sĩ Như, đây không phải là thật.

Tôi không tin.

Anh ta đang lừa gạt người khác, đúng không?" Đặng Việt Luân bị tổn thương đến mức không thể tưởng tượng nổi tình huống này.

Trong mắt nah ta hiện lên vẻ hoảng sợ bất an, cực kỳ giống với biểu hiện lúc nữ phụ trong tiểu thuyết phát hiện nhân vật nam chính không yêu mình, đau đớn thấu xương.

Sắc mặt Trần Khả Như không tốt lắm, đang muốn nói cái gì đó.

Bởi vì cô không chắc chắn Đặng Việt Luân có nhận ra Lê Hoàng Việt hay không, lỡ như nhận ra, sau đó anh ta lại đi nói chuyện này ra ngoài thì nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn ở bệnh viện...!

Lúc đầu cô nghĩ rằng mình có thể kết hôn, giấu chuyện kết hôn rồi sau đó ly hôn trong tình trạng tất cả mọi người đều không biết.

Cô thực sự rất không thích cái loại cảm giác mà tất cả mọi người đều đồng cảm cho cô, buồn thay cho một người phụ nữ với cuộc hôn nhân tan vỡ.

"Đi theo tôi."
Lê Hoàng Việt không có thời gian nói lung tung với tên đeo kính, anh bắt lấy cổ tay của Trần Khả Như rồi dắt thẳng ra bên ngoài.

Sức lực anh rất lớn, dường như muốn bóp gãy cổ tay của cô.

Trần Khả Như khẽ nhíu mày, hoàn toàn không có cách nào tránh thoát, giống như một con rối gỗ bị buộc dây vậy, mặc cho người ta định đoạt.

Với khoảng cách chẳng gần chẳng xa như thế này, cô có thể cảm giác được lửa giận của anh.

Ra khỏi quán cà phê, anh vẫn không buông tay, hơn nữa còn đi cực nhanh.

Lê Hoàng Việt cao một mét tám mươi lăm, anh có một đôi chân dài có thể so với người mẫu nam, còn một người lùn một mét sáu tám như cô thì làm sao theo kịp.

Cả đường đi, cô cứ hết ngãrồi vấp liên tục, cộng thêm mu bàn chân còn hơi sưng nên cả người đã choáng váng.

"Lê Hoàng Việt, anh buông tôi ra trước đã!" Cô đứng đực một chỗ, cong cơ thể, kháng nghị nói với anh.

Lúc này, rốt cuộc Lê Hoàng Việt buông lỏng ra, đồng thời anh cũng hất mạnh một cái theo thói quen.

Trần Khả Như thở hồng hộc, sắc mặt dưới ánh mặt trời có vài phần ửng đỏ.

Sắc mặt Lê Hoàng Việtrất khó coi, anh đi tới trước mặt cô, nói lời châm chọc: "Đầu tiên là Phan Huỳnh Đông, ngày hôm nay lại là tên đeo kính kia.

Trần Khả Như, rốt cuộc ở bên ngoài cô đã trêu chọc bao nhiêu đàn ông? Là ai thề thốt cam đoan với tôi, trước khi chúng ta chưa ly hôn thì sẽ biết đúng khuôn thước, lẽ nào lời bác sĩ Như cao thượng nói đều là đánh rắm thôi sao?"
"Lê Hoàng Việt, vì sao anh cứ luôn già mồm át lẽ phải chứ? Lẽ nào vừa rồi anh không nghe thấy tôi vẫn luôn từ chối anh ta sao?"
"Cô đang ám chỉ mình rất có giá đấy à? Trần Khả Như, sao cô lại hèn hạ như vậy? À,cô rất thích được người khác theo đuổi, thích cảm giác được đàn ông nâng lên đúng không? Hay là tôi chưa thỏa mãn được cô, vì thế cho nên cô đi tìm đàn ông khác để buông thả khắp nơi?"
Cách mắng chửi người ta cao minh nhất, không ai bằng tên Lê Hoàng Việt này.

Rõ ràng đang cười nhưng lời nói ra lại cực kỳ độc ác, dường như những lời đó đều tới từ địa ngục, mang theo sự nguyền rủa tối tăm.

"Được rồi."
Trần Khả Như xoay người, trong cổ nghẹn lại.

Cô rất khó chịu, cho dù cô làm cái gì cũng đều bị anh xuyên tạc.

Vì sao? Cái cô muốn là ánh mắt quan tâm của Lê Hoàng Việt chứ không phải như bây giờ.


Trần Khả Như, mày là heo à? Vì sao cứ hết lần này đến lần khác bị anh công kích như thế?
Không thể nghe tiếp được nữa, cô sợ mình sẽ không nhịn được mà bộc phát.

Cô bước đi thật nhanh, mặc cho mồ hôi từ bên trán nhỏ giọt xuống.

Mọi suy nghĩ rối beng trong đầu khiến cô quên mất, nếu như muốn thoát khỏi Lê Hoàng Việt thì cô hoàn toàn có thể đón xe chứ không cần phải đi bộ thế này.

Gương mặt anh tuấn của Lê Hoàng Việt trở nên u ám.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, sau khi cởi hai cúc đầu thì cánh tay chống ở hai bên hông vô cùng phiền não, một loại cảm giác không thể trút giận ào ạt xông tới.

Anh đang bị sao thế này?
Vì sao trong khoảng thời gian này, Trần Khả Như luôn có thể dễ dàng khiến tâm trạng của anh dậy sóng? Anh khá chán ghét loại cảm giác không chịu sự khống chế này.

Nhất định là người phụ nữ kia đang đầu độc anh.

Ánh mắt của Lê Hoàng Việt dưới ánh mặt trời đã biến hóa khôn lường, mỗi cái chớp mắt của anh đều là ánh sáng mê hoặc lòng người.

Cũng không ai biết rõ rốt cuộc anh đã suy nghĩ như thế nào.

"A."
Bên lề đường, một tiếng kêu gấp như xé họng khiến sự chú ý của người đi đường tập trung toàn bộ đến một điểm.

Trên thực tế, mặt trời quá mức chói chang nên người đi đường cũng không nhiều, thậm chí ngay cả trên đường thì cũng có rất ít xe cộ lui tới.

Một người phụ nữ có thai hơn ba mươi tuổi bất chợt ngã ngồi bên đường trên lối đi bộ.

Cô ấy xoa cái bụng tròn vo, rên rỉ thống khổ: "Cứu tôi với...!Giúp tôi với...!Hình như tôi sắp sinh rồi..."
Lê Hoàng Việt vốn đã xoay người.

Sinh con? Rõ ràng những chuyện thường xảy ra bên ngoài này có liên quan gì tới anh đâu?
Anh không phải loại người qua đường nhân từ hoặcloại người hiếu kỳ tranh nhau rối rít chạy lại xem.

Anh cũng không phải bác sĩ nên hoàn toàn không giúp được gì, đối với anh thì đây là một chuyện vô bổ.

Chờ đã, bác sĩ?
Lê Hoàng Việt thần xui quỷ khiến lại nhìn về phía sau một cái, quả nhiên thấy một cái bóng dáng màu hồng đang quay đầu lại, nhanh chóng lo lắng đi về phía người phụ nữ có thai.

Bước chân của anh không khỏi đứng sững ra, làm sao cũng không di chuyển được, thậm chí trong lòng anh còn có một sự kích động mà ngay cả anh cũng không biết.

Trần Khả Như không phải phụ khoa sao? Lẽ nào cũng có liên quan đến khoa sản?
"Có ai không, mau, mau đưa tôi tới bệnh viện giúp đi..." Người phụ nữ có thai như đang chịu đựng nỗi đau đớn cực lớn, hét lên, đáy mắt cô ấy chứa đựng sự sợ hãi.

Đây là nỗi sợ hãi sâu kín nhất của một người làm mẹ, tuy nhiên trong tầm mắt mơ hồ của cô ấy lại không nhìn thấy bất kỳ người nào tới gần cứu mình.

Cô ấy dùng sức hô to, duỗi tay lần mò bên dưới thì chợt cảm thấy có một vũng nước.

Trong lòng cô ấy lạnh lẽo, xong rồi.

Một loại cảm giác gần như tuyệt vọng tràn ngập lên toàn bộ đầu óc, cô ấy mơ màng, không thể suy nghĩ được gì nữa.


"Chị ơi, chị có ổn không? Tôi là bác sĩ.

Trước tiên chị đừng gấp, tôi giúp chị gọi xe cứu thương."
Trong mơ màng, cô ấy nhìn thấy một gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp.

Trong giọng nói trầm ổn của đối phương mang theo sự trấn an dịu dàng, có một loại sức mạnh khiến người khác yên tâm.

"Bác sĩ, mau cứu tôi, tôi vỡ nước ối rồi.

Tôi nhất định phải sinh con nhanh một chút, nếu không sẽ..." Dần dần về sau, do tử cung bị co rút nên người phụ nữ có thai không thể nói được gì cả.

Lúc đầu Trần Khả Như đang luống cuống tay chân tìm kiếm điện thoại di động của mình, nghe thấy đối phương nói vậy thì sắc mặt cô chợt thay đổi.

Cô không quan tâm tới chuyện gì nữa, tìm đúng đầu sợi chỉ rồi xé mạnh để mở quần vải của người phụ nữ có thai kia ra, quả nhiên đã nhìn thấy chất lỏng màu vàng nhạt ẩm ướt thấm đầy đất.

Cô là bác sĩ, cô là người hiểu rõ nhất.

Bây giờ vỡ nước ối, tử cung lại co rút ghê gớm như vậy, nếu như sinh con trễ thì sẽ khiến đứa bé trong tử cung rất dễ bị khó thở, người lớn lẫn đứa bé đều gặp nguy hiểm.

Nhưng đoán chừng người phụ nữ mang thai này là thai đầu lòng, không có chút kinh nghiệm nào.

"Chị à, chị nghe này, hiện tại tôi phải đỡ đẻ giúp chị.

Chị không thể xê dịch vị trí được.

Về sau nhất định phải làm dựa theo lời của tôi, được không?" Mồ hôi trên trán của Trần Khả Như nhỏ xuống từng giọt một, tốc độ nói cực nhanh nhưng lại vô cùng rõ ràng, trong mắt lộ vẻ cẩn thận tỉ mỉ.

"Được..." Người phụ nữ có thai đau khổ trả lời, hơi thở rất mỏng manh.

Trần Khả Như không do dự cởi áo sơ mi của mình, đệm dưới chân của người phụ nữ có thai, chính mình thì chỉ còn lại có một chiếc áo lót có dây, hơi lộ.

Đương nhiên, thời khắc không bình thường thì hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ nhiều.

"Chị ơi, bây giờ cửa mình của chị đã mở ra hai ngón tay.

Chị gập chân sang hai bên, hai tay dùng sức chống xuống mặt đất.

Tôi vẫn luôntheo dõi giúp chị, tốt nhất là mở đến năm ngón tay mới có thể dùng sức." Cô vừa chỉ dẫn cho người phụ nữ có thai, vừa bất an nhìn xung quanh.

Chết tiệt, sao trên con đường này lại ít người như vậy? Đỡ đẻ cần phải chuẩn bị một vài thứ gì đó, nhưng bây giờ cô không có cách phân thân, ngay cả một người giúp đỡ cũng không có.

"Alo, là 115 à? Gần đường số 345 Hồ Xuân Hương có một phụ nữ mang thai sắp sinh ở lối đi bộ, lập tức tới ngay." Một giọng nói trầm thấp, vang lên bên cạnh Trần Khả Như.

Dường như là điện thoại đầu bên kia hơi dây dưa nên tiếng nói đó lại lặp lại một lần nữa: "Đường số 345 Hồ Xuân Hương, mau chạy tới đây, bằng không các người tự gánh lấy hậu quả."
Ảo giác sao?
Vì sao giọng nói này quen tai như vậy?
Trên đời này, người dùng giọng điệu kiêu ngạo đó để ra lệnh cho trung tâm cấp cứu 115, ngoại trừ anh ra thì còn có ai nữa chứ? Người đàn ông vô tình tàn khốc với cô mà lại có lòng tốt vậy à? Cô không thể tin nghiêng mặt sang bên cạnh, không nhịn đượcnhìn thoáng qua...!Dưới ánh mặt trời, tia sáng chiếu lên gương mặt đó rất tối....


Bình luận

Truyện đang đọc