CHÚ CƠ TRƯỞNG NHÀ BÊN LÀ SÓI ĐÓI

Ánh dương rực rỡ dịu dàng chiếu lên người Hứa Đình Xuyên, nhận thấy Mạt Mạt đang xuống lầu, anh ngẩng đầu tặng Mạt Mạt một nụ cười rạng rỡ, giống như cậu bé mặt trời thuần khiết.

“Mạt Mạt, đi rửa mặt đã, thay quần áo rồi xuống ăn sáng.”

Ngữ điệu của anh đã khôi phục lại sự ôn hoà trong sáng như bình thường. Một khắc kia Mạt Mạt cảm thấy, Hứa Đình Xuyên hiện tại cùng Hứa Đình Xuyên đêm qua làm cô chết đi sống lại không phải một người.

Mạt Mạt ngoan ngoãn gật đầu, đi lên lầu rửa mặt, phát hiện Hứa Đình Xuyên không những chuẩn bị đầy đủ khăn lông đồ dùng tẩy rửa cho cô, mà ly súc miệng và kem đánh răng cũng rất đầy đủ. Tuy không nhiều, nhưng Mạt Mạt vẫn cảm thấy trong lòng ấm áp, hoàn toàn quên mất chuyện đêm qua, rằng ông chú đã hành hạ mình như thế nào.

Trở lại phòng ngủ, Mạt Mạt mở vali chuẩn bị thay quần áo, lại đột nhiên bước nhanh đến phòng thay quần áo, nhìn mặt kính đã được lau sạch sẽ, sàn nhà cũng đã được dọn dẹp. Nghĩ đến hình ảnh tối hôm qua, mặc dù hiện tại hai cánh bướm vẫn sưng đỏ, nhưng tiểu huyệt vẫn không khống chế được tiết ra dâm thuỷ.

Mạt Mạt lắc lắc đầu chạy nhanh, không cho chính mình nhớ lại chuyện tối qua, nếu không nếu bị chú phát hiện mình ra nước, không chừng lại bị làm. Mạt Mạt đánh giá phòng thay quần áo, phát hiện anh hình như có chứng cưỡng chế, quần áo chỉ có 2 mày trắng đen, được sắp xếp dựa theo màu sắc, có một màu denim duy nhất cũng được xếp vào một ngăn riêng. Mạt Mạt tiện tay cầm lấy một chiếc áo sơ mi trắng, mặc lên người.

Đây là chuyện mà cô vẫn luôn muốn làm. Sau khi lên giường với bạn trai, cả người trần trụi mặc sơmi của anh, cô cảm thấy chuyện này rất thú vị và lãng mạn.

Mạt Mạt soi mình trước gương, sau đó cột gọn mái tóc rối lại, vài sợi rũ xuống hai bên má, thoạt nhìn vừa thanh thuần vừa quyến rũ, lúc này mới hài lòng đi xuống.

Xuống dưới lầu, Hứa Đình Xuyên cũng vừa vặn dọn xong bữa sáng, ngẩng đầu nhìn cô nhóc mặc áo sơ mi của mình, vài nút áo trước ngực không được cài, hai vú trắng nõn như ẩn như hiện, áo chỉ dài tới mông, lộ ra hai đùi thon dài thẳng tắp, vô cùng gợi tình.

Hứa Đình Xuyên giơ lên cánh tay dài, đem người con gái nhỏ xanh yểu điệu vào trong ngực, nói: “Tối hôm qua chưa bị làm đủ, còn muốn sao?” “Không có!” Tô Mạt Mạt cuống quít phủ nhận, sau đó hờn dỗi nói: “Chú, em đói bụng, muốn ăn.”

Tối hôm qua cô bị làm lâu như vậy, thể lực hao hết, đói lả, Hứa Đình Xuyên lúc này mới buông tay.

Sau khi ngồi xuống, Hứa Đình Xuyên phết bơ dâu tây lên bánh mì nướng, cùng một dĩa dâu tây đã được rửa sạch sẽ, đẩy đến trước mặt Mạt Mạt: “Vừa mua dâu tây lúc sáng, mứt dâu tây cũng là do anh làm, mau nếm thử.”

Tô Mạt Mạt nhận lấy, mặt đầy kinh hỉ dò hỏi: “Chú, làm sao biết em thích ăn dâu tây với mứt dâu.”

“362 bài đăng trên vòng bạn bè, có đến 214 bài có hình ảnh của dâu với mứt dâu, anh có thể không biết sao?” Hứa Đình Xuyên cười nhạt trả lời.

Nghĩ đến việc anh xem xét cẩn thận vòng bạn bè của mình, Mạt Mạt nhớ tới vòng bạn bè của mình hồi cấp 2, chỉ đăng mỗi dâu với mứt dâu, nếu không có mứt dâu trên đời, Tô Mạt Mạt cũng không thiết sống nữa. Nháy mắt mặt đã đỏ đến tận mang tai, vội lảng sang chuyện khác: “Chú...sao Wechat của chú không có bài đăng nào vậy? Có phải chú cho em tài khoản phụ không?” Hứa Đình Xuyên lập tức bắt lấy điện thoại trên tay Mạt Mạt, tay trái nghịch điện thoại của mình một chút, rồi ngước mắt nhìn về phía Mạt Mạt: “Mật khẩu là gì?”

Tô Mạt Mạt miệng nhanh hơn não, trực tiếp nói ra mật khẩu: “Sáu số 8.” Ngón tay thon dài bấm vài cái lên điện thoại của cô, rồi đưa cả hai cho Mạt Mạt, thong dong trả lời: “Không phải nick phụ, chỉ là không thích đăng bài, cũng không có gì để đăng.”

Tô Mạt Mạt cúi đầu nhìn Wechat của Hứa Đình Xuyên, anh đã thêm lại Wechat của cô, tài khoản của anh đều có bạn học, đồng nghiệp, bằng hữu, không phải là nick ảo. Chẳng qua toàn bộ tin nhắn đến đều bị tắt thông báo, ngoại trừ tin nhắn của cô là đứng đầu tiên.

“Chú, có phải chú đã sớm để ý em không, dục cự còn nghênh cố ý dụ dỗ em chủ động hiến thân?” Tô Mạt Mạt cười nhẹ nhàng, đôi mắt tròn xoe cười rộ lên cong cong giống trăng non, đáng yêu vô cùng.

Hứa Đình Xuyên cầm lấy một trái dâu tây, nhét vào miệng Mạt Mạt, nghiêm túc trả lời: “Ăn đi, đừng suy nghĩ vớ vẩn.”

Bình luận

Truyện đang đọc