“Là ý của chị, Đình Xuyên không biết.” Tễ Nhược Văn nói đúng sự thật. Mạt Mạt nghe xong thần sắc ảm đạm, trầm mặc một lúc lâu mới trả lời: “Xin lỗi chị Tễ, tuổi của em với Hứa Đình Xuyên cách nhau quá xa, bà nội sẽ có thể nhìn ra sơ hở, nên chị tìm người khác đi.”
“Em có thể trang điểm trưởng thành hơn một chút, chị nhớ lần đầu tiên gặp em ở quán bar, tuy biết em còn trẻ nhưng vẫn không nghĩ em mới 18 tuổi. Em trang điểm nhẹ một chút, chỉ cần nhìn hơn 20 tuổi là được rồi.” Tễ Nhược Văn kiên nhẫn khuyên nhủ.
“Nói thật với chị, em không đi không phải do em không muốn, mà em biết Hứa Đình Xuyên chán ghét em, anh ấy khẳng định không muốn gặp em, càng không muốn để em giả thành bạn gái gặp người lớn đâu.”
Mạt Mạt cho rằng mình đã sớm buông bỏ, nhưng hôm nay còn chưa thấy người đâu, chỉ mới nhắc tới chuyện này, ngực cô vẫn đau âm ỉ.
Sau khi nghe xong, vẻ mặt Tễ Nhược Văn khiếp sợ nói: “Không thể nào! Anh ấy không thể chán ghét em được, đã nhiều năm rồi chị mới thấy anh ấy vì một người con gái mà hoảng loạn đến mức giày còn chưa kịp thay đã chạy đi. Anh ấy trước kia có bệnh sạch sẽ, giày đi bên ngoài không được bước vào phòng khách, ở huyền quan là phải thay, dép trong nhà càng không được mang ra ngoài. Sao có thể làm chuyện như vậy vì một người anh ấy chán ghét chứ?”
“Cái gì? Không thay dép lê…?” Mạt Mạt nghe không hiểu chuyện gì, nhưng không thể không cảm thấy hưng phấn, bởi vì ý của Tễ Nhược Văn là Hứa Đình Xuyên vẫn còn để ý tới mình.
“Chính là cái ngày em đi đưa áo, cô gái của lão Tống gọi điện tới nói với
Hứa Đình Xuyên là em đi đến chỗ nào rất nguy hiểm, anh ấy liền hoảng lời còn chưa nói gì, đã để nguyên dép lê cầm chìa khoá xe chạy đi, ngày đó là lễ đính hôn của một người bạn cùng tụi chị lớn lên, Hứa Đình Xuyên còn không tham gia, sau đó bị cả nhóm trách móc một hồi lâu.”
Tễ Nhược Văn nói xong, Tô Mạt Mạt mới nhớ đến hình ảnh hôm đó ở tiểu khu của Hạ Toàn, anh chạy thở hồng hộc, mặc tây trang đi dép lê xuất hiện trước mặt cô, cô còn nghi hoặc tại sao anh lại xuất hiện ở tiểu khu cũ của bọn họ, thì ra là tới tìm mình.
Tô Mạt Mạt nhịn không được cong khoé miệng, trong lòng kích động, cảm thấy ấm áp vô cùng.
“Nhưng tại sao anh ấy để ý tới em, lại muốn chia tay với em, còn nói em quấn lấy anh ấy làm anh ấy thấy phiền?”
“Chị cũng không rõ chuyện của hai bọn em, nhưng lấy hiểu biết của chị với Hứa Đình Xuyên, thì chắc là sự xuất hiện của em đã làm đảo lộn cuộc sống của anh ấy. Anh ấy từ nhỏ đã rất quy củ, làm việc gì cũng nghiêm túc, chuyện yêu đương với một nữ sinh chính là việc làm hoang đường nhất rồi. Điều làm chị ngạc nhiên nhất là, hai em lại phát sinh quan hệ. Em gái đừng hiểu lầm, nhưng chị cứ thắc mắc lý do tại sao anh ta lại có dũng khí làm chuyện kia sau mười một năm cấm dục.” Đến giờ Tễ Nhược Văn vẫn thấy không thể tưởng tượng được, đánh giá Mạt Mạt từ trên xuống dưới vài lần. Dung mạo hay dáng người Mạt Mạt đều được xem là thượng thừa, nhưng mấy năm nay bên cạnh anh không thiếu người đẹp chất lượng, cũng không thể trị được tâm bệnh của anh ấy.
“Cấm dục mười một năm? Vì cái gì?” Mạt Mạt nghi hoặc hỏi.
“Thật xin lỗi, cái này trừ khi Hứa Đình Xuyên tự mình nói cho em, bằng không nếu ai tự ý nói, anh ấy sẽ tuyệt giao.” Tễ Nhược Văn lắc đầu cự tuyệt, Hứa Đình Xuyên bình thường tính tình rất tốt, nhưng nếu thật sự nổi giận thì người bình thường không thể chống đỡ được.
“Nhưng chị biết rõ tụi em đã chia tay, vì sao còn tới đây tìm em giả là bạn gái của anh ấy? Anh ấy ưu tú như vậy, chị cũng độc thân, chị không nghĩ sẽ ở bên anh ấy sao?”
“Có nghĩ tới, nhưng chị biết anh ấy không thích chị. Anh ấy là tình đầu của chị, nhưng nhiều năm trôi qua, chị đã sớm từ bỏ, không có suy nghĩ gì nữa. Hơn nữa, tuổi chị cũng đã lớn, có gì tốt đâu, tiểu thịt tươi như em mới tốt, già rồi thể lực không tốt, đời sống tình dục cũng không hài hoà.” Tễ Nhược
Văn nói xong lười biếng dựa vào ghế sô pha, dáng người lả lướt, váy bó sát vào người, hai đùi thon dài đan chéo, mê người vô cùng.
Nhưng Tô Mạt Mạt nghe lại đỏ bừng mặt, đời sống tình dục đúng là có thể không hài hoà, nhưng đó là bởi vì tính dục của Hứa Đình Xuyên quá mạnh mẽ, thể thực quá cường tráng, chứ không phải vì tuổi lớn thể lực không tốt. “Tìm em là muốn thành toàn cho cả hai, anh ấy khó khăn lắm mới thích một cô gái, chị thân là tri kỷ cùng anh ấy lớn lên, mà không giúp gì được.
Em đừng nhìn vẻ ngoài nghiêm túc của anh ấy, thực tế là ngoài lạnh trong nóng, không biết theo đuổi con gái, chị phải ra tay thôi.”
Mặt Tô Mạt Mạt lại càng đỏ hơn, anh ấy đúng là ngoài lạnh trong nóng, nếu không sẽ không làm cái trò nhét dâu tây vào người cô làm món mứt dâu rồi. Tễ Nhược Văn thấy mặt Mạt Mạt đỏ đến doạ người, vội quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Em không thoải mái ở đâu à?”
“Không có! Là do nhiệt độ, điều hoà bật thấp quá, em đi chỉnh lại.”
Mạt Mạt cố tình không dùng điều khiển từ xa mà đi lại gần điều hoà để có gió thổi mát, để bản thân không được miên man suy nghĩ. Ai ngờ vừa mới đi đến trước điều hoà, sau lưng đã vang lên tiếng thét chói tai của Tễ Nhược Văn, cô quay đầu nhìn lại, Lục Cảnh Hoán cả người trần trụi đang vừa ngáp vừa bước ra từ phòng trong, cự vật giữa háng thì đang vươn cao, mà Tễ Nhược Văn đang hét lên, dùng tay che mặt, từ khe hở ngón tay tiếp tục nhìn lén.
Lục Cảnh Hoán vội dùng tay che hạ thân: “Tô Mạt Mạt, trong nhà có người sao cậu không nói trước.”
Tễ Nhược Văn buông tay ra, quay đầu hối lỗi nhìn Mạt Mạt: “Ngại quá, chị không biết em đã có bạn trai.”
“Không phải! Cậu ấy không phải bạn trai em! Chúng em là anh em, cậu ấy gay! Là khuê mật!”
Vì không để Tễ Nhược Văn hiểu lầm, huỷ đi ý tưởng để cô giả thành bạn gái Hứa Đình Xuyên, Mạt Mạt thuận miệng bịa chuyện.
Tễ Nhược Văn lúc này mới buông lỏng vẻ mặt cảnh giác, trên dưới đánh giá vài lần rồi tán thưởng: “Dáng người tốt thế này, chắc là 1 nhỉ?” (1 là nằm trên á)
Ai ngờ Lục Cảnh Hoán cũng phối hợp giơ tay thành hình hoa lan, giọng nhéo nhéo: “Mạt Mạt, thật chán cậu, dám nói ra việc tớ là gay, tớ là 0 nha.” (0 tất nhiên là nằm dưới:v)
“Chậc chậc chậc, thật là tiếc cho dáng người này…” Tễ Nhược Văn nhìn
đến bộ phận mà tay Lục Cảnh Hoán không che hết được, vẻ mặt tiếc nuối. “Mạt Mạt, chị đi trước, buổi sáng ngày kia chị đến đón em, trang điểm thành thục một chút nhé.” Tễ Nhược Văn đứng lên, chào hỏi Mạt Mạt chuẩn bị đi ra cửa.
“Lục Cảnh Hoán, cậu mặc đồ rồi đi tiễn chị Văn đi.” Mạt Mạt ra lệnh.
Một ngày nào đó về sau, Tễ Nhược Văn bị Lục Cảnh Hoán đè dưới thân, bị côn th*t thô to làm chết đi sống lại, Tễ Nhược Văn khóc hết nước mắt, trong lòng tức giận mắng Tô Mạt Mạt, đúng là lừa đảo.
Sáng sớm hai ngày sau, Mạt Mạt rời giường rửa mặt, trang điểm nhẹ nhàng, uốn tóc, mặc áo sơ mi tơ lụa thục nữ, bên dưới mặc chiếc váy dài qua gối màu xanh bạc hà tươi mát, đi giày cao gót ngồi trong xe hơi của Tễ Nhược Văn, làm cô ấy ngạc nhiên đến không khép được miệng.
Không khen không được: “Tô Mạt Mạt, trách không được Hứa Đình Xuyên mê em đến thần hồn điên đảo, em biến hoá thật đấy, có thể vừa xinh kiểu quý cô vừa có thể sexy quyến rũ. Nếu chị là đàn ông, chị cũng sẽ thích em.”
“Chị đừng khen em, bây giờ tim em đang đập rất nhanh, lỡ như Hứa Đình Xuyên thấy em liền tức giận thì sao? Tụi em đã không liên lạc với nhau 2 tháng rồi, em không biết anh ấy còn thích em không nữa.” Tô Mạt Mạt khẩn trương, tim đập thình thịch.