CHÚ CƠ TRƯỞNG NHÀ BÊN LÀ SÓI ĐÓI

“Còn nhỏ như vậy, trong đầu nghĩ gì vậy hả?” Hứa Đình Xuyên cau mày. “Em chỉ đùa thôi, làm dịu không khí á mà, chú có lái xe tới đây không? Đưa em tới bệnh viện rồi hẵng gặp bạn được không?”

Quả thật ở đây không dễ để tìm được taxi, nhưng mục đích chính của Mạt Mạt là thăm dò thái độ của Hứa Đình Xuyên đối với mình, muốn xem liệu chuyện của hai người còn có thể cứu vãn hay không.

“Em thấy không thoải mái ở đâu à?” Hứa Đình Xuyên khẩn trương. “Không phải em, là Hạ Toàn…” Nói đến đây, Mạt Mạt mới phản ứng lại, chớp chớp mắt nhìn Hứa Đình Xuyên, cười ngọt ngào nói: “Chú lo lắng cho em à?”

“Không có...Là bạn nên quan tâm một chút…” Hứa Đình Xuyên càng giải thích càng chột dạ.

“Được, em biết rồi, chú có thể làm bạn tốt đưa em đến bệnh viện được không?” Tô Mạt Mạt gật gật đầu, khóe miệng cong lên, mắt lộ ra ý cười. “Em đừng nghĩ nhiều…” Hứa Đình Xuyên xoa xoa trán, đi trước xuống lầu. Tới chỗ đậu xe, Hứa Đình Xuyên chủ động mở cửa sau để Mạt Mạt ngồi vào, nhưng cô lại cố ý mở cửa trước, ngồi ở ghế lái phụ, mặc cho Hứa Đình Xuyên nói như thế nào cũng không chịu đổi.

Bất đắc dĩ, Hứa Đình Xuyên phải lái xe đưa cô đến bệnh viện, quả nhiên, cô nhóc này được khai bao chưa lâu, tựa như yêu tinh nhỏ, cong eo ghé vào hai chân anh.

“Tô Mạt Mạt! Em mau tránh ra!” Hứa Đình Xuyên buông giọng trách cứ. Nhưng không có tác dụng chút nào, hai tay mềm mại của Mạt Mạt thuần thục mở khoá quần tây, lấy phân thân đang mềm nhũn của anh ra.

“Chú, cho dù chúng ta đã chia tay, nhưng em vẫn muốn có qua có lại, chú đưa em đến bệnh viện, em giúp chú khẩu giao cho công bằng.”

Mặc dù côn th*t của Hứa Đình Xuyên đang mềm, tay nhỏ của Mạt Mạt vừa mới nắm lấy, học động tác đêm đó Hạ Toàn chỉ dạy, hai ngón tay di chuyển lên xuống, Hứa Đình Xuyên luôn miệng kêu không cần, nhưng côn th*t lại nhanh chóng cương cứng.

Một tay Mạt Mạt không nắm hết được, lấy hai tay đỡ, vươn đầu lưỡi liếm một đường từ gốc xuống mắt ngựa trên quy đ*u, sau đó nhẹ nhàng nhấn lên mắt ngựa, đảo một vòng.

“Ưm...mau ngồi dậy.” Hô hấp Hứa Đình Xuyên dồn dập, giọng ngọng nghịu.

“Không, chú bắn ra thì em mới ngồi.” Tô Mạt Mạt mở to đôi mắt ngập nước, mị nhãn mềm mại nhìn Hứa Đình Xuyên, dứt lời liền vươn đầu lưỡi vừa nhìn anh vừa liếm lên mắt ngựa.

Bộ dáng cô nhóc này rõ ràng thanh thuần ngoan ngoãn, nhưng vẫn động lòng người, một chút cũng không thua phụ nữ trưởng thành. Vẻ đẹp vừa ngây thơ vừa dâm đãng này thật sự làm Hứa Đình Xuyên mê mệt, nếu không phải đang lái xe trong nội thành, anh đã dừng xe đè cô dưới thân mạnh mẽ làm một trận.

Thấy Hứa Đình Xuyên không ngăn cản nữa, Tô Mạt Mạt càng ra sức ngậm lấy cự căn, miệng cô quá nhỏ, không thể nuốt vào toàn bộ, chỉ có thể liếm quy đ*u, dùng tay vuốt ve thân gậy.

Cứ vài ngụm, cô lại phải nhả ra để nuốt nước bọt, tiện thể trêu chọc Hứa Đình Xuyên, nhưng anh cảm thấy không vui vì điều đó. Anh nhịn không được, một tay cầm tay lái, một tay đè lên gáy Mạt Mạt, bắt cô phải ngậm sâu hơn.

“Ưm…” Hứa Đình Xuyên liên tục phải hít khí lạnh vì sướng.

Anh duỗi eo, nhét dương v*t vào miệng Mạt Mạt, ấn vào yết hầu cô, ra ra vào vào.

Tô Mạt Mạt tuy cảm thấy buồn nôn nhưng vì muốn làm anh thoải mái, chỉ có thể chịu đựng, rốt cuộc cùng với một tiếng gầm nhẹ, Hứa Đình Xuyên bắn tinh hoa nóng bỏng vào trong miệng cô.

Tinh d*ch đàn ông cũng không quá khó ăn như trong tưởng tượng của Mạt Mạt, đặc biệt là của anh, trừ một chút tanh, thì hoàn toàn có thể nuốt vào, Hứa Đình Xuyên đưa tờ giấy ăn cho Mạt Mạt: “Nhổ ra.”

“Em nuốt rồi.” Tô Mạt Mạt nhận lấy khăn giấy, lau tinh d*ch đã tràn ra khoé miệng.

Hứa Đình Xuyên không dám tin nhìn Mạt Mạt: “Em nuốt vào làm gì?” “Không phải chú đã từng nuốt rất nhiều nước của em sao? Có qua có lại! Không phải nói tinh d*ch đàn ông có thể dưỡng nhan sao?” Tô Mạt Mạt cười nói.

Nhớ tới những hình ảnh đó, Hứa Đình Xuyên xấu hổ, nuốt nước miếng, nghĩ tới việc sau này cô nhóc này cũng sẽ khẩu giao cho người khác, nuốt tinh d*ch của hắn, bị đè dưới thân tàn nhẫn làm, anh lại cảm thấy hụt hẫng, nhẹ giọng nói: “Cái này không có tác dụng gì cả, về sau đừng nuốt.”

Tô Mạt Mạt nghiêng người rút một ít khăn giấy. Sau khi cẩn thận lau sạch nước bọt và tinh d*ch trên thân gậy của anh, nhét nó vào chỗ cũ, kéo khóa lên, ôn nhu trả lời: “Về sau Mạt Mạt chỉ nuốt của chú.”

“Không có về sau, ngày mai anh sẽ chuyển nhà.” Hứa Đình Xuyên nói vân đạm phong khinh.

Tô Mạt Mạt ngơ ngác rút tay về, nước mắt tràn ra, nức nở nói: “Chú...em thật sự làm chú chán ghét vậy sao? Sao chú lại muốn chuyển nhà...Em đảm bảo sẽ không làm phiền chú nữa, chú đừng dọn đi được không?”

Không nhẫn tâm nhìn Mạt Mạt rơi lệ, Hứa Đình Xuyên cố gắng kìm nén cảm xúc: “Nghe anh nói, em ở cùng anh sẽ không có tương lai. Em nên có một mối quan hệ phù hợp với mình, sau này lấy chồng sinh con là chuyện phải làm, đâu thể quanh quẩn với một ông chú hơn em 10 tuổi.”

“Em không cần tương lai! Em không nghĩ xa như vậy! Chú cũng không gì! Chú với em ở bên nhau, người khác cùng lắm nghĩ anh như anh trai em thôi. Chú, em thật sự thích chú. Em chưa bao giờ thích một người nhiều như vây. Chú cũng thích em, đúng không?” Tô Mạt Mạt khóc hoa lê đái vũ. “Em có nhớ thằng bé ở sân bay hôm nọ không? Nó mới mấy tuổi, nhưng đã rạch ròi gọi anh là chú, gọi em là chị. Chúng ta thật sự không hợp, xin lỗi đã lấy lần đầu tiên của em. Anh nói rồi, có thể bồi thường bất cứ cái gì cho em. Không cần phải xóa Wechat, nghĩ kỹ đi, lúc nào cũng có thể nói cho anh biết.” Hứa Đình Xuyên nói xong hãm phanh, dừng xe trước bệnh viện. “Em không cần bồi thường, em chỉ muốn chúng ta ở bên nhau! Em chỉ cần vậy thôi.”

“Đừng náo, em như vậy chỉ làm anh thấy phiền.” Hứa Đình Xuyên lạnh lùng nói, nói xong liền quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Càng làm anh thấy phiền?

Nghe xong những lời này, Tô Mạt Mạt ngừng khóc, trái tim băng giá, mới ngắn ngủi mấy ngày, Hứa Đình Xuyên đã trở nên lạnh lùng như vậy, cô tìm mọi cách lấy lòng anh, thì trong lòng anh lại cảm thấy cô phiền phức.

“Em không cần bồi thường! Cũng sẽ không làm phiền chú nữa.” Tô Mạt Mạt mở cửa xe, không quay đầu đi thẳng đến bệnh viện.

Trốn đến góc cầu thanh bệnh viện, Tô Mạt Mạt vừa gạt nước mắt, vừa lấy điện thoại định xoá Wechat của Hứa Đình Xuyên, nhưng run tay do dự nửa ngày, vẫn là không nỡ.

Tới phòng bệnh của Hạ Toàn, nhìn cả người cô ấy toàn vết thương, lại bị lời nói lạnh nhạt của Hứa Đình Xuyên kích thích, Tô Mạt Mạt nhào vào Hạ Toàn khóc đến trời đất tối tăm, thẳng đến khí người nhà của giường bệnh kế bên đi vào.

Run giọng hỏi cô: “Cô này, phòng bệnh này dành cho người gãy xương thôi mà! Đâu phải là bệnh ung thư.”

Sau đó quay đầu nhìn người bạn già của mình, khóc rối tinh rối mù: “Ông già, ông có lừa gạt tôi không vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc