CHÚ ƠI ĐỪNG MÀ



Không khí trong phòng tắm vô cùng kiều diễm, lại vừa lúc cả hai đều đang trần trụi, Ngụy Chính Thần sao có thể buông tha cho cô gái nhỏ dễ dàng như thế?
Đáng tiếc, đời thường không như mơ, khi hắn vừa chuẩn bị súng đạn lên nòng, một âm thanh đột ngột vang lên phá vỡ phong cảnh.
"ùng ục..."
Tiêu Điểm Điềm đỏ ửng hai má, cô dụi mặt vào lồng ngực cường tráng của hắn, giọng nói vừa nũng nịu vừa có chút đáng thương.
- Thần, em đói...
Đôi mắt xanh thẫm nhìn cô ba giây, lửa dục cuồn cuộn xen lẫn với một chút đau lòng nhàn nhạt, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
Mặc dù hắn rất muốn không bằng cầm thú, thế nhưng sau khi cô tan học đã dẫn dắt cô một hồi lâu, lại còn khiến cô tức giận, hắn thực sự không thể làm càn hơn nữa.

Hắn là cô đã đói bụng cả một buổi chiều rồi, nếu còn bỏ bữa tối nữa thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe mất.
- Được rồi, vậy chúng ta đi ăn cơm trước, lát nữa sẽ hầu hạ em sau!

Bàn tay to lớn hơi thô ráp đặt lên eo cô, từ từ di chuyển khắp làn da trắng mịn.

Hắn thoa đều sữa tắm lên người cô, hương hoa anh đào lan tỏa trong không khí khiến lòng người say đắm.

Người đàn ông tỉ mỉ tẩy rửa thân thể cho cô, lúc ngón tay hắn lướt qua hoa huyệt sưng đỏ Tiêu Điểm Điềm khẽ rên lên một tiếng.

Cô cắn cắn môi, sắc mặt ửng hồng, mặc dù bụng đang đói cồn cào, nhưng bàn tay hắn vẫn dễ dàng khơi gợi dục vọng của cô.
Sắc xanh trong mắt Ngụy Chính Thần càng thêm sầm lại, cuối cùng hắn bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, tắt vòi hoa sen đi, với tay lấy khăn lông thật lớn treo trên giá, bao cả người cô lại, sau đó ôm cô ra khỏi phòng tắm.
Người đàn ông lấy máy sấy trong ngăn tủ ra, luôn tay vào mái tóc dài của cô, tỉ mỉ giúp cô sấy khô tóc.

Tiêu Điểm Điềm cũng muốn sấy tóc giúp hắn, nhưng Ngụy Chính Thần lại lắc đầu.

Hắn cầm lấy khăn lông thấm nước, tùy tiện lau qua loa vài cái trên đầu mình, chỉ cần nước không còn nhỏ tí tách nữa là được.
Tiêu Điểm Điềm ngoan ngoãn ngồi trên giường, đỏ mặt nhìn thân thể cường tráng trần trụi của người đàn ông.

Trên người cô còn có một chiếc khăn tắm, nhưng hắn thì không một mảnh vải che thân, thản nhiên đứng trước mặt cô, dương vật to lớn vẫn còn trong trạng thái cương cứng, biểu hiện dục vọng mãnh liệt còn chưa được thỏa mãn.
Cô gái nhỏ không hiểu sao cảm thấy có chút áy náy, khi cô đang nghĩ xem mình có nên dùng tay giúp hắn thư giải một chút hay không, thì người đàn ông đã khoác một chiếc áo ngủ màu xanh sẫm lên người, hoàn toàn che lại cậu nhỏ đang thả rông.
Hắn tùy tiện thắt một cái nơ bên hông, cố định trang phục trên người.


Vạt áo lỏng lẻo không che được lồng ngực rắn chắc, vài giọt nước tinh nghịch khẽ trượt dài trên làn da màu nâu quyến rũ, khiến Tiêu Điểm Điềm không sao rời mắt đi được.
Cô thầm nghĩ trong lòng, đây chính là người đàn ông của cô, hắn vừa đẹp trai lại tài giỏi, từ nhỏ đến lớn luôn cưng chiều cô hết mực, sau này còn sẽ tiếp tục lấy thân phận người yêu để cưng chiều cô cả đời.
Nguy Chính Thần cởi khăn tắm trên người cô gái nhỏ ra, sau đó lấy váy ngủ màu trắng làm bằng tơ tằm ra mặc vào cho cô.
Bàn tay của hắn từ trước đến nay chỉ quen cầm súng và kiếm, lúc này lại dùng để nâng niu một đóa hoa.

Hắn không biết dịu dàng là gì, nhưng trong lúc lơ đãng lại đem tất cả dịu dàng của mình dành hết cho cô.
Tiêu Điểm Điềm biết rằng mối quan hệ của hai người họ sẽ không được người ngoài thấu hiểu.

Hắn là chú của cô, tuy không có cùng huyết thống nhưng cô đã gọi hắn là chú suốt mười sáu năm, cô và hắn ở bên nhau, không khác gì loạn luân! Nhưng biết làm sao được, cô thừa nhận mình đã yêu người đàn ông này, bất chấp mọi thứ để có được tình yêu của hắn! Mặc kệ là cháu gái hay người yêu, cô đều phải quấn lấy hắn cả đời!
Tiêu Điểm Điềm đặt chân xuống thảm lông ấm áp, chiều cao của cô chỉ đủ để đối diện với ngực hắn.

Cô gái nhỏ nghiêng người về phía trước, môi mềm dán lên làn da trần trụi của hắn.
Ngụy Chính Thần thoáng ngây ngẩn, cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại của cô mang đến xúc cảm ướt át.


Tiêu Điểm Điềm lựa một vị trí dễ thấy, cắn lên lông ngực hắn một cái, để lại một dấu răng nho nhỏ.

Cô mỉm cười hài lòng, âm thanh trong trẻo như tiếng chuông bạc lắc lư trước gió.
- Em cũng đánh dấu anh rồi nhé! Sau này anh chính là người đàn ông của em!
Trong đôi đồng tử xanh sẫm tràn đầy yêu thương dung túng, còn có vui mừng vì lời nói quá đỗi động lòng người của cô.

Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô gái nhỏ, tiếng cười trầm thấp làm trái tim cô xao xuyến.
- Được, là người của em..


Bình luận

Truyện đang đọc