CHÚ ƠI ĐỪNG MÀ



Tiêu Điểm Điềm gác lại tâm sự trong lòng.

Cô nhớ đến cô gái được mình cứu về, dù thế nào cô cũng phải đi thăm một lần mới yên lòng.

Đi đến phòng nghỉ của cô gái kia, cô được thông báo là cô ấy đã tỉnh, thân phận cũng đã được xác nhận, chú cho phép cô đến thăm cô ấy.

Nghe vậy, cô không khỏi tò mò thân phận thật sự của cô gái là gì.

Vừa bước vào trong phòng cô đã đối mặt với người nằm trên giường.

Cô gái có một đôi mắt rất đẹp, dịu dàng như một hồ nước xuân khiến lòng người xao xuyến.

Tiêu Điểm Điểm nhận ra nét rụt rè trong cái nhìn của cô gái, cô nở một nụ cười, nhẹ giọng giới thiệu bản thân.

- Xin chào, tôi là Tiêu Điểm Điềm, là người ở trên thuyền sáng nay, cô còn nhớ tôi chứ? Nhận ra người trước mặt là ân nhân cứu mạng của mình, cô gái kia thở phào một hơi.

Cô ấy ngại ngùng cười đáp lại, giọng nói trong trẻo như tiếng suối.


- Cảm ơn cô đã cứu tôi, tôi là Lam Tích Nguyệt.

Tiêu Điểm Điềm cảm thấy tên này quen quen.

Cô suy nghĩ một lát, sau đó hai mắt lập tức sáng bừng lên.

- Thì ra là cô! Thiên Nga Trắng của giới ba lê.

Tôi rất thích những màn biểu diễn của cô.

Sau khi Tiêu Điểm Điềm nói ra câu này, khoảng cách giữa hai người lập tức rút ngắn lại.

Mặc dù Lam Tích Nguyệt rất sợ người lạ, còn ở một nơi cô không hề quen biết, nhưng cô gái nhỏ trước mắt lại khiến cô buông lỏng cảnh giác.

Cô ấy có một đôi mắt trong suốt vô cùng, còn có nét ngây thơ mà chỉ có những cô gái được bảo vệ rất tốt mới có được.

Nhìn Tiêu Điểm Điềm, Lam Tích Nguyệt giống như thấy được bản thân trước kia.

Hơn nữa cô đã nghe được những vệ sĩ mặc áo đen canh gác ở bên ngoài gọi cô ấy là tiểu thư với thái độ cung kính, điều này cho thấy Tiêu Điểm Điềm có địa vị khá cao ở nơi này.

Có khả năng chủ nhân của nơi này chính là cha hoặc trưởng bối nào đó của cô ấy.

Không hiểu sao Lam Tích Nguyệt lại nhớ đến người đàn ông xuất hiện trên thuyền cùng Tiêu Điểm Điềm, trực giác của một người phụ nữ cho cô biết, hắn là cùng một loại người với Hoắc Kiêu, mà cô gái trước mặt này, cũng có thân phận tương tự với cô ấy, là người yêu của người đàn ông đó.

- Cô đã khỏe hơn chưa? Nghe câu hỏi của cô, ánh mắt Lam Tích Nguyệt càng thêm dịu dàng.

Xung quanh cô ấy dường như còn bao phủ ánh sáng của niềm hạnh phúc.

- Thật sự rất cảm ơn hai người đã cứu tôi.

Bây giờ cả tôi và đứa bé đều đã an toàn rồi.


Tiêu Điểm Điềm ngạc nhiên nhìn bàn tay đang đặt lên bụng của Lam Tích Nguyệt, cô chợt bối rối.

- Đứa bé? - Đúng vậy, tôi đang mang thai, đứa bé đã được một tháng tuổi rồi.

Nhắc đến vấn đề mang thai, Tiêu Điểm Điềm cảm thấy ngực mình hơi trĩu nặng.

Ánh mắt cô mang theo vẻ hâm mộ nhìn vào phần bụng bằng phẳng của Lam Tích Nguyệt, giọng nói khó giấu vẻ mong chờ.

- Tôi có thể...chào hỏi em bé một chút không? - Đương nhiên là được.

Bàn tay nhỏ nhắn cẩn thận đặt lên bụng cô, Lam Tích Nguyệt nhận ra vẻ khao khát trong cái chạm nhẹ của cô ấy.

- Cô rất thích trẻ con nhỉ? Không cần hâm mộ, sau này lớn lên cô cũng sẽ có đứa bé của riêng mình thôi.

Vẻ mặt Tiêu Điềm Điềm ỉu xìu.

- Tôi không còn nhỏ nữa! Tháng sau là tôi đã tròn mười bảy tuổi rồi.

Hai chúng ta bằng tuổi nhau mà.

Lúc này lại đến lượt Lam Tích Nguyệt cảm thấy ngạc nhiên.

So với cô ấy, Tiêu Điểm Điềm có vẻ non nớt hơn nhiều.


Không phải là vẻ bề ngoài, mà là khí chất trên người cô.

Mới cách đây vài tháng thôi cô ấy cũng là một cô gái ngây thơ không rành thế sự, nhưng Lam Tích Nguyệt đã chứng kiến những cảnh tượng đen tối nhất trong cuộc đời mình, khiến cô ấy trưởng thành hơn rất nhiều.

Còn Tiêu Điểm Điềm, giống hệt như cái tên của cô, chỉ cần nhìn thôi cũng biết cô lớn lên trong mật ngọt, được người ta hết mực cưng chiều.

- Tôi đã nghe nói rồi, cô là người yêu của Hoắc Kiêu đúng không? Chắc là hai người rất yêu nhau nhỉ? - Cô biết Hoắc Kiêu ư?
Tiêu Điểm Điềm mỉm cười trước phản ứng kinh ngạc của Lam Tích Nguyệt.

Chắc gọi người mình yêu là chú kỳ lạ lắm nhỉ? Cười cười, khuôn mặt cô lại có chút đượm buồn.

- Tôi rất muốn có một đứa con, nhưng có lẽ nguyện vọng đó sẽ không bao giờ trở thành sự thật.

Cho nên tôi rất hâm mộ cô, có thể có một đứa con với người cô yêu.

.


Bình luận

Truyện đang đọc