CHÚ ƠI ĐỪNG MÀ



Sau màn cầu hôn hoành tráng, Ngụy Chính Thần trực tiếp để luật sư mang giấy tờ chuyển nhượng tài sản đến, ở trước mặt tất cả mọi người, cùng với Tiêu Điểm Điềm ký tên lên đó.
Điều này khiến tất cả mọi người chấn động, mặc kệ là người cho hay người nhận, một khối tài sản khổng lồ như Ngụy thị, thế mà đều không thèm chớp mắt lấy một cái.
Đối với Ngụy Chính Thần, dường như thứ hắn vừa cho đi chỉ là vài đồng lẻ không đáng nhắc tới, chứ không phải là một tập đoàn có giá trị hàng ngàn tỷ đô la.
Biểu hiện của Tiêu Điểm Điềm cũng khiến người khác ngạc nhiên, bởi vì cô không hề có biểu cảm sung sướng phát điện như bọn họ đã nghĩ.

Thái độ ấy cũng không phải là giả bộ, bởi vì ánh mắt cô rất bình thản, bàn tay lúc ký tên cũng không hề run rẩy dù chỉ một chút.

Cho dù những người đứng ở đây có thân phận, có địa vị, có tiền có thế, nhưng nếu đột nhiên mấy ngàn tỷ đô la từ trên trời rơi xuống, lại còn đập trúng đầu bọn họ, chắc chắn ai cũng sẽ mừng rỡ như điên.

Chính vì vậy, đối với Tiêu Điềm Điềm, bọn họ cũng giữ lấy một tia khâm phục không thể nói rõ.
Có ai ngờ được Ngụy thị lại đối chủ trong chính ngày kỷ niệm thành lập cơ chứ? Khách khứa đến đây ít nhiều gì cũng mang theo tâm tư làm quen và tạo dựng mối quan hệ với chủ nhân của nó, bây giờ bọn họ biết phải lấy lòng Ngụy Chính Thần hay là Tiêu Điểm Điềm đây?
Đúng lúc này, trên khán đài, Ngụy Chính Thần đột nhiên vỗ tay ba cái.


Một loạt vệ sĩ áo đen trong tay bưng một cái hộp màu đỏ tiến vào hội trường.
- Để cảm ơn quý vị đã làm nhân chứng cho màn cầu hôn của tôi, Ngụy mỗ muốn tặng mỗi người một món quà.
Theo mệnh lệnh của hắn, chiếc hộp đỏ được truyền tới tay mỗi người tham gia yến hội.
- Món quà này, mong là người thương của các vị sẽ thích.
Nghe lời này của hắn, ai nấy đều tò mò không biết là món quà gì, cho đến khi mở chiếc hộp ra, ánh sáng của những viên kim cương lọt vào đáy mắt.
"Là kim cương!"
"Lớn thế này, chắc chắn là 1000 carat."
Phái nam thì chỉ quan tâm đến giá trị của món quà, nhưng nhiều phu nhân và tiểu thư đã phải che miệng vì quá ngạc nhiên.
"Lát cắt quá hoàn mỹ! Tạo hình tinh xảo không chê vào đâu được! Của tôi là hoa hồng, của cô là hoa gì vậy?"
"Hoa đỗ quyên...Hoa anh đào...hoa tulip...hoa thược dược..."
Mỗi một viên kim cương đều có tạo hình không giống nhau, mỗi một món quà đều là độc nhất vô nhị.

Kim cương quý giá, nhưng đối với những người giàu có như họ cũng không phải là vật gì đáng giá tiền.
Những món quà của Ngụy Chính Thần thì khác! Không kể đến độ lớn, độ sáng, chất lượng tuyệt vời của viên kim cương, chỉ cần tạo hình của nó thôi cũng đủ để bán với giá trên trời! Một doanh nhân chuyên kinh doanh đá quý, ông ta sở hữu tập đoàn đá quý lớn nhất nước V, người này đã khẳng định, giá trị của mỗi viên kim cương không dưới 10 triệu đô la.

Nếu mang đi bán đấu giá, giá trị tăng gấp đôi thậm chí gấp ba cũng không phải là nói chơi.
Mỗi người một món quà chục triệu đô la, ở đây có hàng trăm người, tức là ít nhất cũng mất nghìn tỷ đô la.

Nghĩ như vậy, đột nhiên khách khứa cũng không còn cảm thấy hành động lấy Nguyh thị làm sính lễ của Ngụy Chính Thần có gì to tát.

Người đàn ông này quá giàu, có lẽ đã giàu tới mức bọn họ không thể tưởng tượng nổi.

Đối với hắn, Ngụy thị thực sự chỉ là một phần sính lễ nho nhỏ.

Rốt cuộc tại sao hắn lại giàu đến thế, Ngụy thị không phải tài sản quan trọng nhất của hắn.

Thân phận thực sự của người đàn ông này là gì? Hắn cứ như một câu đố bí ẩn khiến người ta không dám thăm dò.
- Thời gian không còn sớm nữa, mọi người bắt đầu dùng tiệc đi thôi.
Lúc này nào ai còn có tâm trạng ăn uống gì, nhưng khi chỉ vừa nếm thử thức ăn coi như nể mặt chủ nhân bữa tiệc, rất nhiều người không thể dừng lại nữa.
- Đồ ăn trong bữa tiệc hôm nay đều là do đầu bếp Michelin chuẩn bị, hy vọng mọi người sẽ cảm thấy hài lòng.
Ngụy Chính Thần đưa Mic cho MC, còn mình thì ôm eo Tiêu Điểm Điềm rời khỏi sân khấu.

Hắn không cần phải xã giao với khách khứa, bởi vì tạo dựng mối quan hệ với những người này cũng chẳng mang đến ích lợi gì cho hắn.
Rất nhiều người chú ý thấy hai người đã rời đi, nhưng cũng không nghĩ rằng mình đủ tư cách giữ người lại.

Trong đám người, Tiêu Ngọc Lan vẫn đau đáu dõi mắt nhìn theo, ánh mắt ngưỡng mộ dành cho người đàn ông và ghen tị dành cho cô gái kia.

Cô ta không hề biết Trần Hựu Đình đã chú ý đến điều đó, sắc mặt anh ta trở nên đen xì.
Nhìn bóng dáng hai người dần dần biến mất, Tiêu Ngọc Lan cắn đôi môi đỏ mọng, ngơ ngẩn giống như nhìn thấy giấc mộng của mình bay xa.

Cô ta đã từng nghĩ người đàn ông giàu nhất thế giới rốt cuộc trông như thế nào? Có lẽ là một kẻ xấu xí, hoặc cũng có thể là một ông lão già nua, ít nhất cũng là một người đàn ông trung niên bụng phệ.


Không hề nghĩ tới, đó vậy mà lại là một người đàn ông vô cùng điển trai, đôi mắt màu xanh thẫm khiến người ta mê muội, đặc biệt là tài lực hùng hậu của hắn, đủ để khiến phụ nữ trên toàn thế giới phải nghiêng ngả.
Mà cô gái hắn yêu, cũng thực sự là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.

Địa vị, quyền thế, tiền bạc, không có gì là không có.

Đã thế, cô ta còn có được một người đàn ông tuyệt vời nhất trên đời.

Tiêu Ngọc Lan không khỏi nghĩ, cùng là họ Tiêu, tại sao lại khác nhau một trời một vực như vậy? Cô gái kia nhìn qua còn nhỏ hơn cô ta mấy tuổi, tuổi còn nhỏ mà bản lĩnh câu dẫn đàn ông thật sự không nhỏ, nhìn qua cũng chẳng có gì đặc biệt mà lại khiến người đàn ông tôn quý kia si mê cô ta đến nhường này.
Tại sao...!Tại sao một người đàn ông tuyệt vời như thế lại không phải của cô ta? Cô ta thì có gì kém hơn so với cô gái kia? Tiêu Ngọc Lan đột nhiên sinh ra ý nghĩ ghen ghét mãnh liệt với một người xa lạ, cảm giác kỳ quái này thật sự nói không nên lời.
Cô ta cảm thấy, Tiêu Điểm Điểm đáng lẽ ra phải giống như cô ta mới đúng, chỉ là một cô gái bình phàm mà thôi, sao có thể cao quý tựa như một nàng công chúa?
Lúc ấy, Tiêu Ngọc Lan không hề biết rằng, Tiêu Điểm Điểm chính là em gái cùng cha khác mẹ của cô ta..


Bình luận

Truyện đang đọc