CHÚ ƠI ĐỪNG MÀ



Tiêu Điểm Điềm giật mình, bất giác siết chặt lấy tay hắn.

Ngụy Chính Thần quay đầu đi không nhìn cô, giọng nói lãnh đạm ẩn chứa vẻ thất vọng và buồn bã không dễ phát hiện.
Thôi, cô còn nhỏ như thế, ngay cả con kiến còn không nỡ giết, hắn lại ép cô nhìn thấy một sinh mạng mất đi ngay trước mặt mình, chẳng phải là tàn nhẫn lắm hay sao?
Đợi thêm một chút nữa, đến khi cô trưởng thành, có lẽ lúc đó tiếp xúc với mấy chuyền máu me này cũng không muộn.

Kể cả sau này cô vẫn sợ hãi đi chăng nữa, thì hắn cứ như trước kia là được, yêu cô sủng cô, những chuyện đáng sợ thế này, không cần làm bẩn mắt cô thì tốt hơn.

Tiêu Điểm Điềm chỉ cần làm cô gái nhỏ núp sau lưng hắn, cái gì cũng không phải sợ.
Mặc dù tự an ủi mình như thế, nhưng Ngụy Chính Thần đã nghĩ rằng có thể chia sẻ mọi thứ của mình với cô, để cô yêu tất cả những gì thuộc về hắn.

Nhưng xem ra, thế giới của hắn và cô là hai màu trắng đen tách biệt, có lẽ cả đời này cũng chẳng thể nào trộn lẫn được.
Nếu còn tiếp tục để cô ở lại đây, có lẽ kết quả còn bết bát hơn.

Cô sẽ càng thêm sợ hãi hắn, sau đó trốn tránh hắn, cuối cùng là chạy thật xa khỏi hắn.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy hối hận với quyết định của mình, đáng lẽ không nên dẫn cô tới đây, càng không nên để cô nhìn thấy hắn giết người, nhưng sự đã lỡ rồi, chẳng còn cách nào có thể thay đổi được.

Nếu chẳng may cô vì sợ hãi mà không

muốn ở bên hắn, hắn chỉ còn cách bảo Từ Khiêm điều chế ra thuốc làm mất trí nhớ, khiến Tiêu Điểm Điểm quên đi đoạn ký ức đáng sợ này.

Bằng bất cứ giá nào, hắn không thể mất cô được.
- Mang tiểu thư trở về.
Ngụy Chính Thần nhắc lại một lần nữa, lúc này thuộc hạ áo đen mới tiến lên.

Tiêu Điểm Điềm hoảng hốt, cô thật sự sợ hãi, tạm thời chưa chấp nhận được những chuyện máu me như thế này, nhưng trực giác lại nói cho cô biết, nếu bây giờ cô cứ thế rời đi, chắc chắn cánh cửa trong lòng Ngụy Chính Thần sẽ đóng lại, có lẽ sẽ không bao giờ mở ra một lần nữa.
Bọn họ sẽ trở lại như trước kia, cô không thể bước vào thế giới của hắn, còn hắn thì cố gắng che giấu một mặt chân thật nhất của mình, chỉ cho cô thấy một mặt ôn nhu tốt đẹp của hắn.
Không, không thể như vậy được.

Cô muốn yêu cả con người hắn, giết người thì sao chứ, máu lạnh thì sao chứ? Đó mới là Ngụy Chính Thần, là đại lão hắc bang, là người đàn ông có yêu cơ mà.

Thiếu đi một phần tàn nhẫn máu lạnh ấy, Ngụy Chính Thần nào còn là Ngụy Chính Thần nữa?
- Em không đi!
Cho dù từng tế bào trên thân thể đều đang kêu gào khó chịu, muốn cô rời đi thật nhanh, nhưng Tiêu Điềm Điềm chỉ cắn chặt môi nắm lấy tay hắn, kiên định lặp lại lần nữa.
- Em không đi!
Ánh mắt Ngụy Chính Thần dường như có chút rung động, hắn gật đầu, giọng nói khàn khàn.
- Vậy ở lại.
Nói xong, hắn quay đầu, nhìn về phía đám người đang quỳ dưới đất, tiếp tục hỏi một cách hờ hững.
- Bây giờ đến lượt ai?
Tất cả những kẻ được hỏi đều cảm thấy run sợ, cái chết của người lúc nãy vẫn còn ngay trước mắt, là nói hay không nói, đúng là không dễ lựa chọn.

Không ai muốn làm con chim đầu đàn, không nói, chắc chắn sẽ phải nhận lấy cái chết thê thảm, mà nói ra, chắc gì hắn đã tha cho bọn chúng một mạng.
Không kẻ nào dám đùa giỡn với cái chết, cho nên đều lựa chọn làm kẻ câm.

Ít ra thì, người sau dù sao cũng chết muộn hơn người trước được vài phút.
Ngụy Chính Thần đưa mắt nhìn một lượt, thấy không kẻ nào ho he gì thì chọn bừa một người.
- Đến lượt người đi.
Kẻ được chọn cả người phát run, mồm miệng run lên cầm cập, muốn nói gì, rồi lại vì sợ hãi mà nói không thành tiếng.
- Nói...!tôi nói...!Tôi là người của chính phủ nước S...
"Pång!"
Họng súng bốc ra hơi nóng, lại một kẻ nữa ngã xuống trong vũng máu.


Ngụy Chính Thần thờ ơ liếc mắt nhìn, lạnh giọng nói với những kẻ còn lại.
- Nghĩ cho kĩ rồi hẵng nói.
Trong đám người, có một kẻ chợt cúi gằm đầu xuống, đôi mắt đảo quanh một lượt.

Những kẻ còn lại ngay cả hít thở mạnh cũng không dám.

Tiêu Điểm Điềm nhắm chặt mắt lại, hai hàng mi dài khẽ run rẩy.

Ngụy Chính Thần kéo cô vào trong lòng hắn, kề sát vành tai cô thì thầm.
- Hối hận sao?
Hối hận vì đã ở lại đây, chịu đựng cảm giác sợ hãi chán ghét này.
Cô gái nhỏ gục đầu vào ngực hắn, bàn tay nắm lấy gấu áo hắn thật chặt.

Cô thở hổn hển, đồng tử mắt dãn ra, đó là biểu hiện của sự sợ hãi tột cùng.
- Em sợ, nhưng mà em không hối hận.
Không hối hận vì đã quyết định bước vào thế giới của anh.
Ngụy Chính Thần dùng bàn tay còn lại vuốt ve mái tóc cô, trong khi bàn tay cầm súng lại từ từ giơ lên.
- Dù sao cũng không chịu nói, chi bằng cứ giữ cái bí mật đó mà xuống hoàng tuyền đi.
"Pång! Pång! Pång!"
Theo tiếng súng vang lên, người ngã xuống ngày càng nhiều, cuối cùng cũng có kẻ chờ không nổi.
- Xin hãy tha cho tôi! Tôi nói! Tôi sẽ nói hết! Chúng tôi không phải người của chính phủ, mà là thuộc hạ của Diêm La Bang! Lần hành động này chúng tôi có hợp tác với chính phủ, nhưng quân đội đều đã bỏ mạng trên hòn đảo đó rồi!
Ngụy Chính Thần nhếch môi.
- Kẻ nào đã đưa ra chủ ý bắt cóc người phụ nữ của ta?
Kẻ kia run lên bần bật, vội vã khai báo hết.

- Là bang chủ! Ông ta nói Ngụy gia ngài quan tâm người đó nhất, chỉ cần bắt được người đó, muốn lấy được mạng của ngài là dễ như trở bàn tay! Cho dù không giết được ngài, thì tóm được người phụ nữ của ngài làm chiến lợi phẩm cũng không tệ! Tất cả là chủ ý của ông ta, tôi không biết gì cả, xin hãy tha mạng cho tôi!
Nghe những lời của bọn chúng nói về Tiêu Điềm Điềm, trong mắt Ngụy Chính Thần hiện lên nét tàn khốc.

Hắn không quan tâm kẻ nào muốn giết mình, bởi vì số người muốn giết hắn nhiều không đếm xuể, nhưng mà dám có suy nghĩ chạm vào người phụ nữ của hắn, tuyệt đối không thể tha thứ!
"Pång!"
Lại một kẻ nữa ngã xuống.

Đây cũng là kẻ cuối cùng.
- Tôi đã khai hết rồi, tại sao?!!!!
- Ta cũng đâu có nói là khai ra thì sẽ tha mạng cho các ngươi đâu?
Tên đó trợn ngược mắt, thân thể co giật liên hồi, trong giọng nói tràn đầy hận ý.
- Ngươi nhất định sẽ phải chết! Kể cả con đàn bà của người nữa, sớm muộn gì cũng sẽ bị kẻ khác nhục nhã đến chết!
Ngụy Chính Thần nắm chặt bàn tay, đôi mắt lóe lên tia lửa, nhưng hắn còn chưa kịp làm gì, cô gái trong lòng đã vùng mình đứng dậy, cầm lấy khẩu súng từ trong tay hắn.
"Pång!"
Tiêu Điểm Điềm thở hổn hển, trong ánh mắt không thể tin của tất cả mọi người, tặng cho kẻ đó một phát súng ngay giữa trán.
- Ngươi mới chết! Tất cả những kẻ dám động đến anh ấy đều đáng chết!
Kẻ vừa thốt ra những lời điên cuồng đã im bặt, chết cũng không nhắm mắt..


Bình luận

Truyện đang đọc