CHỦ TỊCH NGHIỆN SỦNG


An Cẩn không thèm để ý Trịnh Gia Minh tức giận rít gào, cô nhíu mày, cười lạnh: "Cảm thấy tôi quá đáng? Được, chúng ta chia tay.

"Vẻ mặt Trịnh Gia Minh nghiêm trọng, có thể nói điều bây giờ anh ta sợ nhất chính là An Cẩn nói chia tay.

Nhưng để mẹ anh ta làm giúp việc ở nhà họ An, anh ta lại thật sự không tiếp nhận được, ánh mát thoáng chớp lên, anh ta quay đầu cười cười với mẹ mình.

"Mẹ, đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, vị trí này là của Tiểu Cẩn, sao mẹ luôn ngồi sai chứ, sao lơ mơ vậy, có phải bệnh cao huyết áp của mẹ lại tái phát không?"Trịnh Gia Minh vừa nói vừa nháy nháy mắt vài cái với mẹ Trịnh.

"Ừ, đúng rồi, gần đây đầu mẹ cực kỳ choáng, có thể là huyết áp lại cao, làm việc luôn mơ mơ màng màng.

"Mẹ Trịnh thuận thế vịn tay Trịnh Gia Minh đứng dậy nhường ghế: "Con à, con đưa mẹ về phòng đi, đầu mẹ choáng, khó chịu.

""Dạ mẹ.

"An Cẩn cười lạnh nhìn mẹ con Trịnh thị nói sang chuyện khác rồi rời khỏi phòng ăn, thấy bóng lưng bọn họ biến mất ở lối cầu thang, lúc này cô mới quay đầu nhìn nữ giúp việc cách đó không xa.


"Giúp tôi nấu một phần bữa sáng khác, đơn giản một chút là được rồi.

" Kiếp trước cô dung túng mẹ Trịnh xa hoa phô trương, kiếp này mẹ Trịnh đừng hòng.

"Sau này ba bữa đều chuẩn bị đơn giản là được rồi, người trong nhà ít, bốn mặn một canh là đủ rồi, hai mặn hai nhạt, cứ theo tiêu chuẩn này là được rồi.

" An Cẩn dặn dò nữ giúp việc phòng bếp.

Tuy nữ giúp việc ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, chỉ gật đầu rồi xoay người đi giúp An Cẩn chuẩn bị bữa sáng.

Mấy ngày sau đó, An Cẩn luôn luôn nhốt mình ở trong phòng, mỗi ngày chỉ có buổi sáng xuống lầu ăn một bữa cơm, thời gian còn lại đều kêu người bưng đồ ăn lên phòng, cô tu luyện nhiều, chỉ tùy tiện ăn vài miếng.

Ngày đầu tiên, An Cẩn thành công đột phá Luyện khí sơ kì, ngày thứ ba, đột phá Luyện khí trung kỳ, đến ngày thứ bảy, tu vi của An Cẩn đã đến Luyện khí hậu kỳ, tốc độ tu luyện này vượt xa lúc cô ở Đại lục Thiên Kình.

An Cẩn đã sống lại được bảy ngày, mà hôm nay cũng là sinh nhật mười tám tuổi của An Cẩn.


Hôm naycũng là một bước ngoặt quan trọng khiến kiếp trước An Cẩn thê thảm như vậy, bởi vì hôm nay luật sư sẽ tới công bố di chúc ba An đã lập khi còn sống ở trước mặt mọi người.

Một buổi sáng tinh mơ, mẹ con Trịnh thị ăn mặc thỏa đáng, thậm chí mẹ Trịnh còn đeo hết tất cả trang sức An Cẩn từng cho bà ta lên người, giống như làm vậy là có thể nâng giá trị của bà ta lên, khiến bà ta từ phụ nữ nông thôn nháy mắt biến thành phu nhân trong thành.

"Cô chủ, Luật sư Cù đến.

" Một nữ giúp việc đi đến phòng ăn nói với An Cẩn đang ăn sáng.

An Cẩn còn chưa kịp mở miệng, mẹ Trịnh trong phòng khách đã đứng dậy trước, nói: "Luật sư đến rồi à? Vậy còn không mời ông ấy vào?"Nữ giúp việc chớp mắt không đáp mà quay đầu lại nhìn thoáng qua An Cẩn, thấy cô không phản đối mới gật đầu đi ra ngoài.

Không qua bao lâu, nữ giúp việc quay vào lại, phía sau còn có một người đàn ông mặc tây trang màu đen đeo mắt kính đi theo.

"Cô chủ, chào cô, đã lâu không gặp.

"Là luật sư cấp cao nhất của An Thị, đương nhiên ánh mắt của Cù Viễn rất độc đáo, mới nhìn lần đầu tiên ông đã phát hiện, An Cẩn bây giờ không hề giống An Cẩn lúc trước.

An Cẩn dùng khăn ăn lau khóe miệng vô cùng tao nhã, đứng dậy, cười nhìn Cù Viễn: "Chào buổi sáng Luật sư Cù, đã lâu không gặp.

"Cù Viễn nhíu mày, bây giờ ông càng thêm xác định An Cẩn khác thường, chẳng qua đây cũng không phải là chuyện ông nên quan tâm.

"Cô chủ, nếu cô đã chuẩn bị xong thì chúng ta có thể bắt đầu tuyên di chúc được không?".


Bình luận

Truyện đang đọc