CHỦ TỊCH NGHIỆN SỦNG


Cốc cốc cốc!"Vào đi.

"Nghe thấy giọng Đường Tống, không biết vì sao đột nhiên An Cẩn lại cảm thấy kiên định rất nhiều, khóe miệng không kiềm được cong lên, đẩy cửa ra đi vào.

"Đường Tống, em nhận được đãi ngộ ở công ty anh còn cao hơn cả ở An Thị, hại em không muốn đi về.

" Giọng nói phàn nàn mềm yếu giống như đang làm nũng, đó là một câu nói vô thức của An Cẩn, ngay cả chính cô cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Đường Tống càng sửng sốt, ở trong ký ức của anh, An Cẩn chưa từng nói chuyện nhiều với anh bằng giọng điệu như vậy, trong lòng ngứa, nhưng càng như thế vẻ mặt càng nghiêm túc dọa người.

Kiếp trước An Cẩn sợ Đường Tống như vậy nhất, nhưng bây giờ cô cảm thấy anh như thế này thật đàn ông, lại thật khiến người thương tiếc.

"Trong công ty có người ăn hiếp em?" Mày Đường Tống hơi nhíu lại, trong giọng nói có một chút không vui nhưng không phải nhằm vào An Cẩn.


Mắt An Cẩn chớp chớp, người này quan tâm người ta cũng không biết làm sao, hung dữ như vậy sẽ dọa con gái người ta chạy.

An Cẩn đi đến ngồi xuống đối diện Đường Tống, gật đầu, miệng hơi dẩu lên giống như rất ấm ức: "Em mới mười tám tuổi lại đột nhiên nhảy dù vào công ty, thành Tổng giám đốc, sao những người đó có thể phục em? Ra chút đề khó cho em cũng là không thể tránh khỏi.

"Đường Tống thấy dáng vẻ này của An Cẩn thì trong lòng còn khó chịu hơn bị kim đâm, mày nhăn thành hình chữ xuyên, lại thâm sâu vài phần: "Trịnh Gia Minh không giúp em?""Sao anh ta có thể giúp em, hôm nay em phủ quyết bản kế hoạch anh ta chuẩn bị rất lâu ở trước mặt Ban giám đốc, có lẽ bây giờ anh ta đang hận không thể tát em hai bạt tai! ""Anh ta dám!" Sát khí trở tăng lên, giọng Đường Tống sắc bén, lộ ra uy nghiêm của người ở vị trí cao.

An Cẩn sửng sốt, dáng vẻ lúc này của Đường Tống không hiểu sao khiến cô nhớ tới một cố nhân ở Đại lục Thiên Kình, suy nghĩ không khỏi bay xa một chút, cố tình bị Đường Tống bắt được.

Mí mắt từ từ nhắm lại, che giấu sát khí và chua sót ở đáy mắt.

Quả nhiên An An vẫn sợ anh.

An Cẩn hoàn hồn, nhìn thấy Đường Tống không còn sát khí mà chỉ còn lại ai oán, chớp mắt: "Đường Tống, anh làm sao vậy?"Đường Tống mở mắt, ánh mắt lại khôi phục bình tĩnh, trên người cũng không còn hơi thở dư thừa, cả người lạnh băng như máy móc, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng bình thản không một chút gợn sóng.


"Không phải nói có việc muốn tìm tôi giúp sao? Tranh thủ thời gian, thời gian của tôi có hạn.

"An Cẩn buồn bực, không phải vừa rồi vẫn còn tốt à? Sao nháy mắt lại tức giận?Sao kiếp này Đường Tống còn khó trị hơn kiếp trước?Cô thở dài, thôi bỏ đi, không vội vàng nhất thời, dựa theo hiểu biết của cô đối với Đường Tống, nếu bây giờ lại nói những đề tài không liên quan không quan trọng thì e là sẽ bị anh đuổi đi, hoặc là tự anh đi bỏ cô lại đây.

Đây cũng không phải là điều cô mong muốn.

An Cẩn lấy bảng báo cáo từ trong túi tài liệu ra, mở ra đặt lên bàn làm việc trước mặt: "Những cái này em xem không hiểu.

"Xem không hiểu còn nói đúng lý hợp tình như vậy, trong thiên hạ này cũng chỉ có An Cẩn dám đối xử với Đường Tống như thế.

Đường Tống chỉ nhìn lướt qua, trong lòng càng ngạc nhiên hơn: "Đây đều là tài liệu bí mật nhất của An Thị, em cho tôi xem không sợ bất lợi với An Thị?"An Cẩn cười không để ý: "Anh cũng không phải ai khác, em tin tưởng anh.

"Những lời này thoáng gợn sóng ở trong lòng hồ bình tĩnh của Đường Tống, thật lâu không thể bình tĩnh, anh yên lặng nhìn vào mắt An Cẩn, muốn nhìn ra gì đó từ trong mắt cô.

Nhưng, cái gì cũng không có.

.


Bình luận

Truyện đang đọc