CHỦ TỊCH NGHIỆN SỦNG


Bóng dáng cao quý, Đường Tống đi tới cửa đứng sóng vai với An Cẩn, đúng là khiến cho người ta cảm thấy xứng đôi dị thường.

"Đường! Đường ngũ gia?"Trịnh Gia Minh muốn gọi thẳng tên Đường Tống, nhưng khi nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh thì lại vô thức thay đổi xưng hô.

Mình không thể trêu vào người đàn ông này.

"Sao hai người lại ở cùng nhau?" Trịnh Gia Minh nhìn An Cẩn, không phải cô nên ghét Đường Tống à? Vì sao lại còn ăn cơm với Đường Tống? Còn là phòng tình nhân?Dáng vẻ tra hỏi này của Trịnh Gia Minh khiến ánh mắt Đường Tống âm u nhưng anh không mở miệng, mà chuyển ánh mắt qua An Cẩn, muốn nhìn xem phản ứng của cô.

An Cẩn mỉm cười cho Đường Tống một ánh mắt yên tâm, sau đó mới nhìn Trịnh Gia Minh, thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh lùng.


"Đây là nhà hàng tôi thích nhất, nhưng anh chưa bao giờ dẫn tôi tới, lại thường xuyên lấy thân phận tình nhân tới nơi này ăn cơm cùng Văn Cầm, tôi cũng không so đo mấy chuyện này với anh, bây giờ anh lại đi hỏi ngược lại tôi?"Trịnh Gia Minh nghẹn lời, sắc mặt Văn Cầm cũng không quá đẹp mắt, bởi vì nhà hàng này làm ăn rất tốt nên có rất nhiều khách chú ý đến nơi này.

An Cẩn cũng không tính cho bọn họ cơ hội phản bác, quay đầu nhìn Đường Tống, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều: "Em nghĩ anh cũng không có khẩu vị ăn cơm chỗ này, chúng ta đổi nhà hàng khác đi?"Đường Tống không nói gì, chỉ gật đầu rồi rời đi cùng An Cẩn.

Lúc này quản lý nhà hàng cũng chạy đến: "Tổng giám đốc Trịnh, cô Văn, thật ngại quá, phục vụ này mới đến, không quen thuộc với phòng ở đây lắm, bây giờ Đường ngũ gia và cô An đã đi, phòng cũng trống, anh xem!"Quản lý không nói rõ, nhưng ý đã vô cùng rõ ràng, từ trước đến nay việc làm ăn của bọn họ luôn rất tốt, rất nhiều khách chờ dùng phòng, hai người Trịnh Gia Minh có cần phòng này không thì nói nhanh lên, đừng chậm trễ bọn họ làm ăn.

Trịnh Gia Minh chán nản: "Không cần phòng, các anh phục vụ bất cẩn như thế, sau này tôi sẽ không đến nữa.

" Anh ta quay đầu nhìn Văn Cầm: "Chúng ta đi.


"Quản lý không thèm để ý việc một khách quen như Trịnh Gia Minh bỏ đi như vậy, thậm chí ánh mắt nhìn bóng lưng Trịnh Gia Minh và Văn Cầm còn có khinh miệt.

Người như thế cũng xứng làm đối thủ của ông chủ?Quản lý hừ nhẹ một tiếng, quay đầu, mặt trầm xuống, nói với người phục vụ kia: "Nhanh chóng dọn dẹp phòng đi, lát nữa còn có khách.

"Mà bên kia, Cố Lâm đang vất vả sửa sang lại tư liệu Đường Tống trốn việc để lại ở trong phòng làm việc, cũng nhận được điện thoại đến từ quản lý nhà hàng.

"Ừ, anh làm rất tốt, ông chủ đi rồi à? Không sao, anh kêu người giữ lại một căn phòng rộng lớn yên tĩnh, sau này có thể ông chủ sẽ đến bất cứ lúc nào.

"Để điện thoại xuống, Cố Lâm trầm tư, bởi vì cô An thích ăn đồ Pháp, nên ông chủ đã đầu tư nhà hàng này, không nghĩ tới mấy năm trôi qua, cuối cùng cũng đợi được đến hai người có cơ hội cùng ăn cơm, lại bị Trịnh Gia Minh và Văn Cầm quấy rầy! Cùng lúc đó, xe Đường Tống đang chạy trên đường, không khí trong xe dị thường rét lạnh khiến An Cẩn ngồi ở chỗ ghế lái phụ không khỏi khẽ run.

Cô liếc nhìn Đường Tống đang lái xe, thử nói: "Anh giận?"Két! Đường Tống lái xe đến một con đường nhỏ, đạp phanh thật mạnh.

"Đây là mục đích của em?".


Bình luận

Truyện đang đọc