CHỦ TỊCH NGHIỆN SỦNG


Em muốn theo đuổi anh!Năm chữ này lặp lại tuần hoàn rất nhiều lần trong đầu Đường Tống, thậm chí đầu óc của anh còn tự động tách năm từ này ra rồi lại tổ hợp chúng lại một lần nữa mới dám xác định bản thân anh không nghe lầm.

An An muốn theo đuổi anh?Sắc mặt Đường Tống trầm xuống: "Trò đùa này không vui.

"Anh thà rằng bị An An xa cách như trước kia chứ không muốn cô lấy tình cảm làm mồi lừa gạt anh vì mục đích nào đó!Đường Tống anh còn không đến mức phải hưởng thụ cảm giác thỏa mãn ở trong tình cảm giả dối.

An Cẩm biết rõ Đường Tống sẽ không tin lời cô, dù sao trước đó cô đã tích lũy quá nhiều ấn tượng xấu nên cô cũng không giận.

"Đường Tống, em không đùa, trước đây là em không hiểu chuyện, coi mắt cá thành trân châu, trân châu thành dép cũ, nhưng bây giờ em đã hiểu ra cái gì là quan trọng nhất, em biết anh không tin, nhưng em sẽ làm cho anh thấy, bây giờ anh có thể trả lời vấn đề của em trước được không?""Tôi không đồng ý.

" Giống như là vì trả thù, cũng giống như là vì dỗi, Đường Tống không cần suy nghĩ mà trực tiếp từ chối sự theo đuổi của An Cẩn, tựa như lúc trước An Cẩn đã từng từ chối anh.

"Ơ? Anh không đồng ý?" An Cẩn trề môi, vẻ mặt mất mác: "Anh không chịu dạy em, em đến công ty sẽ bị đám Trịnh Gia Minh và Văn Cầm mua chuộc, ăn đến xương cốt cũng không còn? Chỉ sợ đến lúc đó tất cả mọi người ở Ma Đô đều biết cô chủ An Thị chỉ là kẻ ăn hại cái gì cũng không biết.


"Đường Tống hơi giật mình, lúc này mới hiểu ra bản thân anh đã hiểu sai ý, thì ra vấn đề An Cẩn kêu anh trả lời là có chịu dạy cô quản lý công ty hay không, mà không phải là! Không hiểu sao lại có chút mất mác.

"Em muốn học thì phải kiên trì, tôi không thích học trò của tôi bỏ dở giữa chừng.

" Mặt Đường Tống rét lạnh, giọng điệu lạnh lùng, anh không nhìn thẳng vào An Cẩn vì sợ tiết lộ vẻ mất mác không kịp che giấu ở đáy mắt.

An Cẩn ngước lên nhìn trộm Đường Tống, khẽ nhếch miệng cười trộm.

Đương nhiên cô biết vừa rồi Đường Tống hiểu sai ý, bởi vì cô cố ý.

Kiếp trước, cô chỉ cho là Đường Tống cả ngày mặt than là quái vật vô tình nên sợ hãi xa cách, bây giờ cô lại biết, thì ra Đường Tống chỉ không biết biểu đạt, anh che giấu tình cảm quá sâu, anh như thế này càng khiến cô không nhịn được muốn trêu chọc anh.


"Một khi đã như vậy, làm học sinh như em phải mời thầy cùng ăn bữa cơm, hẳn là anh sẽ không từ chối chứ?"Cô nói xong cũng không cho Đường Tống cơ hội từ chối, vòng qua bàn làm việc, đi đến bên cạnh anh, nắm lấy cánh tay anh: "Đi thôi, em vì tới tìm anh mà cố ý giữ bụng đói, bây giờ đã đói rồi.

"Đường Tống nhìn lên cánh tay nhỏ bé của cô, đôi mắt buông xuống lại chớp lên, đây đã là lần thứ hai An An chủ động đụng chạm anh!.

Nhà hàng Pháp nhiệt tình lãng mạn, An Cẩn và Đường Tống được phục vụ dẫn đi tới phòng VIP mà cô khó khăn mới đặt được.

"Xin hai vị khách quý chờ một lát, món hai vị gọi lát nữa sẽ được bưng đến.

"Sau khi phục vụ đi ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn lại An Cẩn và Đường Tống, giờ phút này hai người mới để ý phòng này chính là một căn phòng tình nhân.

An Cẩn chớp chớp mắt, cô thật sự không cố ý, nhưng hình như chuyện này cũng không tệ.

Nhưng phần tâm tình không tệ này lại nhanh chóng bị một giọng nói chói tai phá vỡ.

"Các anh bị gì vậy? Phòng tôi đã đặt trước cũng có thể đưa cho người khác? Đây là thái độ phục vụ của nhà hàng các anh đối với khách VIP sao? Quản lý của các anh đâu? Tìm quản lý của các anh đến đây!"Bởi vì vừa rồi người phục vụ đi ra ngoài vẫn chưa đóng chặt cửa, nên tiếng ồn ào trong hành lang đã truyền vào trong phòng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc