Cửa chính nhà Lâm Lỗi đóng chặt, bà Lưu Xảo Ca đi qua đi lại liên tục trong nhà, không ngừng chất vấn: “Tại sao? Tại sao chứ?”
Lát sau, bà lại hỏi: “Bây giờ làm sao? Bây giờ phải làm sao?”
Lâm Lam ngồi trên sô pha, thái độ kiên định, nhìn mẹ như một con sư tử cáu kỉnh đi tới đi lui, có phần mất kiên nhẫn: “Mẹ có thể ngồi xuống nghỉ một lát được không.”
Lưu Xảo Ca xoa xoa huyệt thái dương: “Mẹ ngồi thế nào được hả? Trừ khi con ngoan ngoãn đi học thì mẹ mới yên lòng.”
Lâm Lam lại nhấn mạnh: “Đây là quyết định sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng, mẹ có khuyên nữa cũng vô ích.”
Bà Lưu nhìn đứa con gái thứ hai luôn ngoan ngoãn lại nói những lời kiên quyết như thế, cảm thấy buồn bực, cuối cùng khẽ cắn môi tung đòn sát thủ.
“Lâm Lam, con thế này là đang giết mẹ, nếu con dám bỏ học, mẹ sẽ chết cho con xem!”
Lâm Lam đã dự đoán trước sẽ có câu trả lời như vậy, cô nhắm mắt, chậm rãi thở ra một hơi dài: “Vậy tùy mẹ.”
Bà Lưu điên rồi, không ngờ đứa con gái thứ hai bà yêu quý nhất sẽ là phản ứng thế này, bà rống khàn cả giọng: “Không được, mẹ kiên quyết không đồng ý!”
Lâm Lam khép hờ mắt, tựa như người đứng ngoài cuộc.
Ngay sau đó, tiếng la hét của bà Lưu biến thành tiếng van xin, sau lại thành tiếng khóc nức nở; người phụ nữ dũng mãnh thế nhưng có ngày cũng rơi lệ.
Đây là đứa con gái bà xem như hòn ngọc quý, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Từ khi còn bé, bà đã không nỡ đánh cô, cho cô ăn ngon nhất, mặc đẹp nhất, dùng tốt nhất, con cả con út không hề có được đối xử tốt như vậy. Bà thật sự không thể tưởng tượng được đứa con gái thứ hai “ba tốt” mà mình cực khổ dày công vun đắp lại có một ngày nói ra những lời “đại nghịch bất đạo” như vậy.
Ngày hôm đó, Lâm Lam cố ý xin nghỉ quay về nhà. Cô đã tập luyện trong lòng không biết bao nhiêu lần, chờ ngày này nói quyết định của mình với bà Lưu. Cô không phải thương lượng, thảo luận với mẹ, cũng không xin ý kiến mong được bà đồng ý, cô chỉ xuất phát từ sự tôn trọng, nói cho bà biết quyết định của mình, chỉ thế thôi.
Bà Lưu đánh mạt chược về đến nhà, vui vẻ gọi tên con gái thứ ba: “Nhị Lỗi, hôm nay mẹ thắng, mua hạt dưa ngũ vị cho con thích.”
Lâm Lỗi ngồi trên sô pha xoay rubik, yên lặng bước tới cầm túi hạt dưa mẹ mua cho chính, vừa cắn hạt dưa vừa xem TV.
“Ui! Lam Lam, sao con về rồi?! Hôm nay là ngày tốt lành gì vậy.” bà Lưu nhìn thấy con gái thứ hai mình yêu nhất ngồi trên sô pha, cười không khép miệng.
Lâm Lam cười nhẹ: “Mẹ về rồi, tối nay chúng ta ăn gì?”
Bà Lưu cởi áo khoác, cười nói: “Con muốn ăn gì thì mẹ nấu cái đó.”
“Vậy chúng ta nấu mì sợi đi, lâu rồi không ăn.”
“Được, mẹ làm cho con mì cà chua trứng gà thịt kho.”
“Cảm ơn mẹ.”
Tâm trạng bà Lưu rất tốt, vui vẻ ngâm nga trong bếp xắt rau nấu cơm, mở tủ lạnh nhìn thấy trong nhà chỉ còn hai trứng gà thì bảo Nhị Lỗi đến nhà Vi Vi mượn mấy quả.
Mì thịt kho nhanh chóng nấu xong, ba mẹ con ngồi quây quần ăn mì trứng cà chua. Bà Lưu gắp cái đùi gà duy nhất cho vào chén Lâm Lam: “Lam Lam nhà ta gần đây học hành vất vả, ăn nhiều lên cho bổ đầu óc.”
Lâm Lam ngập ngừng muốn nói lại thôi, cô yên lặng gật đầu, nhân lúc bà Lưu vào bếp lấy canh lại gắp đùi gà vào chén em gái Lâm Lỗi.
“Em không ăn.” Lâm Lỗi rất quật cường, cô biết đùi gà này không phải dành cho mình, cho dù muốn ăn cũng không ăn.
“Thôi được, để lại cho mẹ ăn.” Lâm Lam đem cái đùi gà cho vào chén bà Lưu.
Bà Lưu từ bếp ra, nhìn thấy đùi gà trong bát mình thì hỏi: “Lam Lam, cái này cho con sao lại gắp vào bát mẹ?”
Lâm Lam: “Mẹ, đùi gà này mẹ ăn đi, mẹ nấu ăn cho chúng con vất vả.”
Bà Lưu cảm động đến mức muốn hôn ngay con gái mình, nhưng con cái đã lớn không như khi còn bé, không còn gần gũi với bố mẹ như xưa, có những lời nói, hành động không thể thể hiện ra ngoài.
“Phải rồi, Lam Lam, cây hạch đào (óc chó) sau nhà chúng ta năm nay kết rất nhiều quả, đến khi đó mẹ sẽ lấy nhân hạch đào cho con, món này làm thành đồ ăn vặt rất tốt cho trí não.”
Lâm Lam im lặng ăn mì, không có cảm giác muốn ăn uống, Lâm Lỗi ăn xong mà mì trong bát cô vẫn còn hơn phân nửa.
Bà Lưu không đành lòng trách cứ, chỉ nói có lẽ con gái thứ hai mệt mỏi nên để cô nghỉ ngơi trước, khi nào đói thì lại ăn. Nhưng Lâm Lỗi thì khác, nếu cô dám để thức ăn thừa thì bà có thể lột da cô.
Buổi tối bà Lưu không ra ngoài tám chuyện với mấy người bạn, bà ngồi trên sô pha cắn hạt dưa xem TV với các con, chủ yếu là ngồi cùng Lâm Lam.
Đột nhiên Lâm Lam chạm vào Lâm Lỗi: “Nhị Lỗi, em lên lầu chờ một lát, chị có chuyện muốn nói với mẹ.”
“Ừm.” Nhị Lỗi đang xem TV nửa chừng, cô cực kỳ không muốn, nhưng chị hai đã nói vậy, cô không còn cách nào phản kháng, đành cắn răng lên lầu.
“Lam Lam, con muốn nói gì với mẹ?” bà Lưu mặt mong chờ nhìn cô con gái cưng của mình, càng nhìn càng yêu, càng nhìn càng không thể rời mắt, con gái thứ hai của bà là đứa xinh đẹp nhất trong ba đứa con, được thừa hưởng mọi ưu điểm của bố mẹ, cũng là tất cả hy vọng của bà Lưu.
Lâm Lam cầm điều khiển từ xa lên, tắt TV. Cô quay lại nhìn mẹ, nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Mẹ, con dự định thôi học.”
Nụ cười trên mặt bà Lưu cứng lại, vẻ mặt cứng đờ nửa cười nửa không: “Lam Lam, con nói gì mẹ nghe không rõ.”
“Con nói, con định thôi học.”
Bà Lưu:…
Tin Lâm Lam muốn thôi học không khác gì thiên thạch từ trên trời rơi xuống. Từ nhỏ cô đã là một học sinh ưu tú, học lực xuất sắc, thành tích học tập luôn dẫn đầu, hơn nữa thuộc về dạng học sinh đặc biệt, khiến cha mẹ và thầy cô yên tâm. Cô chưa từng học thêm, học tập hoàn toàn dựa vào sự nỗ lực khắc khổ bản thân, còn thi đậu trường trung học chuyên với số điểm cao nhất. Lúc ấy hiệu trưởng và thư ký đích thân lái xe đến nhà bà báo tin vui, bà Lưu vì thế mà đốt vài dây pháo trước cửa nhà, còn phát kẹo cho cả thôn, cảm thấy con gái thứ hai đã cho mình đủ thể diện.
Lâm Lam không chỉ gánh vác hy vọng cả gia đình họ Lâm, mà còn gánh vác hy vọng toàn thôn. Cô là “con nhà người ta” trong lời người lớn, là người chị lớn giỏi giang không có việc gì không làm được trong mắt bọn trẻ, nhưng một học sinh được vô số người xem trọng lại muốn bỏ học, bất kỳ ai cũng không thể chấp nhận được.
Sau khi biết được việc này, hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm Lâm Lam đã đặc biệt đến thăm hỏi gia đình. Mấy người từ sáng đến tối tận tình khuyên bảo, hướng dẫn từng bước, hy vọng Lâm Lam bỏ đi ý định thôi học, quay về trường học hành đàng hoàng.
Bà Lưu nói đến mức khàn cả tiếng, chỉ thiếu nước quỳ xuống với con.
Nhưng Lâm Lam không hề dao động, vẻ mặt không đổi sắc, cực kỳ giống lão tam Lâm Lỗi, cũng cực kỳ giống người cha Lâm Chính Đạo. Lâm Lam nhìn thì rất ôn hòa, thật ra trong lòng rất có chính kiến, một khi cô đã quyết định thì chín trâu cũng không kéo lại được. Bà Lưu cho dù nói nhiều chỉ phí lời, lãng phí thời gian.
Quầy bán đồ ăn vặt ở giao lộ, bà chủ lấy loại rượu ngon nhất trong cửa hàng ra: “Lão Lưu, bà xem loại Phượng Tường 52 độ này được không?” (Rượu Phượng Tường: loại rượu trắng nổi tiếng của thị trấn Liễu Lâm, huyện Phượng Tường, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc)
Bà Lưu gật đầu: “Được, bao nhiêu? Bà ghi sổ nợ trước, sau này tôi trả.”
“Được rồi, còn cần gì thêm không?”
Bà Lưu chậm rãi lắc đầu, xách bình rượu đi về phía nhà mình.
Ông chủ Triệu mở cửa chiếc xe tải nhỏ, thấy Lưu Xảo Ca xách rượu thì cười chào hỏi: “Chị Lưu, nay nhà có khách à?”
Bà Lưu cúi đầu không đáp, đi thẳng về trước.
Ông chủ Triệu ngạc nhiên, bà Lưu tính tình xởi lởi, thích trò chuyện với mọi người, bình thường ông không dám chào hỏi bà, một khi đài đã mở máy thì không ngưng được, hôm nay bà lại bị sao thế này.
Bà Lưu ngẩn ngơ về nhà, đặt chai rượu Phượng Tường lên bàn.
Lâm Lam mang đồ đạc đến ở nhờ nhà bạn cùng lớp, trước khi đi cô viết một lá thư để lại cho bà Lưu, đại ý dặn bà bình tĩnh lại, không cần phản đối một cách mù quáng, hy vọng quyết định của mình có thể được bà Lưu ủng hộ…
“Còn muốn ta ủng hộ? Chuyện thế này sao có thể ủng hộ?” Bà Lưu vò nát lá thư ném vào thùng rác, khui rượu Phượng Tường ra rót cho mình một ly, uống một hớp lớn. Vị rượu cay nồng xộc thẳng vào cổ họng, sặc đến ch ảy nước mắt chua xót.
Ông chủ Triệu dẫn theo mấy người hàng xóm đến gõ cửa, thấy bà Lưu đang uống rượu một mình, ông thử làm dịu bầu không khí: “Chị Lưu, chị xem tôi mang thứ gì tốt đến này?”
Bà Lưu đón mọi người ngồi xuống, uể oải hỏi: “Thứ gì?”
Ông chủ Triệu đặt chiếc hộp trên tay lên bàn: “Bộ mạt chược mới, làm bằng pha lê khắc, rất đẹp.”
Ba Lý An Tĩnh, Lý Đông Bình, phụ họa: “Xem ra ông chủ Triệu hạ vốn gốc, loại mạt chược này trên thị trường bán rất đắt đấy.”
Bà Lưu nhìn bộ mạt chược kia, cầm ly rượu không lên tiếng.
Ông chủ Triệu nháy mắt với vợ, bà Hoàng Thục Nhã hiểu ý ngay, bà thử thăm dò: “Chị Lưu, nhân có bộ mạt chược mới, hay là chúng ta chơi thử? Cũng lâu rồi không đánh bài với nhau.”
Bà Lưu làm gì còn tâm trạng chơi mạt chược, bà không kiềm được, nghẹn ngào trước mặt mọi người: “Đây là chuyện gì chứ, tôi thật không sống nổi nữa.”
Mọi người đều kinh ngạc, ông chủ Triệu im lặng thu bộ bài lại, mọi người ngồi xuống nghe bà Lưu đứt quãng nói về việc Lâm Lam muốn bỏ học.
Thật ra mọi người không phải đến chơi mạt chược, chỉ là tìm cớ để an ủi bà Lưu, sợ bà một mình nghĩ nhiều quá sinh bệnh.
Từ chạng vạng đến đêm khuya, bình rượu 52 độ Phượng Tường kia bị bà Hoàng Thục Nhã lén vào bếp đổi một chai rượu gạo nồng độ thấp, vừa uống vừa trò chuyện với bà Lưu.
Hoàng Thục Nhã: “Con bé đưa ra quyết định như thế phải có lý do gì đó.”
Bà Lưu nửa tỉnh nửa say: “Tôi hỏi, nó nói không muốn tiếp tục đi học. Mọi người nói xem nó học tốt như vậy, thành tích tốt như vậy, sao lại không muốn đi học? Nói thật,ôcn bé ba nhà tôi không muốn đi học tôi cũng không suy sụp như vầy.”
Ông chủ Triệu: “Con bé Lâm Lam này có phải gặp việc gì phiền lòng không? Tuổi dậy thì như con bé thì phải luôn quan tâm. Đại Phi nhà chúng tôi đợt ấy cũng khiến chúng tôi hết sức mệt mỏi.”
Lời của ông chủ Triệu nhắc nhở bà Lưu, bà buông ly rượu xuống, vỗ mạnh xuống bàn: “Tiểu Triệu, anh đúng là một lời đánh thức người trong mộng, tôi nghĩ hẳn là Lam Lam yêu sớm, bọn trẻ gặp vấn đề tình cảm là dễ hành động nông nổi, khi tôi bằng tuổi con bé cũng bốc đồng, suýt tí là bỏ trốn với một cậu thanh niên trong đội sản xuất.”
Lý Đông Bình không đồng tình: “Cũng không hẳn, tôi cảm thấy Lâm Lam là đứa bé trưởng thành, chín chắn hơn những đứa bé cùng tuổi, chắc không làm những chuyện bốc đồng, có lẽ con bé có những suy tính riêng của mình.”
Bà Lưu lại nhụt chí, “Nói cũng phải, vậy mọi người nói xem tôi nên làm gì bây giờ?”
Dù sao đây cũng là việc nhà người khác, hàng xóm có nhiệt tình đến đâu cũng không thể đưa ra giải pháp chắc chắn, chỉ có thể từ các góc độ tư vấn cho bà Lưu, để bà thư thả hơn, cũng cho con trẻ ít không gian, chờ hai bên bình tĩnh mà trò chuyện.
Vương Lị Lị từ đầu đến cuối không lên tiếng chợt hỏi: “Chuyện này anh Lâm có biết không?”
Bà Lưu thở dài: “Tôi còn chưa dám nói với anh ấy, chỉ muốn cố gắng tự mình giải quyết việc này. Tôi đoán Lâm Lam chỉ đang tỏ vẻ nên tạm thời không quấy rầy ba con bé, dù gì cũng cách xa vạn dặm.”
“Cũng phải, anh Lâm một mình bên ngoài không dễ dàng gì, nếu biết chuyện Lam Lam chắc hẳn không yên tâm làm việc.”
“Haizz! Làm mẹ sao mà khó thế!” Bà Lưu uống cạn ly rượu gạo, thẫn thờ nằm ghé lên bàn.
Hoàng Thục Nhã và Vương Lị Lị giúp dọn bàn, hai người phụ nữ đỡ bà Lưu lên giường, đun cho bà ít canh giải rượu.
Lâm Lỗi từ trên lầu xuống, vừa xem TV vừa chăm sóc mẹ uống say, thức trắng đêm.
Sáng hôm sau, Lâm Lỗi dụi đôi mắt gấu trúc chuẩn bị đi học, nhưng cô hơi lo cho bà Lưu, bà bất tỉnh nhân sự, miệng thỉnh thoảng thốt ra vài câu than thở.
Lúc này, Lâm Lam quay lại.