Trước cửa thư viện, Lục Kiều đứng đó vuốt vuốt mái tóc ngắn của mình, chiếc đồng hồ trên tay biến thành chiếc gương nhỏ,
Tôi dừng lại cách cậu ấy ba mét, không muốn đi qua.
“Trương Gia Vũ đâu? Không phải cậu ấy nói đúng giờ sẽ ở đây chờ tôi sao? Đây là lần đầu tiên cậu ấy không đúng giờ.”
Lục Kiều nhìn thấy tôi, liều mạng vẫy gói đồ ăn vặt trong tay: “Lý An Tĩnh, tôi ở đây!”
“Tôi đâu có mù, cậu to thế này đương nhiên là tôi thấy rồi.”
Lục Kiều cười lộ hàm răng trắng bóng: “Cái này tôi đặc biệt mua cho cậu, khoai tây lát này cực ngon.”
“Cảm ơn nhưng gần đây tôi đang giảm cân, không thể ăn quá nhiều đồ ăn vặt.”
“Vậy thôi.” Mặt Lục Kiều hiện vẻ thất vọng.
“Trương Gia Vũ đâu? Cậu ấy ở ký túc xá à?”
“Tôi không biết, đừng hỏi tôi.” Giọng Lục Kiều khá khó chịu.
“Cậu sao vậy? Nóng tính thế?” Tôi quay người, thấy Trương Gia Vũ đang đi về phía mình.
“Được rồi, tôi còn có việc, tạm biệt.” Lục Kiều lấy cớ rời đi.
Trương Gia Vũ đi tới, hôm nay cậu ấy nhìn rất khác, cậu vẫn luôn cười mỉm, mắt như chứa đựng cả bầu trời sao.
“Vở của cậu đây.” Cậu ấy đưa vở cho tôi bằng một tay.
Tôi chần chừ nhận lấy quyển vở kia, không hiểu sao quyển vở tôi cầm có cảm giác phình phình như bên trong có kẹp vật gì đó.
“Cậu khoan mở ra đã.” Trương Gia Vũ hoảng hốt dặn.
“Hả?” Tôi không hiểu ra sao.
“Nói chung là đừng mở ra bây giờ, lát về thì hãy xem.” Một tay Trương Gia Vũ sờ sờ gáy.
“Ừ.” Tôi cất vở vào cặp, đi cùng Trương Gia Vũ trên con đường râm mát trong trường một lúc. Chúng tôi vốn là bạn thân từ nhỏ, cho dù giữa đôi bên có chuyện gì không vui cũng sẽ nhanh chóng tan thành mây khói.
Tôi biết em gái Trương Gia Vũ bị tai nạn xe rất nghiêm trọng, cánh tay trái Trương Gia Như bị gãy xương dập nát, trên trán còn bị một vết thương.
“Em cậu khỏe hơn chưa?”
“Khá hơn nhiều rồi, nhưng có lẽ con bé phải nghỉ học một thời gian, tài xế kia say rượu lái xe, rất đáng giận.” Trương Gia Vũ nhắc đến chuyện này thì đau lòng, tình cảm của cậu với em rất tốt, không muốn con bé bị bất kỳ thương tổn nào.
“Hôm đó…” Hai chúng tôi đồng thanh.
“Cậu nói trước đi.” Trương Gia Vũ rất lịch thiệp giữ lại lời sắp thốt ra.
“Không sao, cậu nói trước đi.”
“Cậu cứ nói trước đi.”
“Được, vậy mình nói. Hôm đó tại sao cậu lại bảo Lục Kiều đưa thuốc cảm cho mình?”
Mặt Trương Gia Vũ bất đắc dĩ: “Mình định đích thân mang đến cho cậu, nhưng mà đi được nửa đường thì nhận được tin Gia Như bị tai nạn…”
“À…”
Tôi bắt đầu thấy xấu hổ vì lòng dạ hẹp hòi của mình, bấy lâu mình trách lầm Trương Gia Vũ…
Tôi cầm vở quay về ký túc xá, nằm phịch xuống giường, người như mới sống lại lần nữa.
Dương Phàm tò mò nhìn tôi: “Tĩnh Tĩnh, nhìn cậu vui vẻ thế, sao mặt lại hồng lên vậy?”
“Thật hả? Chắc là do leo cầu thang.” Tôi kiếm cớ nói, nghĩ đến quyển vở của Trương Gia Vũ, nhanh chóng lấy nó ra khỏi cặp. Trên đường đi xóc nảy nên lá thư kẹp trong vở kia rơi trong cặp mà tôi không hay biết.
Mắt Dương Phàm sáng lên: “Tĩnh Tĩnh, tôi nhớ vở cậu không có màu này.”
“Không phải của tớ, đây là vở ghi nhớ Anh văn của Trương Gia Vũ.” Tôi mở vở ra, nhìn thấy nét chữ ngay ngắn tinh tế của Trương Gia Vũ, nhưng lại không tìm được đồ gì khác, trước đó Trương Gia Vũ còn không cho tôi mở ra, đúng là kỳ lạ, chỉ là quyển vở thôi mà, tôi lại còn tưởng có bí mật nhỏ gì trong đó.
“A!!! Thật sao? Trương Gia Vũ đứng đầu lớp tự nhiên, xuất sắc môn tiếng Anh đó! Cậu ấy lại chịu cho cậu mượn vở ghi tiếng Anh?!” Dương Phàm kinh ngạc gần như nhảy dựng lên.
“Tớ với cậu ấy trao đổi vở ghi.”
Dương Phàm không bỏ qua bất kỳ cơ hội nâng cao kiến thức, cô nửa thăm dò nửa năn nỉ: “Có thể cho tôi mượn vở ghi của cậu ấy xem được không.”
“Được chứ, nhưng mà chỉ một giờ thôi nhé, lát nữa tớ cũng phải xem để còn trả sớm cho cậu ấy.”
“Tốt quá, không thành vấn đề.”
Nhìn Dương Phàm ngồi ghi chép dưới đèn, tôi cầm chậu rửa mặt và dầu gội đi vào toilet, mấy ngày không gội, mùa này tóc dễ bị bết dầu.
Khi tôi ra ngoài, máy tính Dương Phàm hết pin nên lục cặp sách tôi tìm, vô tình lại thấy bức thư Trương Gia Vũ viết cho tôi: Lá thư mà cậu ấy nhét vào trong vở bị rơi trong cặp.
Dương Phàm cầm lá thư đó đi, khi đó cô ấy không nói với bất kỳ ai, mãi sau này tôi mới biết chuyện đó.
Cô ấy nói, không có nguyên nhân gì, chỉ đơn giản là ngưỡng mộ, hoặc nói chính xác hơn, chính là ghen tị.
Tại sao một nam sinh tốt như Trương Gia Vũ lại thích Lý An Tĩnh, tại sao cô dường như không hề cố gắng mà cái gì cũng có, có bạn thân, học hành giỏi giang, còn có người thích cô… Mà Dương Phàm thì phải cố gắng, nỗ lực hết sức mới có thể miễn cưỡng duy trì thành tích học tập, mới không làm mẹ thất vọng.
Một giờ sau, Dương Phàm trả vở ghi lại trên bàn tôi, cổ tay run lên vì kiệt sức. Tôi thấy cô ấy còn cầm một túi vải màu trắng căng phồng, thắc mắc: “Cậu đựng gì trong đó mà có vẻ nặng vậy?”
Dương Phàm móc ra xấp giấy photo: “Một giờ nhanh quá tôi không thể đọc hết vở của cậu ấy, đành phải photo lại.”
Chậc… đúng là, “Dương Phàm, cậu tuyệt đối không được truyền ra bên ngoài, đây là ghi chép của Trương Gia Vũ, bị cậu ấy biết thì tớ không có cách nào giải thích được.”
“Ai dà, Tĩnh Tĩnh, cậu yên tâm đi, bản này để trong phòng, tôi không mang ra ngoài đâu.”
“Tui cũng phải xem ghi chép của ‘thánh học’, Trưởng phòng bà xem xong cho tui xem chút.” Lý Tuyết như xác chết vùng dậy, khóe miệng còn dính ớt của khô bò.
Dương Phàm hoảng hốt ôm ngực: “Sao cậu đột nhiên xuất hiện vậy!”
Lý Tuyết li3m li3m khóe môi: “Tui vẫn ở trong phòng mà.”
Lý Tuyết lúc ngủ không thích bị người khác quấy rầy nên thường dùng chăn mỏng trùm kín người, đeo bịt tai bịt mắt, nếu không nhìn kỹ cũng không phát hiện trên giường có người.
Nhưng Dương Phàm không sẵn lòng cho Lý Tuyết mượn vở ghi chép mình vất vả sao lại cho Lý Tuyết xem, từ trước đến nay cô không hề thích chia sẻ bất kỳ điều gì liên quan đến việc học cho người khác, sợ người khác sẽ học giỏi hơn mình.
“Nghe nói giáo viên Sử của chúng ta ly hôn.” Dương Phàm cố tình tung ra một chuyện tám để dời sự chú ý của Lý Tuyết đi.
Lý Tuyết không hề ngạc nhiên: “Cả lớp đều biết rồi, cũng đâu phải bí mật gì.”
Dương Phàm yên lặng nhét sấp giấy photo lại túi vải, “Trước đó tôi còn thấy chồng cô lái xe đến đón cô tan tầm, cứ nghĩ cô ấy hạnh phúc.”
Lý Tuyết: “Bà nhìn nhầm rồi, người đón chắc là em trai cô, có phải người rất cao, rất đẹp trai phải không?”
Dương Phàm gật đầu, hối hận vì mình tìm đề tài thế này.
Lý Tuyết vẫn nhớ chuyện vở ghi chép: “Bà đừng quên để vở ghi lại cho tui xem, tôi rầu điểm môn Anh văn gần chết, không lên nổi. Thi đại học không biết làm sao đây!”
Dương Phàm nói gần nói xa, nói đông nói tây những việc râu ria không liên quan nhưng không trả lời trực tiếp yêu cầu của Lý Tuyết.
Ba tuần sau khi trao đổi vở ghi, trường trung học Thời Nam tổ chức một buổi tư vấn tâm lý trước kỳ thi cho tất cả học sinh 12. Hơn một ngàn học sinh chuẩn bị thi ngồi dưới sân nghe một nam bác sĩ trung niên kể về những ca bệnh kỳ lạ mà ông đã gặp. Mọi người không để tâm nghe, cả đám lén lút làm việc riêng, châu đầu thì thầm nói chuyện với nhau.
Lục Kiều ngồi trên ghế ngủ gật, đầu cậu ta gật gù đập vào vai bạn học ngồi bên cạnh; Châu Kiệt Thụy cúi đầu đọc truyện tranh; Trương Gia Vũ ngồi ngay ngắn, cậu đã nghe hết vài bài hát.
Bên lớp Văn, Dương Phàm vùi đầu làm bài; trên bục vị bác sĩ tâm lý kia nói gì cô không nghe lấy một chữ; Lý Tuyết đang tết tóc cho Ngưu Thụy; Thái Hiểu Nhu và Hương Hương chia nhau một túi khoai tây chiên; đêm trước Vi Vi thức khuya học từ nên buồn ngủ không mở mắt lên nổi, giờ đang dựa vào vai Lâm Lỗi mà ngủ.
Ánh mắt tôi lướt qua vô số lớp áo đồng phục, những bóng người trẻ tuổi, cố gắng tìm kiếm bóng người kia. Lớp chúng tôi và lớp tự nhiên không quá xa, tôi không mất nhiều công sức đã nhìn thấy Trương Gia Vũ, cậu ấy đeo tai nghe, có vẻ đang rất say mê, không biết cậu ấy đang nghe gì.
Chuông hết giờ vang lên, người trên bục kia cuối cùng cũng dừng bài giảng dài dòng nhàm chán của mình. Tôi thu tầm mắt về, nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa mới hết giờ, thấy chán muốn chết. Nhưng tôi không biết, ngay khoảnh khắc tôi quay đi, Trương Gia Vũ đã tháo tai nghe ra nhìn về phía tôi. Trong mắt cậu có quá nhiều điều vướng mắc, là không cam lòng, là bất đắc dĩ, là tự ti và yếu ớt của thiếu niên. Tất cả tâm sự của chàng trai trẻ đều tạm thời bị giữ lại trong những ngày kỳ thi đại học đang đến gần.
Tất cả chúng tôi đang dốc toàn lực để chuẩn bị cho bước ngoặt đầu tiên trong cuộc đời mình.
Mong đợi 12 năm, nỗ lực 12 năm, sợ hãi 12 năm.
Kỳ thi tuyển sinh đại học khiến hàng ngàn hàng vạn học sinh lo sợ rốt cuộc cũng đến.