CHUYỆN THỜI HỒN NHIÊN

Ngưu Thụy tìm thấy Châu Kiệt Thụy ở lối vào nhà ăn, cậu ta mua một chai coca, đang ngồi ở bậc thềm uống một mình.

“Sao cậu cũng ra đây?” Châu Kiệt Thụy nhìn thấy Ngưu Thụy thì hơi kinh ngạc.

Ngưu Thụy ấp úng: “Tôi đi toilet.”

Châu Kiệt Thụy à lên rồi tiếp tục uống coca, lúc này cậu không có tâm trạng gì, nghĩ đến cảnh cuối tuần không biết nói với ba về điện thoại như thế nào.

Điện thoại di dộng này là điện thoại dự phòng của ba cậu, lưu hàng trăm phương thức liên lạc của khách hàng trong đó, Châu Kiệt Thụy lén lấy chơi game, tiện thể đem đến trường, ba đang nghỉ phép ở nhà chưa phát hiện việc này, một khi bị phát hiện… Châu Kiệt Thụy có thể bị đánh chết.

Ngưu Thụy không có ý định rời đi, cô ngồi xuống bậc thang cách Châu Kiệt Thụy 1m,  nhìn bầu trời xanh thẳm trên cao.

“Cậu muốn uống coca không?” Châu Kiệt Thụy hỏi.

Ngưu Thụy ngơ ngác quay đầu lại: “Hả?”

Châu Kiệt Thụy đã đứng dậy, nghiêng người vào cửa quầy nhà ăn, mua thêm chai coca, lắc mạnh vài cái rồi ném chính xác vào người Ngưu Thụy.

“Thử đi, coca này mới ra, rất ngon.”

“Cảm ơn.” Ngưu Thụy mở nắp chai, bọt trắng sủi lên ào ạt chảy đầy tay cô. Ngưu Thụy cầm chai coca tràn ga ra đứng dậy, đợi bọt lắng xuống thì mới nhẹ nhàng đưa lên miệng uống từng ngụm nhỏ.

Châu Kiệt Thụy cố ý, cậu ta đương nhiên biết coca bị lắc thì sẽ sủi bọt, nhưng mà Ngưu Thụy lại không hề giận khiến cậu ta lại chẳng biết nên làm thế nào, nếu đổi lại là Vi Vi hay Lý An Tĩnh thì chắc chắn lúc này đã đuổi cậu ta chạy khắp sân thể dục.

“Ngưu Thụy, cậu… cậu thấy coca thế nào?”

“Khá ngon.” Vẻ mặt Ngưu Thụy tươi cười.

Châu Kiệt Thụy nhìn nụ cười Ngưu Thụy mà hơi ngẩn ngơ, lần đầu tiên cậu thấy Ngưu Thụy cũng rất ưa nhìn, chẳng qua bình thường ăn mặc quá giản dị, hàng ngày không mặc gì khác đồng phục học sinh, không có gì để ngoại hình cô nổi bật lên.

“Ngon thì nói tôi mua thêm chai nữa cho cậu.”

“Không cần, tôi uống không hết chai này đâu.” Ngưu Thụy cười lắc đầu.

Sau đó Châu Kiệt Thụy hỏi một câu đúng chuẩn trai thẳng: “Không phải cậu nói ra đi toilet sao? Không cần quay về lớp tự học à?”

Ngưu Thụy lúng túng cười cười, sau đó đứng lên: “Nhưng cậu ngồi đây một mình có sao không? Có muốn về cùng nhau không?”

Đầu óc Châu Kiệt Thụy xoay chuyển vài lần, cảm thấy ngồi đây cũng vô dụng, hơn nữa điện thoại di động cũng không thể làm gì được nữa, vì vậy gật đầu: “Được, cùng về đi.”

Trên đường về lớp lại đụng phải chủ nhiệm Đoạn, vừa thấy nam nữ sinh trong giờ học mà thảnh thơi đi ra ngoài cùng nhau thế này, chủ nhiệm Đoạn lập tức nổi giận, nhất là hai người này còn cầm coca, trong đó có học sinh nam mà mới vừa bị tịch thu điện thoại. Cơn giận của chủ nhiệm Đoạn bay lên mức cao nhất, thở phì phì đi đến trước mặt hai học sinh vô kỷ luật này: “Hai đứa này, giờ học sao lại lang thang ngoài này? Còn mua coca? Ai cho phép tùy tiện ăn quà vặt trong trường?”

Ngưu Thụy yên lặng cúi đầu như gặp địch.

Châu Kiệt Thụy lại ngẩng cao đầu, cậu ta đã ghi hận chủ nhiệm Đoạn vì chuyện điện thoại, bây giờ không nghe lọt tai bất kỳ câu gì của ông, ‘cùi không sợ lở’.

“Thằng nhóc thối tha này, nói cậu đấy, cậu còn vênh váo thế hả! Ngẩng cao đầu thế làm gì, định tạo phản à?”

Châu Kiệt Thụy ngoảnh mặt sang một bên, mặt viết rõ chữ “Không phục”.

Chủ nhiệm Đoạn ra tay thẳng thừng, hùng hổ véo tai Châu Kiệt Thụy: “Mày là con sâu làm rầu nồi canh, không học hành tử tế thì thôi, còn muốn làm hư bạn học khác đúng không, nhìn cái vẻ lêu lổng lưu manh của mày thế thì sau này chắc chỉ có đi nhặt phân.”

Châu Kiệt Thụy đang nổi nóng, không muốn chịu đựng việc chủ nhiệm Đoạn dùng cả lời nói lẫn hành động làm nhục mình, cậu thanh niên cao 1.8m chỉ dùng chút lực đã khống chế được chủ nhiệm Đoạn thấp bé.

Chủ nhiệm Đoạn bị Châu Kiệt Thụy khống chế trở tay không kịp, miệng càng chửi rủa khó nghe, nhưng thân thể lại bị Châu Kiệt Thụy chèn ép hoàn toàn. Châu Kiệt Thụy áp ông như cảnh sát áp giải phạm nhân đến một gốc cây nơi góc sân thể dục, mặt lạnh lùng: “Tốt nhất là ông ngoan ngoãn cho tôi!”

Đoạn Đoạn rất nghe lời không lên tiếng, mặt ông tím đỏ như nghẹn một củ khoai lang, vẻ mặt vì phẫn nộ mà vặn vẹo xấu xí, hung tợn nhìn Châu Kiệt Thụy, thở hồng hộc.

Ngưu Thụy rất lo lắng, không ngừng khuyên nhủ Châu Kiệt Thụy: “Mau nhận lỗi, thả ông ấy ra đi.”

Châu Kiệt Thụy lúc này không sợ trời không sợ đất, lòng tự trọng thiếu niên quý giá hơn bất kỳ thứ gì trên đời, mà gã đàn ông họ Đoạn này dựa vào cái gì mà tùy ý chà đạp lòng tự tôn của người khác, dựa vào cái gì mà lúc nào cũng tỏ vẻ hống hách trịch thượng.

Châu Kiệt Thụy vốn không vừa mắt ông ta đã lâu, nghĩ cần dạy cho ông ta một bài học, cũng xem như xả giận cho phần lớn học sinh trường trung học Thời Nam.

Tiếng xấu của Đoạn Đoạn đã có từ những khóa trước, ông ta tự đặt ra những nội quy trường học vừa quái dị vừa khắc nghiệt, tàn nhẫn đến mức ngay cả con gái ruột của mình cũng không tha. Mỗi ngày như một chủ nhiệm soi mói đi khắp trường gây khó dễ cho học sinh, động tí là mời phụ huynh, trừng phạt tùy tiện, học sinh đối với ông giận mà không dám nói, lời phàn nàn chửi rủa ông có thể viết thành một quyển bách khoa toàn thư.

“Nhắm mắt lại.” Châu Kiệt Thụy ra lệnh.

Dù có trăm vạn lần không cam tâm nhưng đang ở thế yếu, Đoạn Đoạn đành ngoan ngoãn nghe lệnh, phẫn nộ nhắm mắt lại.

Châu Kiệt Thụy dùng tay bẻ hai vai Đoạn Đoạn, để ông đối mặt với một cây tùng già.

“Bây giờ dùng tốc độ chạy 100m lao tới.”

Mặt Đoạn Đoạn ngẩn ra không biết thằng nhóc này chơi trò gì, nhưng chạy thì không phải việc khó, Đoạn Đoạn làm theo.

Mọi việc tiếp đó đúng như Châu Kiệt Thụy dự kiến, Đoạn Đoạn đâm mạnh vào cây tùng, vì lực quá lớn nên trán ông lập tức nổi lên cục u nhỏ, còn thêm vài mảnh vỏ mảnh nhỏ găm vào da…

“Ối?! Chủ nhiệm Đoạn, ngài… sao ngài lại bất cẩn vậy? Không bị đập vỡ đầu đấy chứ?” Châu Kiệt Thụy làm ra vẻ giật mình, cố nén cười đến trước mặt chủ nhiệm Đoạn, giả mù sa mưa hỏi han.

Ngưu Thụy vừa sợ vừa buồn cười, cô đứng sau Châu Kiệt Thụy, nhìn trán chủ nhiệm Đoạn càng lúc càng sưng to, giống như trên mảnh đất đồng bằng đột ngột mọc lên một gò đất nhỏ.

Vài ngày sau, cha mẹ Châu Kiệt Thụy mang thuốc lá rượu ngon đến xin lỗi chủ nhiệm Đoạn, chuyện này mới xem như được giải quyết. Tuy nhiên Châu Kiệt Thụy bị phạt nặng, cũng bị phạt vệ sinh ở trường suốt một học kỳ.

Châu Kiệt Thụy r3n rỉ ở nhà: “Suốt một học kỳ đó! Con đâu phải lao công, mắc gì bắt con quét dọn lâu vậy chứ?”

Mẹ Chu không nể tình vỗ vào ót con trai một phát: “Thằng nhóc thúi con nên chấp nhận đi, không đuổi học con là đã may rồi, quét dọn thì sao chứ, cho dù có dọn nhà WC thì con cũng phải ngoan ngoãn mà làm cho mẹ.”

Châu Kiệt Thụy không dám nói gì nữa, cầm chai dấm rỗng đến quầy bán quà vặt đầu thôn mua dấm.

Trên đường đi gặp Ngưu Thụy, hai người vừa đi vừa nói chuyện. Châu Kiệt Thụy bắt đầu cằn nhằn mình bị quét dọn cột cờ suốt học kỳ, không ngờ Ngưu Thụy rất khẳng khái nói: “Tôi có thể dọn cùng cậu.”

“Thật hả?” Châu Kiệt Thụy không tin vào tai mình.

“Ừ! Dù gì tôi cũng đến trường rất sớm, hai người cùng quét dọn sẽ nhanh thôi, coi như tập thể dục.”

“Ngưu Thụy, cậu tốt quá.”

“Không có gì, bà nội tôi nói bạn bè là nên giúp đỡ nhau.”

Châu Kiệt Thụy giơ bình dấm không cười hì hì: “Lát nữa tôi mời cậu ăn kem.”

Ngưu Thụy nghe kem mà run người, cô ủ tay vào hai tay áo, cẩn thận hỏi: “Trời lạnh vầy ăn kem?”

Châu Kiệt Thụy đắc ý: “Đúng đấy, mùa đông ăn kem thì không cần ăn nhanh.”

“Ặc…” Ngưu Thụy không hiểu nỗi mạch não Châu Kiệt Thụy.

Châu Kiệt Thụy giải thích: “Cậu không hiểu à, mùa hè ăn kem trời nóng thì phải ăn nhanh vì nó dễ chảy, còn mùa đông lạnh, có thể cầm kem ăn từ từ, không cần sợ nó chảy đó.”

Ngưu Thụy cảm thấy cách nói cậu ta quá gượng ép: “Mùa đông trong nhà cũng ấm, ăn kem cũng nhanh chảy mà?”

Châu Kiệt Thụy lúng túng: “Dù sao cũng là tôi mời, cậu ăn hay không thì nói.”

“Ăn.” Ngưu Thụy quyết đoán đáp.

Trong con ngõ nhỏ mùa đông lạnh giá, Châu Kiệt Thụy và Ngưu Thụy mỗi người cầm một cây kem vừa đi vừa ăn, thời tiết quá lạnh, họ ăn một miếng kem phải hà hơi làm ấm tay, đúng như lười Châu Kiệt Thụy nói, phải rất lâu mới ăn hết một cây kem.

Gương mặt nhỏ nhắn của Ngưu Thụy đỏ bừng vì lạnh, tựa như những em bé trong những bức tranh Tết. Châu Kiệt Thụy quay sang nhìn cô cười ha ha, cậu ta nói không hề lựa lời: “Ngưu Thụy, mặt cậu đỏ như đít khỉ ấy.”

Bị cậu ta trêu chọc như thế, mặt Ngưu Thụy lại càng đỏ hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc