Để lấy lại vốn, chúng tôi chọn những thức ăn đắt nhất trong quán, ăn hết một vòng lại ăn thêm vòng nữa. sau khi chiến đấu hết sức mà trên bàn vẫn còn một phần ba thức ăn, theo quy định của quán, nếu trọng lượng thức ăn còn thừa lớn hơn hoặc bằng nửa kg thì phải trả thêm tiền của một người.
Thế sao mà được?
“Mạnh Vân, cậu cố gắng ăn thêm chút nữa đi.” Vi Vi cho ba đ ĩa thịt bò còn lại trên bàn vào nồi.
Mạnh Vân dựa vào ghế, bụng đã phồng lên tròn như quả dưa hấu, lắc đầu: ‘Không được, tớ… tớ thật sự ăn không nổi.”
“Tĩnh Tĩnh, cậu thì sao? Nhìn thịt bò này tươi chưa nè.”
Tôi nhìn thịt bò trong bát còn chưa ăn hết, kiên quyết lắc đầu: “Tha cho tớ đi.”
Lâm Lỗi và Trương Gia Vũ đã buông đũa đầu hàng từ sớm, còn Trương Hiểu Lị giận dỗi không chịu ăn.
Thời gian trôi qua, khách ở những bàn xung quanh đã rời đi, còn nửa tiếng nữa thì quán đóng cửa, nhân viên phục vụ đi lòng vòng quanh bàn chúng tôi mấy lần, chỉ thiếu điều đuổi khách.
“Phục vụ ơi!” Trương Gia Vũ lên tiếng gọi, trong khoảng một phút không ai đến, mãi đến khi Ngưu Thụy cầm chiếc cân điện tử đi đến.
“Thụy Thụy, cậu sao thế?” Vi Vi nhìn đồng phục làm việc trên người cô ấy có phần không hiểu.
“Tớ làm thêm ở đây.” Ngưu Thụy giải thích, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của chúng tôi thì nói thêm: “Dù sao cũng không mệt, chỉ có ngày thứ bảy mới đến.”
Im lặng một lúc.
Vi Vi mỉm cười: “Vậy tốt quá, Thụy Thụy, bà có thể cho tụi tui đi cửa sau không, thịt bò này tụi tui ăn không hết.”
Lâm Lỗi ho khan: “Vi Vi, cậu đừng làm khó Thụy Thụy, đây là công việc của cậu ấy.”
Ngưu Thụy nhìn thoáng qua phần thức ăn còn trên bàn, suy nghĩ rồi nói: “Chờ tớ một lát, một phút là được.”
Một phút sau Châu Kiệt Thụy nghênh ngang bước vào, trước đó cậu ta ở tiệm net bên cạnh chơi game, nói là máy tính ở đó mạng nhanh, chơi càng sướng.
Thịt bò trên bàn nhanh chóng bị Châu Kiệt Thụy tiêu diệt sạch sẽ, cậu ta vỗ vỗ bụng, ợ một tiếng vang dội.
Ngưu Thụy đẩy một chiếc xe đến bắt đầu dọn bàn chúng tôi, cô ấy thành thạo đổ đồ trong ly, đ ĩa vào chiếc xô nhựa.
“Thụy Thụy, bao giờ thì cậu tan làm?”
“Dọn bàn này xong là có thể nghỉ.”
Nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn, tôi đột nhiên thấy có lỗi, đều do chúng tôi quá tham lam, mang đến nhiều thức ăn như vậy, vô tình tạo thêm một khối lượng công việc lớn cho Ngưu Thụy.
“Tớ dọn giúp cậu, đợi cậu tan làm thì cùng về.” Tôi xăn tay áo chuẩn bị giúp Ngưu Thụy dọn dẹp.
Ngưu Thụy cố hết sức từ chối: “Không cần không cần, các cậu cứ về trước đi.”
“Này, sao lại khách sáo với tớ vậy, chúng ta là quan hệ gì hả, bạn bè từ nhỏ đến lớn, lại ở chung phòng, giúp cậu chút việc này cũng là nên làm, hơn nữa cậu là con gái, về trường muộn quá cũng không an toàn.”
Vi Vi và Nhị Lỗi cũng gia nhập chúng tôi, người đông sức lớn, hơn nữa chúng tôi đều ăn no căng, giúp Ngưu Thụy xem như là để tiêu cơm.
Mặt Ngưu Thụy áy náy lại cực kỳ khó xử: “Thật sự không cần, tớ dọn một mình là được, sao có thể làm phiền các cậu? Huống chi công việc này vừa bẩn lại vừa mệt, sẽ làm dơ quần áo các cậu.”
Chúng tôi cho rằng Ngưu Thụy chỉ khách sáo, đều tỏ vẻ không sao, chưa kể quần áo cũng đã dính đầy mùi lẩu, về cũng phải giặt.
Sau đó tôi mới suy nghĩ kỹ lại ý nghĩa thật sự của biểu hiện Ngưu Thụy khi đó, không phải khó xử, càng không phải áy náy, mà là hoang mang vì kế hoạch đột ngột bị phá vỡ nên không biết phải làm sao. Ba chúng tôi đâu phải giúp đỡ người khác, mà chính là phá hủy thời gian ở riêng của Ngưu Thụy và Châu Kiệt Thụy.
Sở dĩ Châu Kiệt Thụy chạy thật xa đến tận trung tâm thành phố chơi game không phải là việc ngẫu nhiên, không phải trùng hợp, cũng không phải vì tốc độ mạng ở đây mạnh, mà là cố tình. Vì Ngưu Thụy đã giúp cậu quét dọn cột cờ suốt học kỳ nên việc chờ cô ấy tan làm về trường cũng là điều hợp tình hợp lý.
Nhưng mà không ngờ cậu ta chìm trong game đến khi đánh xong trận cuối cùng thì Ngưu Thụy đã tan làm.
Trước khi vào trường tôi mới nhớ ra quên mua kem đánh răng, đúng ra phải mua từ mấy hôm trước mà cứ quên mãi nên lúc sáng rửa mặt còn phải mượn kem đánh răng của Vi Vi, tối lại mượn thì xấu hổ…
“Mấy cậu vào trước đi, tớ đi siêu thị.”
Trương Gia Vũ hơi do dự rồi nói: “Mình cũng phải đi siêu thị mua vài thứ.”
Đến trước quầy thu ngân, tôi đặt kem đánh răng đã chọn lên, Trương Gia Vũ lấy đại một thanh chocolate trên kệ.
“Hóa ra cậu cũng thích ăn chocolate nho khô hạnh nhân ha.”
“Không phải.” Trương Gia Vũ lắc đầu, sau khi ra khỏi siêu thị thì đưa thanh chocolate cho tôi. “Đây là mua cho cậu.”
Tôi bất ngờ, hỏi thẳng: “Sao đột nhiên lại đưa chocolate cho mình?” Tôi nhớ ban nãy cậu ấy nói đi siêu thị mua đồ, là vì mua thanh chocolate cho tôi sao?
Ánh mắt Trương Gia Vũ chợt rất dịu dàng, nhìn tôi chăm chú tầm mười mấy giây, thong thả, trìu mến nói: “Lý An Tĩnh, thực ra… có một việc mình luôn muốn nói với cậu.”
Tôi hồi hộp nhìn cậu: “Nói gì?”
Gương mặt cậu dưới ánh trăng càng thêm đẹp, đẹp hơn cả những anh chàng minh tinh trẻ trên TV cả trăm lần, tôi cảm thấy như mình sắp chìm vào ánh mắt dịu dàng của cậu ấy, cho dù cậu ấy không nói lời nào, chỉ yên lặng đứng trước mặt tôi thế này cũng đã vô cùng tốt đẹp.
“Mình…” Trương Gia Vũ đột nhiên căng thẳng, đỏ mặt, lúng túng gãi gãi gáy. “Mình…”
“Ừ…” Tôi mong đợi nhìn cậu, kiên nhẫn và hồi hộp chờ câu nói kia.
“Lão Lục! Lý An Tĩnh! Hai người ở đây làm gì vậy?”
Tôi thề, đây chắc chắn là giọng nói làm người ta ghét nhất, nó cắt ngang lời Trương Gia Vũ muốn nói, xáo trộn mọi suy nghĩ trong tôi, cũng phá vỡ bầu không khí vốn rất tốt đẹp giữa chúng tôi.
Lục Kiều giống như một con tinh tinh to lớn, ôm một quả bóng đi đến trước mặt Trương Gia Vũ, vỗ vai cậu ấy: “Người anh em, mày thật đỉnh, đáng mặt lớp trưởng chúng ta.”
Trương Gia Vũ sửng sốt vài giây mới hỏi: “Mày nói cái gì?”
Lục Kiều: “Tao nói mày giỏi ấy, thực sự giành được giải nhất, đây là lần đầu tiên trường chúng ta giành được giải nhất từ khi bắt đầu dự thi tới nay đó.”
“À.” Trương Gia Vũ phản ứng chậm chạp, lời chưa kịp nói lại bị đè x uống trong lòng.
Nhưng mà cơ bản là Lục Kiều không chú ý đến, cậu ta nhanh chóng nhắm chuẩn mục tiêu là tôi: “Lý An Tĩnh, có bộ phim “Chạng vạng” mới ra, cậu muốn đi xem không? Tôi mời.”
Tôi nhìn dáng vẻ hớn hở của Lục Kiều, lắc đầu bất lực.