CÔ ẤY BIẾT TẤT CẢ


“Đây là…thư tuyệt mệnh sao?”
Lý Thành dùng nhíp nhặt mảnh giấy mỏng lên, soi dưới đèn pin mạnh để chụp ảnh, sau khi xác định không còn dấu vết nào khác, anh mới cẩn thận cất vào túi vật chứng.
Mặc dù chữ ký là của Chu Nghĩa Văn đã qua đời, nhứng là do chính tay ông ta viết hay ai đó giả mạo, những điều này…chỉ có thể được xác định sau khi giám định bút tích.
Nhưng với bức thư tuyệt mệnh thì có một hướng đi mới, ngay từ bây giờ, họ cần tính đến khả năng tự tử.
“Nếu là tự sát, người chết tự sát bằng cách nào?”
Câu hỏi của Thẩm Lưu Bạch như một gáo nước lạnh, trực tiếp đánh thức Lý Thành vốn còn đang hưng phấn.
Đúng, trong phòng này không có bếp hay khí tự nhiên hóa lỏng, dù người chết đã uống thuốc độc hay thuốc ngủ thì vụ nổ từ đâu ra?
“Có lẽ…ông ta đã cho vào loại khí dễ cháy nổ nào đó?”
Vẻ mặt do dự, anh đoán ý trong ánh mắt bình tĩnh của giáo sư Thẩm, giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn không nghe thấy.
“Trước tiên cứ như vậy đi, ánh sáng không đủ, không hợp làm khám nghiệm hiện trường.

Ngày mai chúng ta lại đến xem có phát hiện được gì mới không.”
Cả hai đi xuống tầng dưới, tình cờ thấy Cận Hải Dương đang trò chuyện với lính cứu hỏa về tình hình trận hỏa hoạn.
“Chúng tôi cho rằng bàn làm việc và tủ sách có khả năng là điểm cháy, hiện vẫn chưa xác định được vì khoảng cách giữa hai vật tương đối gần …”
Đội trưởng đội cứu hỏa trẻ tuổi nói
“Chiếc bàn và tủ sách bị cháy nhiều nhất trong phòng.


Phần khung bên ngoài của tủ sách gần như bị hóa thành tro hoàn toàn, còn bị sập một phần, trên trần nhà bị tổn hại nghiêm trọng, giấy dán tường bị tróc ra hết, bị chảy và biến dạng, phù hợp với tình trạng bị cháy trong thời gian dài, nên suy đoán đó là điểm bắt lửa.”
“Ngược lại, phần phía bắc của căn phòng còn tương đối nguyên vẹn, hầu như không có dấu vết bị cháy.”
Nghe anh ta nói, Cận Hải Dương khẽ nhíu mày.
“Trận hỏa hoạn này kéo dài bao lâu?”
Đội trưởng trẻ tuổi cúi đầu tính toán.
“Chúng tôi nhận được tin báo lúc 0 giờ 31 phút, đến lúc 0 giờ 42 phút, nhưng nhân viên bảo vệ cho biết lúc 0 giờ 15 phút anh ấy đã thấy đám cháy.

Theo mức độ phá hủy của ngọn lửa và tính toán phạm vi quá lửa thì từ khi bắt đầu trận hỏa hoạn đến khi chúng tôi đến là khoảng hơn 35 phút, vì vậy đám cháy bắt đầu vào khoảng 0 giờ.”
Cận Hải Dương đã tính toán trong lòng, đúng là không sai.
“Sao ngọn lửa lại bùng phát?”
“Chúng tôi nghi ngờ có người phóng hỏa, nhưng đó chỉ là nghi ngờ, không có bằng chứng.”
“Cơ bản đã có thể loại trừ các nguyên nhân tai nạn như chập dây dẫn điện, hiện trường không tìm thấy vật liệu dễ cháy, nổ.

Đám cháy nằm rất gần vị trí người chết, cửa đã được khóa chặt.

Nếu không có nghi phạm nào khác, khả năng cao là người chết đã tự thiêu.”
Nghe anh ta nói, Cận Hải Dương nhướng mày ngạc nhiên.
“Vậy anh nghĩ là ông ta tự sát sao?”
Đội trưởng trẻ tuổi lắc đầu.
“Tôi không biết về cuộc điều tra tội phạm.

Tôi chỉ có thể suy đoán về hiện trường vụ hỏa hoạn.”
“Được rồ, cảm ơn anh đã giải thích.”
Đội trưởng Cận gật đầu, đã thấy Thẩm Lưu Bạch và Lý Thành đi xuống, đôi mắt đen láy lập tức sáng lên, tươi cười hỏi.
“Tình huống thế nào?”
Thẩm Lưu Bạch mệt mỏi xoa thái dương.
“Rất khó để nói, chúng tôi sẽ phải chờ kết quả khám nghiệm tử thi để chắc chắn.”
Cận Hải Dương gật đầu nhận lấy hộp đồ nghề trên tay một cách rất tự nhiên.
“Trận hỏa hoạn này không đơn giản”
Thẩm Lưu Bạch đang đắm chìm trong nhiều tình tiết của trận hỏa hoạn, vừa nghe lời này, lập tức ngẩng đầu, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh.
“Sao anh biết? Anh phát hiện điều gì khả nghi sao?”

“Sao có thể.”
Đội trưởng Cận cười nhạt.
“Anh đã ở dưới lầu suốt, thậm chí còn chưa đến hiện trường, làm sao anh có thể tìm thấy điều gì đáng nghi.”
Anh dừng lại, ẩn ý nói.
“Anh không nói đơn giản là vì anh đang nói đến danh tính của người chết.”
“Em còn nhớ khách hàng mà chúng ta đã gặp vào cuối tuần trước khi đến phòng luật sư của Vệ Nguyên không?”
Nhìn thấy Thẩm Lưu Bạch ngây người nhìn mình, trong lòng người đàn ông không nhịn được sự chộn rộn, vươn tay sờ lên mái tóc mượt mà của cô, sau đó cười nói.
“Vợ của Chu Nghĩa Văn đã chết là bà Chu chúng ta gặp ngày hôm đó.”
“Vệ Nguyên cũng tới, anh đi theo bà Chu xác định thi thể.”
Thẩm Lưu Bạch bỗng nhiên hiểu ra, đúng là một sự trùng hợp.
Cô chợt hiểu tại sao Cận Hải Dương lại nói vụ án không đơn giản, người đàn bà đang tìm luật sư giải quyết ly hôn thì mấy ngày sau chồng bà ta đã chết, đối với bà Chu mà nói, đây đúng là kết cục tốt nhất.
Khi người chồng chết, với tư cách là người thừa kế theo pháp luật, bà Chu và các con có thể thừa kế tài sản của người chồng đã chết, đồng thời tiết kiệm được phần tài sản phải phân chia và phí kiện cáo ly hôn.
Còn tình nhân được cho là đang mang thai kia tuy sẽ cố gắng sinh ra đứa con cũng sẽ được pháp luật cho thừa kế tài sản nhưng tiền đề là cô ta phải chứng minh được con mình có quan hệ huyết thống với người chết, đối mặt với sự hung hăng của bà Chu, đây không phải là điều dễ dàng.
Nếu như Chu Nghĩa Văn mà tự sát thì không sao, nếu như cái chết của ông ta vì lý do khác, vậy thì chuyện này càng có ẩn tình bên trong.
“Lý Thành, gọi người nhà của người chết tới, chúng ta sẽ thông báo cho người nhà khám nghiệm tử thi.”
Lý Thành nổi da gà trước hành động thể hiện tình cảm vừa rồi của đại đội trưởng Cận, nghe lệnh của cô, anh lập tức gọi người, vì sợ nếu chạy chậm một chút sẽ lại bị ăn cơm chó.
Không bao lâu, Vệ Nguyên cùng bà Chu đã đến.
Bà Chu mặc một bộ lễ phục với áo choàng, trên mặt trang điểm tinh xảo, trông không giống người vừa mới rời giường.
Dường như thấy ánh mắt của hai người Cận Bạch trước mặt có chút dò xét, bà Chu bình tĩnh giải thích.
“Tối nay tôi có một bữa tiệc từ thiện.

Sau đó, tôi đi ăn khuya với bạn bè.


Còn chưa kịp về nhà đã nhận được tin nhắn.”
“Nghe nói ông ta đã chết, muốn tôi xác định thi thể hay là…”
Thấy thái độ không quan tâm đến quần áo của bà ấy, Vệ Nguyên khẽ nhíu mày.
Anh trực tiếp ngắt lời bà Chu, nhìn Thẩm Lưu Bạch cười nói.
“Khách hàng của anh rất thẳng thắng, em cũng biết đây, hai người họ đang chuẩn bị ly hôn, vì vậy…Bây giờ là muốn bà ấy xác nhận thi thể sao?”
Thẩm Lưu Bạch gật đầu.
Mặc dù ba nhân viên bảo vệ đều xác định ông chủ của họ là Chu Nghĩa Văn đã chết, nhưng nếu bà Chu xác nhận lại sẽ tốt hơn.
“Mời bà xem đây có phải là Chu Nghĩa Văn, chồng của bà không.

Nếu đúng, chúng tôi sẽ hỏi ý người nhà để khám nghiệm tử thi.”
Nghe cô nói vậy, trên mặt bà Chu hiện lên vẻ do dự.
“Nếu tôi chắc chắn đó là chồng tôi, tôi có thể quyết định có cho phép khám nghiệm tử thi hay không, đúng không?”
Thẩm Lưu Bạch gật đầu.
“Được, vậy tôi không đồng ý.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Vệ Nguyên, bà Chu dứt khoát nói..


Bình luận

Truyện đang đọc