CÔ ẤY BIẾT TẤT CẢ


“Tất nhiên, đây chỉ là suy luận của anh thôi.

Dù có đúng hay không thì anh vẫn cần báo cáo của em để chứng minh.”
Cận Hải Dương cười nói.
Tuy nói như vậy, nhưng ánh sáng trong mắt đã thể hiện rõ thái độ, anh chắc chắn chuyện này có liên quan với Đồ Hạo Nhiên.
Thẩm Lưu Bạch gật đầu, cô đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía Cận Hải Dương.
“Có thông tin gì về thủ tục nhận nuôi của Đồ Giai Giai không?”
Cận Hải Dương lắc đầu.
“Nơi sinh của Đồ Giai Giai ở rất xa.

Anh đã nhờ Chu Bằng và Vương Dật kiểm tra.

Chắc mấy ngày nữa sẽ có kết quả.”
Ngón tay dài của người đàn ông gõ lên bàn, ngập ngừng hỏi.


“Em cho rằng Đồ Giai Giai chưa đủ 14 tuổi?”
“Nếu cô bé thật sự đã qua tuổi này, cô bé có quyền lựa chọn hành vi của mình, đối với tình cảm của cô bé với Đồ Hạo Nhiên, có thể là nhất kiến ​​chung tình.”
“Khoảng cách giữa tuổi xương và tuổi tác là chuyện bình thường, nhưng Đồ Giai Giai mới phát triển xương cụt thứ ba, vòm hai bên đốt sống xương cùng vẫn chưa lành.

Theo sự phát triển xương của người Hoa Quốc, cô bé có thể chưa đến 14 tuổi.”
“Không phải không có trường hợp đặc biệt, nhưng dù sao cũng là xác suất không cao.

Hiện tại, cô bé chắc là chưa đủ 14 tuổi.”
Nhìn thấy vẻ nghiêm túc của cô, vẻ bất định trong mắt Cận Hải Dương lập tức biến mất.
Về vấn đề chuyên môn, anh vô cùng tin tưởng cô, anh cảm thấy chỉ cần cô có kết luận của mình thì sẽ không sai.
“Được rồi, chuyện đã xong rồi, bây giờ tập trung ăn cơm đi, lát nữa về trường với anh nhé?”
Nghe anh nói, Thẩm Lưu Bạch bối rối ngẩng đầu lên khỏi bát.
“Cùng nhau? Anh đi làm gì?”
Người đàn ông cười lớn trước giọng điệu quyết đoán phi thường của cô, anh đưa tay xoa tóc cô, nheo mắt nói.
“Em quên những gì anh đã nói với em hôm qua rồi đúng không?”
“Anh là giám khảo đặc biệt trong cuộc thi kỹ năng chiến đấu của Học Viện Hình Cảnh.

Anh đã dành một ghế cho em.

Em thật sự không để ý nha!”
Ăn xong, cả hai chạy xe về Học Viện Hình Cảnh.
Còn dư thời gian, Cận Hải Dương không về phân cục, mà chỉ ngồi trên sô pha bên ngoài phòng làm việc của Thẩm Lưu Bạch, ung dung lướt điện thoại.
Mỗi khi có ai đi vào, anh đều niềm nở đứng lên tiếp đón, giống như người phát ngôn của Thẩm Lưu Bạch.
Chắc chắn trong vòng hai tiếng đồng hồ, một nửa số pháp y đều biết rằng bông hoa giáo sư Thẩm thanh cao lạnh lùng cuối cùng cũng bị hái đi.
Tuy nhiên, những tác động xấu của sự cố vào buổi sáng đã được loại bỏ hoàn toàn.
Đội trưởng Cận vừa trẻ vừa đẹp trai, chiếc xe anh ấy lái cũng rất có giá trị, cử chỉ với giáo sư Thẩm còn đáng yêu nữa, có ngốc mới tin lời một người phụ nữ điên nói.
Chưa kể anh còn là đội trưởng Đội Hình Sự, có danh tiếng, có thân phận, rất nhiều người trong khoa pháp y đều biết anh, tuyệt đối không thể giả dối được.

Tin đồn kéo dài giữa giáo sư Thẩm và đội trưởng Cận đã lặng lẽ đâm chồi bén rễ ở Học Viện Hình Cảnh.
2 giờ rưỡi chiều, đại hội hàng năm của Học Viện Hình Cảnh chính thức bắt đầu.
Thẩm Lưu Bạch ngồi ở hàng thứ nhất có tầm nhìn đẹp nhất, nhìn bầu không khí đã bắt đầu xôn xao, cô cảm thấy vừa mới mẻ vừa xa lạ, cô vào Học Viện Hình Cảnh đã hai năm, đã quen với sự vắng vẻ của phòng thí nghiệm và phòng làm việc, ngoại trừ phòng học và tòa nhà hành chính ra, cô không đi đến chỗ nào khác.
Khi ở trên lớp, hầu hết thời gian cô chỉ giảng bài xong rồi rời đi, cô chưa bao giờ nói chuyện phiếm với sinh viên, nên tự nhiên cô không biết trường vẫn có những hoạt động như vậy.
Cô luôn sống trong thế giới biệt lập, chính Cận Hải Dương đột nhiên xông vào, sau đó kéo cô ra từng chút một.
“Các bạn học thân mến, các bạn có hào hứng với trò chơi hấp dẫn nhất năm của Học Viện Hình Cảnh chúng ta không?”
Người dẫn chương trình là một cán bộ đoàn cơ sở, cậu ta đã nhảy lên giữa sân khấu chỉ với một sải chân.
“Hào hứng–“
“Hôm nay chúng tôi mời hai giám khảo đặc biệt, một là Á quân Quốc gia đấm bốc năm ngoái Vương Chu, và người còn lại là đội trưởng cảnh sát Cận Hải Dương của phân cục Tân Hải.

Hai giám khảo cuối cùng của cuộc thi cũng sẽ cho chúng ta một màn trình diễn đặc sắc.

Chúng ta hãy cùng chào đón họ… “
Lần này, tiếng reo hò lớn hơn.
Đây là trường cảnh sát, thanh niên đang ở tuổi chiến đấu máu lửa, thiên phú ngưỡng mộ kẻ mạnh.
Thẩm Lưu Bạch nhận thấy khi MC giới thiệu Cận Hải Dương, tiếng hoan hô gần như nổ tung cả nóc sân bóng rổ.
Chà, có vẻ như đội trưởng Cận vẫn rất nổi tiếng.
Sau các phần thi, ngôi vị quán quân và á quân đã sớm được quyết định, trước khi trao giải, nhà trường đã đặc biệt sắp xếp điểm nhấn của sự kiện là phần trình diễn của Vương Chu và Cận Hải Dương.
Cả hai người đều xuất hiện trong trang phục giản dị, thái độ có vẻ thản nhiên, thoang thoảng mùi thuốc súng.
Người ta nói rằng “Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị”, gặp được đối thủ ngang tài ngang sức, cho dù là cao thủ cũng không thể xem thường đối thủ.

Khi mới bắt đầu, Vương Chu dẫn đầu xông lên hướng Cận Hải Dương hét lớn một tiếng, vươn tay nắm lấy bả vai của anh.
Cận Hải Dương híp mắt, không chút do dự hất sang một bên, cú hất vừa phải, vừa né được đà mạnh mẽ của Vương Chu, nhìn thì có vẻ không có chiêu thức gì, nhưng thực tế, người tinh ý chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết được người này đã được huấn luyện chuyên nghiệp.
Dùng sức né tránh, nắm lấy cổ tay Vương Chu, đương nhiên không thể đánh trúng Vương Chu, anh ta nhanh chóng xoay người nắm lấy cổ tay Cận Hải Dương.
Cận Hải Dương định bắt Vương Chu, nhưng lúc này đã bị Vương Chu bắt lại, Vương Chu thân thủ nhanh chóng áp sát Cận Hải Dương, áp lưng vào người anh, thuận thế thuận thế làm một cú vật đẹp.

Truyện Thám Hiểm
Ngay khi mọi người đều nghĩ Cận Hải Dương sẽ bị văng ra ngoài bởi cú ngã mạnh này, thì tình hình trên sân bất ngờ đảo ngược, Cận Hải Dương xoay người giữa không trung để mượn sức, lợi dụng lúc Vương Chu bị ngã, anh dùng sức duỗi chân khiến anh ta vấp ngã, sau đó anh nhảy lên người anh ta và trực tiếp đè anh xuống đất.
Chuyện xảy ra trong chớp mắt, khán giả chưa kịp xem chuyện gì thì kết cục đã định sẵn.
Cận Hải Dương đưa tay kéo Vương Chu đang nằm trên mặt đất lên, vỗ vỗ vai anh ta nói gì đó, trong tiếng hoan hô như sấm của khán giả, anh hôn gió về phía người nào đó trên hàng ghế đầu, hành động này ngay lập tức kích nổ bầu không khí trong sân vận động.
Tất cả mọi người đều vươn đầu nhìn về phía khán đài, nhìn thấy một cô gái mặc áo khoác trắng đang ngồi ở đó, với vẻ mặt nhẹ nhàng thanh tú, dường như cảm thấy bị quấy nhiễu bởi âm thanh ồn ào vang dội bên tai.
Chết tiệt! Đó không phải người được ông nhận là nữ thần pháp y của Học Viện Hình Cảnh…Thẩm Lưu Bạch giao sư Thẩm Thẩm sao?
Chẳng lẽ hai người bọn họ yêu nhau sao?
Chuyện xảy ra khi nào?
Tại sao không ai biết hết vậy!!.


Bình luận

Truyện đang đọc