CÔ ẤY BIẾT TẤT CẢ


Ngày hôm sau, khi đến văn phòng, Cận Hải Dương cảm thấy có chút kỳ lạ.
Đám người cấp dưới đều nhìn anh anh, nhưng khi anh nhìn lại, bọn họ đều cúi đầu bỏ đi, nói không có chuyện mới là lạ!
Anh liếc mắt nhìn mọi người giả vờ bận rộn, cuối cùng chọn được Cao Đại Thượng trung thành, thật thà, trung thực và đáng tin cậy nhất.
“Đại Thượng, cùng tôi vào đây.”
Nghe anh nói vậy, mọi ánh mắt trong phòng làm việc đều đổ dồn về phía Cao Đại Thượng.
Anh ta lúng túng đứng dậy, cúi đầu đi theo Cận Hải Dương vào phòng làm việc.
Cánh cửa đóng lại ngăn đi sự bàn tán bên ngoài, Đội trưởng Cận ngồi vào chỗ của mình, chỉ vào ghế sô pha bảo Cao Đại Thượng ngồi xuống.
“Nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì? Sao mới sáng sớm mà đã thần bí như vậy…?”
Nghe anh hỏi, khuôn mặt lương thiện giản dị của Cao Đại Thượng lộ ra một chút ngượng ngùng.

Anh ta lắp bắp ngập ngừng, đến mức đợi đội trưởng Cận có chút nóng nảy, cuối cùng mới chịu nói ra sự thật.
Thì ra tối hôm qua khi Vương Dật đi uống rượu với bạn bè về, vô tình nhìn thấy Cận Hải Dương và Thẩm Lưu Bạch đang đứng trong cửa hàng tiện lợi tính tiền.
Nửa đêm, trai đơn gái chiếc cùng nhau xuất hiện ở đó còn có thể mua cái gì, chắc chắn không phải mua mì gói rồi!
Nhưng mà, cũng sáng hôm đó, có một cô gái trang điểm đậm đến cổng cục cảnh sát, nói muốn gặp Cận Hải Dương.
Trước có người đẹp xinh tươi như hoa, sau có người đẹp lạnh lùng như ngọc, đây chẳng phải là điều mà đàn ông nào cũng ao ước sao?
Cho dù đội trưởng Cận có nhiều tiền, cũng không thể bắt nạt FA người ta như vậy!
Không bán cơm chó thì không có đau thương!

“Phùng Vi tìm tới cục sao?”
Nghe được tin này, Cận Hải Dương sa sầm mặt lại.
Không hề nghĩ ngợi gì, anh bấm số điện thoại, trầm giọng nói chuyện của Phùng Vi cho đối phương nghe.
“Em gái của tôi phải lòng cậu sao? Chậc chậc chậc, con bé thật có mắt nhìn, mơ màng vậy mà cũng câu được cá lớn!”
Người kia cười nói.
“Tôi đã có người tôi thích rồi, tôi cũng không có ý đó với cô ta.

Cậu nói với cô ta đừng lãng phí thời gian của tôi, tôi sợ cô ấy sẽ hiểu lầm!”
Cận Hải Dương cười mắng, hiếm khi nghiêm túc nói.
“Ồ…! Cận thiếu đã thông suốt rồi sao! Thật quá kỳ lạ! Thần thánh phương nào vậy, có cơ hội đến Kinh Thành để bạn bé được diện kiến người đó không, đúng là một tin tức lớn nha…”
“Đợi tôi đến thủ đô rồi nói, mọi người đừng làm lố mà dọa người ta đó.”
Bên kia gào thét mấy tiếng, Cận Hải Dương cũng không thèm nói chuyện với anh ta nữa, nói vài câu đơn giản rồi cúp điện thoại.
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Cao Đại Thượng đang ngẩn người ngồi ở bên cạnh, liền nhớ tới những điều vừa rồi mình nói với cập dưới, liền đỏ mặt xấu hổ.
“Khụ khụ, Đại Thượng trở về làm việc của cậu đi, tôi không sao.”
Nghe được lời anh nói, Cao Đại Thượng bước ra khỏi cửa văn phòng như chạy trốn, anh cảm giác được nụ cười của đội trưởng sắp làm cho anh mù cả mắt.
“Cậu đã nói gì?”
“Cậu sẽ không khai chúng tôi ra chứ…”
Khi đám đông nhìn thấy anh ta mơ màng bước ra ngoài, họ lập tức vây quanh và nhiều chuyện hỏi.
Cao Đại Thượng sờ sau đầu, rất thành thật lắc đầu.
“Tôi chỉ nói tối qua Vương Dật nhìn thấy đội trưởng và giáo sư Thẩm ở cửa hàng tiện lợi, và chuyện cô Phùng đến cục…”
Nghe được câu trả lời này, tên mập Vương Dật kêu lên một tiếng, cảm thấy mình tới số rồi, anh ôm đầu chạy vào nhà vệ sinh “tránh bão”.
Những người còn lại đều không quan tâm đến việc sống chết của anh ta, tất cả mọi người đều chú ý đến phản ứng của Cận Hải Dương, nghe nói anh ấy thừa nhận.

không hề che giấu, thậm chí còn gọi điện thoại nói không muốn lãng phí thời gian với người kia, mọi người đều hít sâu một hơi.
Tin đồn hóa ra lại thành sự thật!
Hai người đó…từ khi nào mà phát triển nhanh như vậy?
Bình thường tôi thấy đội trưởng không quan tâm gì đến phụ nữ, mọi người đều cho rằng anh ấy có sở thích đặc biệt khác, nhưng không ngờ lại ra tay chuẩn như vậy, không uổng chút hơi sức nào!
“Vậy thì từ nay… chúng ta có phải gọi là giáo sư Thẩm…là chị dâu không?”
Bùi Diệu lẩm bẩm, đôi mắt vô hồn, khuôn mặt vô lực.
“Hiếm khi có người đẹp kế bên, tôi mới ngắm có mấy bữa thì đã có chủ rồi…trời không tha…”
Nghe anh ta nói vậy, văn phòng lập tức chìm vào im lặng kỳ quái.

Nhắc mới nhớ, khi giáo sư Thẩm mới đến, độ nổi tiếng của cô trong đội Hình Sự vẫn rất cao.
Dù không thể là người yêu nhưng cùng một cô gái xinh đẹp như vậy cùng nhau làm việc thì dù công việc có nhàm chán đến đâu cũng sẽ trở nên rất dễ dàng và vui vẻ, người xưa nói nam nữ kết hợp làm việc không mệt(*), đội Hình sự của họ dương khí quá cao rồi!
Nhưng bây giờ người ta đã trở thành vợ của người khác, bọn họ đến mơ tưởng cũng không dám nghĩ tới nữa.
Lão đại đã thể hiện quá nhiều rồi, nếu thật sự không né tránh thì chọc vào ổ kiến lửa.
Bầu không khí đột nhiên chìm xuống, tất cả mọi người đều thất thần nhìn nhau, ngạc nhiên là các đồng nghiệp đều đen mặt nhìn nhau.
Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên.
Bùi Diệu đi tới nhận điện thoại, sau vài câu nói, sắc mặt liền trở nên nghiêm túc.
Nhìn bộ dạng của anh ta, mọi người trong đội Hình Sự đều biết là có vụ án mới.
Sau khi cúp máy, đối diện với ánh mắt của mọi người, Bùi Diệu bình tĩnh nói.
“Ở duyên hải, có một vụ đắm tàu.

Co nhiều người bị thương và một số người thiệt mạng.

Các thi thể đã được vận chuyển đến bến tàu số 9.

Đội trưởng yêu cầu chúng ta tập trung ở tầng dưới và chuẩn bị lập tức xuất phát.”
Phân cục Tân Hải quản lý khu vực bờ biển, kinh tế khu vực Giang Bắc phát triển, ngoài cảng lớn nhất là cảng Hải Đô còn có một số bến tàu nhỏ chuyên neo đậu du thuyền.

Bến tàu số 9 là một trong số đó.
Khi mọi người xuống lầu, tình cờ nhìn thấy Thẩm Lưu Bạch bước ra khỏi cổng Trung Tâm Pháp Y với thùng dụng cụ, cô mặc đần trắng càng khiến cô có vẻ xinh đẹp, lạnh lùng hơn.
Cô hướng về đám đông gật đầu rồi quay về phía xe của Trung Tâm Pháp Y, không để ý đến Cận Hải Dương đang lái xe ra ngoài.
Đây là cãi nhau sao?

Mọi người nhìn nhau.

họ đều nhìn thấy những sự dung tục trong mắt nhau.
Tối hôm qua còn cùng nhau đi cửa hàng tiện lợi, hôm nay lại giả vờ như không biết, hehehe, hôm qua đội trưởng đã làm chuyện gì quá đáng khiến người ta tức giận sao?
Cận Hải Dương liếc nhìn những cấp dưới có vẻ ngoài kỳ quái, dùng ngón chân nghĩ cũng biết đầu óc đám người kia chứa cạn bã gì trong đó.
Đương nhiên, bình thường anh ta muốn hỏi han cô một chút.

Nhưng tình huống hôm nay hơi đặc biệt, bởi vì có nhiều người đã chết trong vụ đắm tàu nên Trung Tâm Pháp Y phải đi chung với nhau.

Lúc này anh làm gì cũng không thích hợp.
Suy nghĩ một chút, người đàn ông liền khởi động xe và theo mọi người đến bến tàu số 9.
(*)Nam nữ kết hợp làm việc không mệt (男女搭配干活不累): Có nhiều người khi ở trước mặt người khác phái sẽ rất vui vẻ hoàn thành những nhiệm vụ mà vốn dĩ sẽ miễn cưỡng làm khi trước mặt người cùng giới, thậm chí còn có biểu hiện linh hoạt và thông minh hơn.

Chính vì vậy rất nhiều lãnh đạo muốn các đồng nghiệp nam và nữ cùng hợp tác để hoàn thành một hạng mục, dự án.

Hiện tượng này trong tâm lý học gọi là “Hiệu ứng dị tính”..


Bình luận

Truyện đang đọc