CÔ ẤY BIẾT TẤT CẢ


Hôm nay nhà họ Tô rất rối loạn, hai người con trai lần lượt bị bắt, những tin tức xấu này lại khiến cho sức khỏe vốn đã không tốt của ông Tô càng thêm tồi tệ.
Ông dùng tay tát con gái trước giường bệnh, vừa ho sặc sụa vừa hỏi.
“Có phải mày làm không? Mày ra tay với em mày như vậy sao?”
Tô Ngọc Phân tức tối che mặt, cúi đầu, mắt đỏ bừng, không dám nói lời nào.
Vẻ ngoài phục tùng của nàng khiến ông Tô bớt giận rất nhiều.
Ông ta cũng không nghi ngờ con gái mình, tính tình Tô Ngọc Phân lương thiện, ngoan ngoãn, năm đó khi cô đưa con trai đến nhà cha mẹ đẻ cô cũng không dám nói gì.
Nghĩ đến đây, giọng ông Tô dịu đi rất nhiều.
“Con gái à, con chỉ có hai người em này thôi, không có nhà mẹ đẻ hỗ trợ, say này con chịu thiệt thòi thì phải đi tìm ai, con không được hồ đồ như vậy.”
Tô Ngọc Phân vội vàng gật đầu.
“Ba, con biết ạ.”
“Vậy thì tốt.

A Hằng đã gây ra quá nhiều phiền phức, bây giờ nhà chúng ta dù có tìm quan hệ cũng không thể ổn.

Trước hết, chúng ta chỉ có thể từ từ, đừng để thằng bé bị oan là được.”
“A Nghiệp bị người ta hãm hại, có người không vừa mắt nhà chúng ta, muốn ngáng chân nhà chúng ta, nếu không sao nó đang làm đạo diễn tốt là đi dùng mai thúy? Thôi, nói chuyện khác đi, ba đang sợ nhất là hôn lễ của nhà họ Tô chúng ta sẽ xảy ra vấn đề!”
“Dự án mới của nhà chúng ta cần nhà họ hỗ trợ tài chính, chúng ta không thể để hôn sự này bị phá hỏng được! Vậy nên đừng để nhà họ Văn biết những chuyện này, con nhất định phải đè thông tin xuống, nhất định phải trì hoãn cho đến khi hoàn thành dự án!”
Tô Ngọc Phân gật đầu.
“Dạ, ba, con hiểu rồi.”
Cô dừng lại, sau đó khó khăn nói.

“Nhưng vừa nhận được một cuộc gọi của nhà họ Văn, con gái nhà họ Văn không thích A Hằng, muốn hủy hôn.”
“Cái gì!”
Ông Tô tức giận đến mức không nói được lời nào, Tô Ngọc Phân vội vàng bước tới vỗ nhẹ vào lưng giúp ông.
“Sao con không giải thích hả? A Hằng tuy ham chơi nhưng nó là đứa trẻ tốt!”
“Ba, con đã nói rồi.

Nhưng bằng cách nào đó, nhà họ Văn đã biết vụ tai nạn, còn biết nó dẫn theo gái đi cùng, con gái nhà họ Văn mặc kệ, nói muốn chia tay.”
“Phốc”
Ông Tô phun ra một ngụm máu, rồi bất tỉnh.
Ngày hôm sau, hầu hết các phương tiện truyền thông tài chính ở Hải Đô đều đưa tin.
Ông Tô Hữu Quý, Chủ tịch Tập đoàn Bàn Khê, bị ốm đột ngột phải nhập viện cấp cứu, quyền chủ tịch tạm thời do bà Tô Ngọc Phân đảm nhiệm, nhưng không thể giải quyết tài sản đứng tên ông Tô Hữu Quý.
“Cho nên, người được lợi lớn nhất chính là nhà Tô Ngọc Phân.”
Buổi tối Cận Hải Dương ở ban công nói chuyện với hàng xóm Thẩm Lưu Bạch.
Lúc này, giáo sư Thẩm đang thực hiện bài tập kéo giãn cơ thể, bộ đồ thể thao rộng rãi thoải mái che đi vóc dáng đẹp của cô, nhưng điều đó không thể ngăn được sự nhiệt tình trò chuyện của đội trưởng Cận.
“Nhà họ Tô có hai con trai và một con gái, Tô Bồi Nghiệp bị bắt gặp đang tụ tập sử dụng mai thúy, nhưng mà anh ta vốn không có cơ hội tiếp quản vị trí đó nên dù không bị bắt cũng không ảnh hưởng gì đến nhà họ Tô.”
“Tô Bồi Hằng thì phiền phức hơn.”
“Tô Hữu Quý vốn là đã sắp xếp hôn nhân thương mại cho anh ta.

Chỉ cần Văn Nguyên Hinh kết hôn với anh ta, sau đó nhà họ Văn sẽ đầu tư phát triển khu đất thương mại mà nhà họ Tô gia đã gác lại.


Đây là chuyện tốt giữa hai nhà.”
“Văn Nguyên Hinh là con gái duy nhất của nhà họ Văn.

Nghe nói, cô ấy bị trầm cảm từ nhỏ, ít lộ mặt trong các buổi tiệc.

Nhà họ Văn gả con gái cho Tô Bồi Hằng vì muốn an bài một nơi đảm bảo cho cô ấy.


“Tô Bồi Hằng tuy rằng hay tiêu xài hoang phí và ngốc nghếch, nhưng con người không tồi, thích hợp hơn so với Tô Bồi Nghiệp.”
“Bây giờ thì tốt rồi, hai người đều bị bắt.

Tô Hữu Quý luôn coi thường con gái mình, giờ lại phải dựa vào con gái để duy trì công việc gia đình.

Thật là trớ trêu.”
Nghe anh nói, Thẩm Lưu Bạch đột nhiên xen vào hỏi.
“Anh nói Văn Nguyên Hinh mắc chứng trầm cảm? Loại trầm cảm nào? Nóng nảy điên cuồng hay tự làm hại bản thân?”
Đội trưởng Cận quả là một người thông minh, anh hiểu ngay ý của cô.
“Ý em là người chết có thể là Văn Nguyên Hinh sao? Vì những vết sẹo đó trên đùi trong của cô ấy hả?”
Thẩm Lưu Bạch nhìn anh tán thành, lại thở dài một hơi, người đàn ông này thật nhanh trí, mới nói khúc đầu liền biết được cô muốn nói cái gì.

“Đúng vậy.

Những vết sẹo đó có chiều dài và góc độ gần giống nhau, có một sự sắp xếp cân đối, cho thấy người có tính cầu toàn mạnh mẽ và có xu hướng tự làm hại bản thân.”
“Vết sẹo ở bên trong đùi trái.

Tôi đoán người chết thuận tay trái, đổi tay thì rất khó làm gọn gàng như vậy.”
Nghe cô nói lời này, người đàn ông cúi đầu nhớ lại một lúc, rồi do dự lắc đầu.
“Nhưng cô gái anh gặp đêm đó không phải như vậy.”
Anh khẳng định.
“Anh nhớ cô ấy đã dùng tay phải khi đứng dậy, khi chụp ảnh với xe của anh nữa, cô ấy đã dùng tay phải để cầm điện thoại.

Cô ấy không thuận tay trái.”
“Cho nên, người chết chắc là Văn Nguyên Hinh thật, sau đó là người bây giờ ở Văn gia chính là Vu Mỹ Ny sao?”
Vừa nói xong, anh đột nhiên bật cười, trong mắt hiện lên tia hứng thú.
“Không ngờ một cái xác không tên lại có lai lịch lớn như vậy.

Đúng là Ly Miêu Hoán Thái Tử.”
Thẩm Lưu Bạch gật đầu.
Cô nghĩ như vậy cũng đúng, nhất là khi nhìn thấy đám người nghiện mai thúy bị đội chống mai thúy đưa về cục cảnh sát, cô càng chắc chắn suy đoán này.
“Tôi đã gặp một trong những người đã chơi mai thúy với Tô Bồi Nghiệp.”
“Lần trước khi tôi ở trong nhà hàng của Lưu Đại Bằng, khi tôi đi ra ngoài để hít thở, thì có người làm bẩn quần áo của tôi.

Đó là cô gái sử dụng mai thúy, cô ấy đang đi cùng một người đàn ông họ Tô.”
“Ồ? Có chuyện gì vậy? Hôm đó sao anh không nghe em nói vậy?”

Cận Hải Dương cau mày.
Anh cũng có nhìn thấy vết đỏ trên quần áo của Thẩm Lưu Bạch, nhưng cô chỉ nói là vô tình bị đụng phải, anh không tiện hỏi thêm, không ngờ phía sau lại có chuyện như vậy.
Vì vậy Thẩm Lưu Bạch nói cho anh biết câu chuyện, cô cố ý bỏ qua những chi tiết bị người ta đụng chạm vào tay, nhưng nó vẫn khiến Cận Hải Dương nghi ngờ.
“Họ Tô?”
“Đưa danh thiếp và số điện thoại cho em sao?”
Người đàn ông mỉa mai, thân thể cao lớn lười biếng dựa vào tường ban công, giống như một con dã thú lười biếng, nhìn chằm chằm con mồi trước mặt.
Giáo sư Thẩm hoàn toàn không cảm nhận được cảm xúc của anh, cô cẩn thận nhớ lại tấm danh thiếp đã bị vứt bỏ từ lâu, vẻ mặt chắc chắn nói.
“Là Tô Thành Mân, anh ta nói mình là ông chủ của công ty bất động sản, cô gái gọi anh ta là Tô thiếu.”
Tô thiếu.
Vu Mỹ Ny cũng có “Tô thiếu”, nhưng Hải Đô không có Tô Thành Mân kinh doanh bất động sản, nhưng có một người họ Tống, còn đặc biệt nguyện ý đổi họ thành họ Tô.
Người đàn ông khinh thường, nanh lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra, tìm kiếm tên anh ta và phóng to một bức ảnh chụp gần đây của Tống Thành Mân, rồi chỉ vào người đàn ông trên màn hình hỏi.
“Là anh ta sao?”
Thẩm Lưu Bạch vươn tay qua ban công, cô nhìn một cái, sau đó gật đầu khẳng định.
“Đúng, là anh ta.”
“Anh ấy tên Tống Thành Mân, con trai của Tô Ngọc Phân, anh ấy lớn lên cùng Tô Bồi Nghiệp và Tô Bồi Hằng và là chủ nhân của chiếc du thuyền.”
“Tống gia không có tiền đồ, Tô Hữu Quý vốn là muốn đổi họ của cháu trai để kế thừa hương quả, nhưng không ngờ trước khi làm thủ tục lại có con trai, cho nên sau đó chuyện này không thành.”
“Tô thiếu của hắn tuy rằng là giả, nhưng nếu sự tình tiếp tục thì không xa trở thành hiện thực, hai đứa con nhà họ Tô đều vô dụng, Tống Thành Mân chỉ là hơn kẻ vô dụng một chút, cũng không phải rất có năng lực.” “
“Nhưng nếu Tô Hữu Quý không muốn bán bất động sản Bàn Khê thì thật sự phải trông cậy vào đứa cháu ngoại này.

Bây giờ nhà họ Tô không còn ai nữa.”
Vừa nói, anh đột nhiên nhíu mày, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
“Nhìn thế này, có vẻ Tống Thành Mân cũng rất đáng nghi ngờ.”.


Bình luận

Truyện đang đọc