CÔ ẤY LÀ DO TÔI NUÔI LỚN


"Con..." - Đối với sự chất vấn dồn dập của Đàm Ôn Tường, Nhu Nhi trong khoảng thời gian ngắn chưa tìm ra được câu trả lời.
"Con gì mà con, con có biết hai người kia là ai không mà dám chọc vào? Con định vì chuyện của mình mà khiến kinh doanh Đàm gia lụi bại ở thành phố V này hả?"
"Không phải, cha, họ là bạn con.

Mọi chuyện không giống như cha nghĩ đâu!" - Đàm Nhu Nhi mím môi, mãi một lúc mới đáp trả lại lời của ông.
"Bạn? Bạn gì? Con bây giờ còn học cách nói dối nữa hả.

Mắt nhìn con cũng thật tốt nhỉ, bao nhiêu thiếu gia nhà giàu khác không kết giao, một bước liền chọc đến Lâu gia.

Con gái, con thật khiến người cha này mở mang tầm mắt đấy.

Ta nói rồi, muốn tìm chỗ dựa vững chắc thì nghe lời ta mà chọn!"
"Không phải..."
"Đàm Nhu Nhi, nếu con còn không nghe lời như ngày hôm nay nữa thì ta không chắc Tiểu Ân ở thành phố A sẽ thuận lợi đâu, con hiểu rõ điều đó mà." - Đàm Ôn Tường dường như đã bình tĩnh lại, giọng nói phát ra đã dịu đi đôi chút.

Nhưng lại khiến sống lưng Đàm Nhu Nhi lạnh toát.

Mọi lời biện bạch cô định phát ra đều trôi trở vào bên trong, cúi thấp đầu xuống, cô gái nhỏ khẽ cắn chặt môi, thật lâu sau mới truyền ra âm thanh trong trẻo có chút run rẩy.
"Con hiểu rồi."
Đàm Ôn Tường lúc này mới thở dài, vỗ vào vai con gái nói:
"Ta biết con sẽ hiểu.

Con là một đứa thông minh, nhưng cũng chỉ là gà con nằm trong cánh.

Đừng để ta thất vọng một lần nữa.

Đợi ta cùng mấy đối tác bàn xong công việc liền dẫn cón đi xin lỗi Lâu thiếu gia."
Sau đó, ông theo hướng ngược lại mà rời khỏi, bỏ mặc Đàm Nhu Nhi đứng như pho tượng.

Tay nhỏ nắm chặt góc váy, bả vai run run.

Dưới mái tóc thắt bím xinh đẹp, hai mắt của cô ngập nước, lại quật cường không rơi xuống.
Đàm Nhu Nhi, không được khóc, nhất định không được khóc!
Mà toàn bộ mọi chuyện đã bị ai đó từ đằng xa trông thấy.

Bàn tay hắn chậm rãi nắm chặt thành quyền...
"Ôi chao, cô bé dễ thương này sao lại lạc đường rồi, có cần anh trai mang em về với cha mẹ không?"
Đàm Nhu Nhi bị tiếng nói từ phía sau làm cho giật mình, quay người lại đã thấy một thanh niên xa lạ, bên khóe miệng còn vết máu đông, hình như là do đánh nhau gây ra.

Cặp mắt hoa đào chủ ý nhìn cô, dưới đáy mắt là tia sáng khiến cô cảm giác khó chịu.
"Anh là ai? Tôi cũng không phải trẻ lên ba, tất nhiên không nhọc anh phải quan tâm."
Thanh niên đối với câu trả lời của cô chỉ mỉm cười:
"Giọng nói cũng thật hay...!Sao vậy, đề phòng anh hả?"
Đối với ánh nhìn như hổ đói của người trước mặt, Đàm Nhu Nhi lặng lẽ lùi ra phía sau, nước mắt đã hoàn toàn thu liễm lại.

Cô nhìn người kia, khuôn mặt bánh bao cùng đôi mắt xa lánh hiện rõ dưới ánh đèn trong sân vườn.


"Đúng vậy, tôi đang đề phòng anh.

Nếu không phiền thì mong anh biến mất khỏi tầm mắt của tôi nhanh một chút."
Thanh niên nghe vậy liền cười lớn, cặp mắt hoa đào nheo nheo lại, trong giọng nói không rõ ý vị gì:
"Cũng thật lớn gan.

Nếu nhóc khiến anh vui vẻ một chút, con trai thị trưởng anh đây có thể du di cho nhà em mối làm ăn lớn đấy." - Vừa nói, hắn ta vừa từng bước tiến lại gần ép Đàm Nhu Nhi lùi xâu vào góc tường, trên môi câu lên nụ cười gian tà.
Con trai thị trưởng? Đàm Nhu Nhi lục lại kí ức, nhớ rồi, là người mấy ngày trước Lâu Mạn Mạn kể, bị Lâu Vĩnh đánh gãy một chiếc răng cửa.

Quả nhiên chứng nào tật nấy, dù bị đánh cho thừa sống thiếu chết vẫn không chừa tật, bây giờ đến trẻ con cũng không tha.
Bị ép đến góc tường, Đàm Nhu Nhi cố gắng trấn tĩnh, đợi thời cơ thanh niên lơ đãng mà tung cú cức rồi bỏ chạy.
Nhưng không cần chờ cô phải động thủ, thanh niên cao lớn đã bật ngửa ra đằng sau mà nằm bẹp dí trong ánh mắt thương hại của cô.
Cụ thể là như thế này...
Khi bàn tay thanh niên đang định chạm vào tóc mai của Đàm Nhu Nhi, giây tiếp theo đã bị cánh tay có lực của người phía sau bức tường giữ lại.

Chất giọng khàn khàn cùng ánh mắt sắc bén, Đàm Nhu Nhi liền nhanh chóng nhận ra, người tới là Lâu Vĩnh.
"Một chiếc răng đối với mày hình như là chưa đủ nhỉ, Vương Hào Kiệt? Đói khát đến mức phải tìm trẻ con an ủi à?"
Thanh niên mang tên Hào Kiệt mắt thấy Lâu Vĩnh xuất hiện, khuôn mặt như cắt không còn giọt máu, tay bị nắm gần như gãy ra, nhưng vì "chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng" mà cố gân cổ lên đối đáp:
"Con m.ẹ nó Lâu Vĩnh, mày buông tay tao ra nhanh, đây là nhà tao, mày mà chẳng qua là khách.

Nếu mày đánh tao bị thương tại dinh thự thị trưởng, gia đình mày có quyền lực cỡ nào cũng không dung túng mày được đâu."

Lâu Vĩnh khẽ cười, một tay nhẹ nhàng nâng lên, che mắt Đàm Nhu Nhi, tay còn lại đã không nhịn được mà bẻ cánh tay của Vương Hào Kiệt thành một vòng cùng.

Khiến con trai thị trưởng kêu la oai oái.
"A...!Buông, buông ra, Lâu Vĩnh, mày định giết thật đấy à? Mày có tin, Lâu gia của mày sẽ bị phe cánh của cha tao vùi dập hay không?"
"Mở miệng một tiếng cha tao, hai tiếng cha tao.

Vương Hào Kiệt, mày có cái gì của riêng mày dùng để dọa tao không? 18 tuổi rồi, đừng núp phía sau ống quần của ông già mày mà ra oai nữa.

Làm tao thấy nhục thay cho lão Vương nhà mày, chắc ông ấy hổ thẹn với mày lắm."
Nói đoạn, Lâu Vĩnh lại đạp thêm vào chân hắn ta vài cái rồi dẫn Đàm Nhu Nhi đi.

Khi Nhu Nhi quay lại nhìn một cái, chỉ thấy thanh niên cao lớn ôm bàn tay của mình nằm rên rỉ.

Còn chưa nhìn được bao nhiêu đã bị Lâu Vĩnh tự nhiên nhẹ quay đầu của cô về phía chính diện.
Trong tiếng vi vu của gió đêm, cô trông thấy ánh mắt nhu hòa của hắn đang nhìn về phía mình, bên tai còn vang lại âm thanh trầm thấp của nam sinh:
"Không có gì hay ho mà nhìn đâu.".


Bình luận

Truyện đang đọc