CÔ ẤY LÀ DO TÔI NUÔI LỚN


Hoắc Kỳ Vũ dưới sự chú ý của cô em gái kia, đứng trước mặt của Đàm Nhu Nhi cất tiếng chào hỏi lịch sự:
“Không ngờ hai chúng ta lại có duyên đến như vậy, có thể gặp cô ở ngay trong cửa hàng của mình là niềm vinh hạnh của tôi.”
Đàm Nhu Nhi chỉ cười, đưa cánh tay thon thả của mình ra nắm lấy lồng bàn tay ấm áp của người đàn ông, thể hiện lại phép lịch sự tối thiểu.

Tầm mắt hướng ra phía sau lưng hắn ta, rơi trên người cô gái tóc vàng vừa gọi Hoắc Kỳ Vũ một tiếng anh trai, cánh môi mềm mại nhẹ nhàng di chuyển, cất ra âm thanh nhẹ nhàng làm người khác say đắm:
“Là người đó sao? Đóa cúc trắng ngày đó ngài mua chỗ tôi… Là dành tặng cho người đó?”
Trong đôi mắt màu nâu ánh lên sự bất ngờ khó diễn tả, Hoắc Kỳ Vũ trong giây lát bị sự suy luận của Đàm Nhu Nhi làm cho nể phục.

Nhanh chóng khôi phục lại sắc mặt, khóe môi Hoắc thiếu giờ đây lại câu lên nụ cười nhẹ, nhưng Nhu Nhi không thể hiểu, rõ ràng hắn đang cười, nhưng lại tựa hồ như không cười.


Mãi một lúc sau, người đàn ông mới mở miệng đáp lại:
“Vì sao Đàm tiểu thư lại nghĩ như vậy?”
Đàm Nhu Nhi nâng cánh tay mình lên, hơi hơi vuốt cằm, đôi mắt đen láy nhìn về khoảng không vô tận, suy nghĩ vài giây mới trả lời:
“Là linh cảm của tôi mách bảo như vậy…”
Hoắc Kỳ Vũ cơ hồ có thể đoán ra được câu trả lời của cô, cánh môi cất lên nụ cười lớn, nhìn ở góc độ nào đó, người đàn ông trời sinh tướng người cao lãnh, khi cười lên thường phải khiến người khác trầm trồ bởi sự ấm áp nhẹ nhàng trong đó.
Vươn bàn tay lớn của mình ra đặt lên vai cô, Hoắc Kỳ Vũ khẽ vỗ nhẹ hai cái, lại nói:
“Có thể nói là như vậy đi… Nhưng Nhu Nhi, cô… Không cảm thấy cô gái kia có chút gì quen thuộc sao?” - Lâu Vĩnh chậm rãi dò hỏi, thâm tâm có chút hiếu kỳ.

Người phụ nữ tóc vàng ấy rõ ràng là người bên cạnh tên họ Lâu kia nhiều năm như vậy, chẳng lẽ mấy tháng qua chưa từng xuất hiện trước mặt cô một lần nào?
Đàm Nhu Nhi đối với câu hỏi có chút cổ quái của hắn ta, hàng lông mày hơi nhíu lại, nhìn thẳng vào mắt của Hoắc Kỳ Vũ, trả lời câu hỏi kia của hắn bằng một câu nghi vấn:
“Ừm… Tôi phải cảm thấy cô ấy quen mắt sao?”
“Không có… Chỉ là tôi có chút bất ngờ mà thôi.” - Hoắc Kỳ Vũ lắc đầu, tuy rằng hắn đang có rất nhiều thắc mắc về chuyện này, nhưng với chức vị là người qua đường giáp trong cuộc tình của hai người họ, hắn ta nghĩ rằng chuyện này vẫn nên để Lâu Vĩnh giải thích thì hơn.
Đàm Nhu Nhi đối với cách trả lời lấp lửng của hắn ta thì càng khó hiểu, nhưng người đã không muốn nói, cô cũng không tiện hỏi, cứ thế hai người cùng lúc im lặng trong vòng vài giây, cho đến khi Hoắc Kỳ Vũ tiếp tục màn đối thoại của hai người bằng một câu nói không rõ đầu đuôi.
“Cô thấy cô ấy như thế nào?”
“Cô gái tóc vàng kia?”
“Phải… Cô cảm nhận được cô ấy là người như thế nào?”
Khuôn mặt trắng nõn hơi nhăn lại, đôi mắt đen láy như có như không liếc ra phía sau nhìn tới người phụ nữ:
“Không thể đánh giá một con người chỉ qua vài cử chỉ được, nhưng mà ngược lại là ngài, ngài đang đối với cô gái kia có sự bài xích không hề nhẹ… Ngài đang có tâm sự gì vì sao lại không nói cho cô ấy biết?”
Hoắc Kỳ Vũ đối với câu trả lời của Nhu Nhi, ban đầu là bất ngờ, sau đó là tiếng thở dài nhẹ, tựa hồ như muốn trút bỏ hết đi bầu tâm sự của mình thông qua tiếng thở dài này.
“Hóa ra Đàm tiểu thư có thể nhận ra dễ dàng như vậy.


Nhưng cô biết không, cô gái ấy cơ hồ không hề biết tôi đang có tâm sự.

Lại nói, một người sau nhiều năm có thể thay đổi nhiều đến thế sao? Ngay cả suy nghĩ tính cách dáng điệu đều hoàn toàn thay đổi…”
Đàm Nhu Nhi dường như thông qua lời bộc bạch kia đã hiểu sơ lược vấn đề.

Cô ngước mắt lên, nhìn người đàn ông đang trầm mặc, chậc lưỡi nói với hắn ta:
“Rõ ràng không tin tưởng người kia, hà cớ gì phải tự dằn vặt bản thân mình như vậy, chi bằng nói với cô ấy một thể, nếu ngài không thể nói thì tôi có thể giúp ngài chuyển lời.

Dù sao chúng ta xem như cũng có quen biết.

Như vậy có được không?”
“Không được” - Hoắc Kỳ Vũ đối với sự nhiệt tình kia của Đàm Nhu Nhi tất nhiên đã mang ơn trong lòng, nhưng để cô cùng người phụ nữ kia tiếp xúc với nhau không phải là chuyện hay ho gì.


Ít nhất là cho đến thời điểm hắn ta xác nhận được một vài chuyện.
“Cảm ơn Đàm tiểu thư đã chiếu cố tôi, nhưng tôi không cần cô giúp đỡ đâu, cho dù hiện tại hay sau này… Cô nên tránh xa người phụ nữ ấy được không?”
“Sao vậy? Tôi không ngờ anh là kẻ cuồng em gái vậy đó, tôi cũng không có ý định ăn thịt cô ấy mà?” - Đàm Nhu Nhi cười cười, đối với phản ứng thái quá của Hoắc Kỳ Vũ có chút tò mò.

Nhưng đây là chuyện gia đình của hắn ta, nếu Kỳ Vũ đã nói không được, cô vẫn nên cân nhắc khi gặp lại cô ấy.
Tuy nhiên bởi vì tính tò mò mà cô không nhịn được cất tiếng:
“Ít nhất có thể cho tôi biết danh tính của cô gái kia được không?”
Hoắc Kỳ Vũ phân vân một lúc lâu, sau cùng vẫn là nói cho cô biết:
“Là em gái mà tôi thất lạc rất nhiều năm… Tên hiện tại là Hứa Thanh Thanh.”.


Bình luận

Truyện đang đọc