CÔ ẤY LÀ DO TÔI NUÔI LỚN


Đàm Tiểu Ân nhận ra chị gái có chút khác thường, khuôn mặt đang tươi cười niềm nở bỗng chốc xụ xuống trông thấy, nhẹ giọng hỏi chị gái:
“Nhu Nhi… Nếu chị không thích… Em có thể đổi…”
Đàm Nhu Nhi lúc này liền cau mày, cốc lên vầng trán cao của em một cái rõ đau, khuôn mặt có phần trách cứ:
“Cô bé ngốc này, chị chỉ đang suy nghĩ một chút mà em đã rén như vậy rồi hả? Vậy thì sao hoàn thành được nguyện vọng của mình được chứ? Đàm Tiểu Ân, nếu chị thật sự ngăn cản em thì em cũng phải vùng vẫy để đi theo con đường mình đã chọn chứ, cứ nhu nhược vâng lời như vậy thì đến khi nào mới vươn lên làm nữ tổng tài được.”
“Đau ah… Em không muốn làm nữ tổng tài, em chỉ muốn làm em gái của chị!” - Đàm Tiểu Ân vươn tay xoa vùng bị chị gái đánh, môi hồng hơi chu lên làm nũng.
“Dẻo miệng.”
Nói là vậy nhưng Đàm Nhu Nhi thực sự bị sự dẻo miệng kia chinh phục, aiza em gái cô đáng yêu như vậy, sau này con bé yêu đương rồi lấy chồng sinh con, cô chắc chắn nhớ lắm…
“Hì, em chỉ dẻo miệng với chị hai.” - Đang nói được một nửa, Đàm Tiểu Ân khẽ hắng giọng đổi chủ đề.

- “Được rồi, em đã trả lời xong phần câu hỏi của mình, đến lượt chị, vì sao chị lại lựa chọn không tiếp tục học đại học chứ?”
“Tiểu Ân, mục tiêu của em có thể giúp đỡ cha mẹ một phần kinh doanh nên em mới theo học chuyên ngành đó.


Nhưng đối với chị, một sạp hoa nhỏ là đủ để chị có thể ngắm nhìn thế giới qua những câu chuyện của người mua hoa rồi.

Chị không thích kinh doanh đấu đá nhau trong thương trường, càng không thích bị gò bó bởi công việc căn phòng.

Hơn cả chị hiểu rõ mình muốn trở thành người như thế nào.

Nếu như em học đại học để theo đuổi ước mơ thì cô bé của chị, em đừng lo lắng cho chị bởi vì chị đã tìm thấy ước mơ của mình ngay trước mặt rồi.”
Đàm Nhu Nhi nói rất nhẹ nhàng, tựa hồ như cô đã ngắm được toàn bộ nhân sinh thông qua đôi mắt sáng ngời kia, với nụ cười mang theo tia ấm áp, cô cứ như mang Tiểu Ân bước vào khoảng trời suy nghĩ riêng của bản thân mình.

Không biết rằng chính điều ấy càng khiến cô bé ngưỡng mộ chị gái hơn.
“Nhu Nhi, em hiểu rồi.

Vậy mà ban đầu em còn tưởng rằng chị vì muốn nhường xuất vào đại học cho em nên mới nhất quyết không đăng ký nguyện vọng.

Nhưng hóa ra chị còn nghĩ xa hơn cả em nữa.” - Đôi mắt sáng rực lên sự tự hào, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên độ cong vừa vặn tạo thành nụ cười vô cùng ngọt ngào.
Đôi tay con bé không tự chủ mà sờ sờ khóe mũi, Nhu Nhi nhận ra đặc điểm này, mỗi lần cô bé cảm thấy bản thân phán đoán sai sẽ đều sử dụng hành động này như muốn biểu thị sự xấu hổ của nó ra bên ngoài.

Đàm Nhu Nhi hơi cong môi, cất tiếng cười nhẹ, nhìn về phía Đàm Tiểu Ân nhỏ giọng trách yêu:
“Em ấy à, bị những tiểu thuyết ngôn tình đầu độc mất rồi, toàn suy nghĩ đến những tình tiết viễn vông mà thôi.”
“Nhưng em vẫn đúng một việc nhé, Lâu Vĩnh chính là anh rể của em!” - Đàm Tiểu Ân không chịu thua mà phồng má đáp lại.
“Người ta còn chưa biết có thể cùng chị thuận lợi đi đến hôn nhân hay không mà sao em gọi một câu anh rể hai câu anh rể ngọt xớt vậy?”
“Với kinh nghiệm nhìn người của một họa sinh truyện tình yêu, em khẳng định với chị rằng chỉ có chị dám đá anh ấy còn anh ấy nhất định sẽ không bỏ rơi chị.


Nhu Nhi, chị không biết Lâu Vĩnh anh ấy mỗi lần nhìn chị thì đôi mắt đều sáng rực lên như có ngọn đuốc không bao giờ tắt ẩn dấu dưới sự dịu dàng kia đâu… Có đôi lúc, em cảm thấy anh ấy thật giống mãnh thú đang bảo vệ miếng mồi của mình trước sự cám dỗ của xã hội vậy, trông vô cùng đáng sợ, nhưng điều kỳ lạ là khi em mở mắt ra nhìn lại vẫn là một anh rể vô cùng hiền lành tốt tánh của mình.”
Đàm Nhu Nhi đối với lời tường thuật của em gái tất nhiên đã để ý đến.

Tuy nhiên cô lựa chọn im lặng chờ đợi, chờ một ngày hắn sẽ chính thức trải lòng với cô, hoàn toàn xem cô như một người bạn đời để chia sẻ.

Cô không biết ngày đó bao giờ mới đến nhưng cô biết một điều rằng… Nếu là Lâu Vĩnh, hắn nhất định sẽ nói cho cô biết.
Cô không biết quyết định này có phải là quyết định đúng đắn hay không, nhưng cô biết rằng đó là điều mà cô cần phải làm vào lúc này.
Tiểu Ân hôm nay còn muốn dẫn cô đi thăm quan khuôn viên trường đại học mà mình đang học, tiện thể cho cô gặp lại thằng bạn đã làm cô bé tốn cả mớ tiền vì đóng viện phí khiến cô bé cằn nhằn thời gian rất lâu trước đó.

Nhưng Nhu Nhi lại lựa chọn 1 ngày yên bình trong nhà.

Sau sự cố vào ngày hôm qua, cô có linh cảm bản thân nên ở nhà để tránh mang rắc rối vào thân.
Nhưng khi Đàm Nhu Nhi không va phải rắc rối thì chính rắc rối lại kéo đến cửa… Theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Vào buổi chiều ngày hôm đó, Tiểu Ân bởi vì có tiết trên trường nên đã rời đi từ lâu, căn hộ chỉ còn mình cô.


Bởi vì quá nhàm chán mà lân la đến tủ sách của Tiểu Ân tìm cuốn nào đó hay ho để giết thời gian.

Không ngờ rằng vừa mới đọc đến cao trào câu chuyện, cửa nhà vang lên tiếng king kong tìm người.

Báo hại cô phải lập tức thả quyển sách xuống bàn, lật đật chạy ra bên ngoài.

Trong đầu vang lên thắc mắc, ai lại tới tìm cửa nhà em gái cô vào thời gian này.
Nhưng khi nhìn đến khuôn mặt tiền tụy của người kia thông qua lăng kính, Đàm Nhu Nhi không khỏi ngờ vực mà mở cửa.

Đập vào mắt cô là khuôn mặt đẫm lệ của người phụ nữ, cùng với lời nói khẩn thiết như đang van cầu sự giúp đỡ từ cô:
“Nhu Nhi… T-Tôi biết bản thân trước đây từng quá phận với cô, nhưng làm ơn có thể giúp tôi cứu Phó gia, cầu xin Lâu Vĩnh hãy thả cho gia đình tôi một đường sống được không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc