CÔ ẤY LÀ DO TÔI NUÔI LỚN

50: Thuốc Hay Không Thuốc


Đàm Nhu Nhi tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau.

Người bên gối đã rời đi lúc nào.

Chẳng qua cô cũng không có ý định quan tâm nhiều cho lắm.

Bởi lẽ thứ mà cô nên quan tâm lúc này chính là cơ thể không một chút sức lực nào của mình.

Cả người như bị bê tông cán qua, đau nhức không thể động đậy dù chỉ là ngón tay.
Điều lạ kỳ là ban đầu cô còn tưởng khi tỉnh dậy thì nơi tư m@t mới là đau nhất, hôm qua Lâu Vĩnh không biết đã ra vào biết bao nhiêu lần.

Ấy vậy, ngược lại với suy nghĩ của cô, phía dưới cơ hồ không quá đau rát như trong tưởng tượng, có chăng chỉ là chút sưng đỏ… Nhưng so với cảm giác ngày hôm qua lúc bị phá thân quả thực không nhằm nhò gì.
Nhắc mới nhớ, người cô lúc này được bao bọc bởi bộ váy liền màu xanh dương, dưới lớp da láng mịn là mùi thơm thoang thoảng của hoa nhài, cũng chính là mùi sữa tắm của cô.

Mà tấm chăn nệm cô đang nằm lúc này cũng vô cùng sạch sẽ.


Không có dấu vết nào của một cuộc “đại chiến” đã từng nổ ra vào tối hôm qua.
Đàm Nhu Nhi thoáng chốc đỏ mặt, không hỏi cũng biết thành quả này là do ai tạo ra…
Nhưng sự ngượng ngùng kia cũng chỉ xuất hiện vỏn vẹn vài giây trên khuôn mặt tinh tế của Đàm Nhu Nhi.

Trong tích tắc, sườn mặt của cô hơi nghiêng qua nhìn ra cửa sổ đang đóng rèm.

Không rõ là đang suy nghĩ chuyện gì, dưới tầng lông mi dày là đôi mắt tĩnh lặng như hồ.
“Tỉnh rồi sao bé con?”
Lâu Vĩnh đứng ngoài cửa được một lúc, ban đầu chỉ là muốn kiểm tra xem cô bé của mình đã thức giấc hay chưa.

Cho đến khi nhìn thấy biểu cảm ngơ ngác sau lại dần chuyển qua ngượng ngùng của cô khiến hắn không kiềm chế được mà bật cười khúc khích.

Song, cho đến khi cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của cô.

Hắn có chút bồi hồi lo lắng… Hắn nhìn ra được, cô đang do dự suy nghĩ chuyện gì đó.
Là chuyện gì đây? Lâu Vĩnh thông minh như vậy cơ hồ đã đoán ra phần nào, vậy nên hắn mới gác lại đam mê đứng một góc ngắm cô mà trực tiếp đi vào.
Đàm Nhu Nhi vừa nhìn thấy Lâu Vĩnh, cơ thể như có phản xạ ngầm mà hơi run lên, hai má cũng bắt đầu chuyển sang một màu hồng sáng như vừa được dặm thêm một lớp phấn nền, trong đầu lúc này hiện ra một suy nghĩ duy nhất, trốn hắn!
Thực tế cho thấy, dù thứ gì cần xem cũng đã xem hết, làm đã làm tới cùng, nhưng lúc nhìn nhận vấn đề bằng não bộ, Đàm Nhu Nhi vẫn chưa có cách nào thích nghi kịp những gì hai người đã trải qua.
Mà Lâu Vĩnh cơ hồ không muốn cho cô trốn tránh, một đường đi thẳng sau đó ngồi xuống bên cạnh giường.

Khuôn mặt hắn ngày càng phóng đại trong con ngươi đang giãn ra hết cỡ của cô.

Ngay sau đó, trán của hắn chạm vào trán cô, hai chóp mũi cạ vào nhau.

Dưới khoảng cách gần như vậy, cô còn thể ngửi thấy thoang thoảng mùi gỗ đàn hương, mùi hương ấm áp đặc trưng của hắn, lúc này đây đang quẩn quanh xung quanh cô.
Chẳng hiểu sao, Nhu Nhi luôn cảm thấy mùi hương này khiến bản thân an tâm đ ến lạ thường
“Sao lại muốn như con đà điểu chui đầu núp trong lớp chăn vậy hửm? Sợ anh làm em tiếp à?”
Đàm Nhu Nhi không giấu nổi ngạc nhiên nơi đáy mắt, hóa ra hắn đã đoán ra toàn bộ những gì cô suy nghĩ… Nhưng tính tình trước nay của Nhu Nhi rõ ràng hiếu thắng, cho dù bị đoán trúng tâm đen, cũng không muốn Lâu Vĩnh trưng ra bộ mặt đắc thắng.
“Không hề! Hôm qua là anh bị thuốc điều khiển nên em không đôi co cùng anh, nếu là anh của thường ngày thì…” - Nói đến đây Nhu Nhi hơi khựng lại, bất giác đặt câu hỏi nhỏ.

Hắn có thuốc hay không có thuốc sẽ đáng sợ hơn?
Lại nói, cô đang suy nghĩ cái gì vậy hả trời…
“Thường ngày thì?” - Lâu Vĩnh có vẻ hứng thú với những lời cô định nói, đôi mắt xanh ngọc bích hơi lóe lên tia giảo hoạt.

Nửa thân trên được đà lấn tới mà áp chế cô vào đầu thành giường tạo thành tư thế ái muội.

Chỉ chờ cho cô bị dọa sợ đến mức nhắm chặt mắt mà bật ra tiếng cười thanh thúy.

Giọng nói trầm thấp vang bên tai cô:
“Nếu em định trải nghiệm khi không có thuốc, anh lập tức sẽ thành toàn cho em.

Chỉ là anh không ngờ được bé con của anh lại có đam mê với môn ‘thể dục’ này đến vây.”
Trong giọng nói vừa có chút trêu ghẹo, vừa có chút uy hiếp, vô cùng hiệu quả dọa cô rùa nhỏ tên Đàm Nhu Nhi thu đầu vào lớp vỏ của mình, chỉ để lại đôi mắt sáng trong cảnh giác nhìn hắn.
“Không phải… Ý em không phải là như vậy… A-Anh đừng làm nữa, sẽ không chịu được đâu.”
Lâu Vĩnh thực chất chỉ muốn dọa cô một phen mà thôi, tất nhiên hắn biết hôm qua mình đã đòi hỏi cô nhiều như thế nào.

Khi bôi thuốc cho bé con của mình, cô không biết hắn đã tự trách như thế nào… Bất quá nếu cho hắn trở về tối hôm qua, hắn vẫn sẽ làm như vậy.

Không phải vì hắn không quan tâm cô, mà hắn thực chất không có biện pháp giữ vững lí trí khi đi vào bên trong cô.
“Được được, không làm nữa.


Bây giờ anh bế em đi ăn trưa nhé? Hôm qua làm nhiều như vậy, bụng em có lẽ chẳng còn gì nữa đâu.”
Đàm Nhu Nhi mím môi, cuối cùng cũng chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.

Hỏi thừa, cô còn chắc mình đủ sức để có thể đứng vững chứ đừng nói đi lại bình thường xuống dưới kia.

Sau khi ăn cơm xong, Lâu Vĩnh lại mang đến cho cô một cái bánh kem hình con gấu vô cùng đẹp mắt kèm lời chúc sinh nhật vô cùng sến súa gửi đến cô, điều này không nói cũng biết đã khiến cho cô vừa bất ngờ vừa hạnh phúc.

Cô còn định đồng ý cùng hắn đến địa điểm mà Lâu Vĩnh chọn trước, hạnh phúc vui vẻ cho đến khi cuộc gọi của Đàm Ôn Tường xuất hiện dưới ánh sáng xanh của chiếc điện thoại trên bàn.
Lâu Vĩnh nhìn đến tên người đang gọi đến, đôi mắt bỗng chốc trùng xuống, hắn đã hỏi cô có cần mình khiến cho ông ta biến mất luôn hay không.

Nhưng trong dự kiến của hắn, Nhu Nhi sẽ không đồng ý.
Cô nói, ông ta vẫn là cha của cô, là cha của em gái cô, là người mà Đàm Tiểu Ân vẫn luôn sùng bái khi đọc tên ông trên các bài báo.

Bởi vì em gái cô vẫn còn ước vọng về một tổ ấm thực thụ, cho nên, Đàm Nhu Nhi phải cố gắng níu kéo lấy gia đình tồi tài này, cho đến khi Tiểu Ân có thể trở về….

51: Độ Ngôn À..


Lâu Vĩnh nghe cô nói vậy, mím môi không đáp lại, hắn vì bé con mà trở nên cường đại đến mức không ai có thể ngang hàng. Mà bé con của hắn cũng bởi vì đứa em gái của mình mà không ngừng cố gắng hoàn thiện bản thân.

Nếu đã như vậy, hắn sẽ không tự ý xem vào chuyện của Đàm Ôn Tường. Chẳng qua hắn vẫn luôn đứng phía sau lưng Đàm Nhu Nhi, trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho cô. Cho dù sau này cô có làm ra chuyện đại nghịch bất đạo nào, chỉ cần hắn còn thở, cô sẽ không phải chịu bất kỳ tổn thương nào.

Chẳng qua hắn tôn trọng ý kiến của cô, lúc này chỉ có thể im lặng bỏ qua cho Đàm Ôn Tường một thời gian, nhưng chỉ cần ông ta làm ra chuyện gì có hại cho bé con của hắn thêm một lần nữa, hoặc đơn giản là dâng bé con hắn nhọc tâm nuôi lớn, lần nữa trở thành vật có giá trị để trao đổi trong mấy cái hôn nhân thương mại ngu ngốc kia… Hắn khẽ cười lạnh.

Rời khỏi chỗ cô, hắn không thể làm gì hơn ngoài việc tới văn phòng hoàn thành nốt vụ theo dõi Lâu Chính Thần, người ‘chú nhỏ’ ham mê gia sản mà Độ Ngôn trước đây đã từng đề cập đến.

Sau ngày hôm qua tiếp cận với Vương Hào Kiệt, hắn có thể khẳng định rằng, cho dù cho tên kia thêm mười cái mạng thì hắn ta cũng không có cái gan để chống lưng cho Lâu Chính Thần tác oai tác oái trong công ty của cha hắn lâu như vậy.

Nhưng Lâu Chính Thần lại làm được điều mà theo suy luận của hắn là bất khả thi, còn trong thời gian lâu dài như vậy, làm thâm hụt biết bao nhiêu là tiền của công ty… Điều này đã làm hắn phải bận tâm đ ến.

Có lẽ Lâu Chính Thần thật sự có người chống lưng ở phía sau. Còn Vương Hào Kiệt có thể là tên ra mặt thay mà thôi. Kẻ đầu sỏ ở phía sau có thể vì sợ hắn phát hiện danh tín thật mà lựa chọn người trung gian thay thế.

Nghĩ đến đây, Lâu Vĩnh khẽ cười, ah, cho dù người đứng sau là ai, song chắc chắn một điều rằng tên đó biết hắn.

Trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết. Có lẽ con ruồi đầu tiên bị đem ra xử trảm đã gọi tên Lâu Chính Thần rồi, hắn đối với tên ‘người thân thích’ này một chút cũng không để tâm đ ến. Nhưng vì chuyện tương lai sau này người này không thể quay trở về công ty phá rối nữa, hắn vẫn nên trực tiếp gặp mặt người ‘chú’ trong truyền thuyết này một phen mới được.

Tất nhiên, hắn đang trong thời kỳ bận mang tên bé con nhỏ của mình vào cuốn gia phả của gia đình, công việc tìm kiếm nơi ở của Lâu Chính Thần này hắn chỉ đành nhường lại cho tên “ăn không ngồi rồi” Độ Ngôn.

Cùng lúc đó, cách nửa vòng trái đất, Độ Ngôn mới vừa cảm thán hôm nay có một ngày nghỉ hiếm hoi, lại không ngờ được giây sau điện thoại reo lên tiếng chuông điện thoại đặc trưng của người nào đó.

Nụ cười tươi sáng lập tức vụt tắt, thay vào đó là ánh mắt e ngại cùng với suy nghĩ phân vân có nên nghe cuộc gọi này hay không. Độ Ngôn lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, phải lựa chọn hoặc là ngày nghỉ quý báu cùng bạn gái mới quen, hoặc là việc nặng lương không cao, cùng với sự bóc lột lao động ngoài giờ của vị lão đại ‘kính yêu’.

Sau vài giây đắn đo, Độ Ngôn cuối cùng vẫn lựa chọn nhấc máy, bên ngoài trầm tĩnh cất tiếng trả lời, mà trong lòng nước mắt đã lăn dài như sông Nin.

“Lão đại… Mai là ngày nghỉ… Đúng không?”


Một người với khả năng nhớ siêu phàm như Độ Ngôn, sau cùng vẫn bị tư sản mang tên Lâu Vĩnh bóc lột đến hoài nghi bản thân.

Nhưng có vẻ Lâu Vĩnh lại khá phối hợp trả lời câu hỏi của Độ Ngôn, tuy rằng câu trả lời của hắn không phải là thứ cậu đang mong muốn:

“Cậu nhớ sai rồi, mai là ngày đi làm. Công việc của cậu chỉ là đem Lâu Chính Thần đang chốn chui rủi nơi nào đó đặt trước mặt tôi. Hạn nộp là hết ngày mai, nghe rõ chứ?”

Độ Ngôn mím môi, cậu không muốn gật đầu, ai đó có thể cứu vớt cậu ra khỏi đống hỗn độn này hay không, hết tổ chức, lại đến NN, bây giờ còn phải đi tìm người? Chả lẽ sau này Lâu Vĩnh định cho hắn chăm trẻ em luôn cho đủ bài hay gì?

Làm nhiều như vậy nhưng cậu mãi không trở thành ông chủ được, là vì sao? Rốt cuộc là sai ở đâu?

Độ Ngôn chỉ có thể khóc trong lòng, nuốt toàn bộ khổ sở xuống bụng, khó khăn đáp ứng yêu cầu kia của Lâu Vĩnh. Trong lòng thầm an ủi bản thân, sẽ có một ngày cậu bật lại Lâu Vĩnh, chắc chắn sẽ có ngày đó, còn hiện tại, cậu chỉ có thể nếm mật nằm gai chịu đựng. Vì chỉ cần rời khỏi NN, cậu sẽ không còn có cái cớ nào để qua mặt với gia tộc, hơn cả Lâu Vĩnh nói gì thì nói, hắn vẫn đang giúp cậu hoàn thành mục tiêu mà bản thân đề ra năm xưa.

“Vậy sau việc này… Tôi sẽ có kỳ nghỉ nào không?” - Cho dù đã chấp nhận số phận khổ sai của mình, Độ Ngôn vẫn muốn vì bản thân thăm dò một chút.

Lâu Vĩnh hơi nhướng mày, hướng ánh mắt vào khoảng không vô định, chậc lưỡi khuyên bảo:

“Độ Ngôn này, với tư cách là một người bạn tốt, tôi khuyên cậu bớt lêu lổng đi. Đừng để khi người ta trở về đánh giá cái chân thứ ba kia của cậu… Bẩn!”

Lời nói ngắn gọn xúc tích, nhưng lại gây ra sát thương cực lớn đối với ai kia, Độ Ngôn ngay lập tức cúp máy mà không thèm phản hồi gì với câu nói kia của Lâu Vĩnh.

Bẩn… Bẩn cái đầu nhà ngài, Lâu Vĩnh, ngài đừng tưởng mình là sếp mà muốn nói gì thì nói! Cậu đang giăng lưới bắt cá có được không? Là ai đã áp chế quy định rằng thay bạn gái thường xuyên là người không chung thủy? Độ Ngôn thay bạn gái chỉ bởi vì muốn cho ai đó nhìn thấy mà ghen thôi có được không?

Buồn ở chỗ, người ta không những không thèm quan tâm tới hắn, đến cả phương thức liên lạc cũng thay đổi hoàn toàn. Tuy nghiệp vụ của cậu có thể mò mẫn rất nhanh cô ấy đang ở đây, đang làm gì. Nhưng biết rồi thì sao chứ, người ta cũng chẳng thèm để ý nữa là… Cậu chỉ còn cách duy nhất chính là k1ch thích dư luận… Cầu mong chuyện đó sẽ làm cô quan tâm một chút.

Lâu Vĩnh khi bị Độ Ngôn cúp máy đột ngột, cũng không tỏ ra bất bình, chẳng qua hắn hơi thở dài thầm mắng cậu một tiếng đáng đời. Ai biểu trước kia làm việc xấu nên giờ phải gánh hậu quả.

Suy cho cùng, trong tình cảm, càng rõ ràng rành mạch càng tốt, như hắn yêu thích bé con thì sẽ thể hiện bản thân yêu thích. Cho dù bị khoảng cách thời gian không gian ngăn cản, tâm đã đặt nơi hướng về thì nhất quyết không thay đổi.

Bình luận

Truyện đang đọc