CÔ DÂU CỦA TRUNG TÁ

Tố Tố trực tiếp hết chỗ nói, Sở Lăng Xuyên anh lại cứ thích đối chọi với Đông Lâm Húc như vậy, rốt cuộc Đông Lâm Húc đã tạo nghiệt gì mà lại quen biết anh chứ, nhưng mà, anh chắc cũng thật sự quan tâm đến người bạn chiến hữu này.

Tố Tố suy nghĩ một chút rồi đồng ý, có người phù hợp nhất định cô sẽ giới thiệu cho anh chiến sĩ mặt lạnh này. Có điều Tố Tố lại rất không phúc hậu đến, mặc dù dáng dấp Đông Lâm Húc rất đẹp trai nhưng con gái bình thường mà nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của anh đoán chừng lại bị hù dọa chạy mất ấy.

Khí thế kia quả thật quá lạnh lùng rồi, đến cô cái người dầu muối đều đã nhìn thấy còn cảm thấy phải thật cẩn thận, vậy phải tìm được cô gái mạnh mẽ bao nhiêu mới dám đến gần núi băng này đây chứ? Rất có tính thách thức mà.

Vẫn là Xuyên tử nhà cô đáng yêu, vẫn rất sinh động, khi lạnh lùng cực kỳ dọa người, khi hung dữ rất dễ khiến người khác sợ hãi, khi dịu dàng lại khiến người người say mê trong đó, tóm lại, ừ, đúng là người đàn ông tốt.

Cơm tối ăn ở nhà chính trị viên, sau khi ăn xong, Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên giống như trước đây, xuống tầng đi bộ rồi về nghỉ ngơi. Hai ngày này Tố Tố từ chối được anh ôm ngủ, này, anh mà dùng chân đề cô, chỉ sợ anh không cẩn thận đè vào bụng này của cô đấy.

Tuy rằng Sở Lăng Xuyên cực kỳ buồn bực nhưng lại chỉ có thể ôm không khí đi ngủ. Hai người mỗi người nằm một bên, ngủ thật say. Khoảng nửa đêm đang ngủ say thì Tố Tố lại tỉnh, gần đây cô dường như rất hay đi vệ sinh.

Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, khi đang muốn xuống giường lại nghe thấy Sở Lăng Xuyên đang lầm bầm cái gì đó, vốn tưởng anh đã tỉnh nhưng phải một lúc sau mới biết người này đang nói mớ, anh nói gì Tố Tố cũng nghe không rõ lắm, không khác gì tiếng sao Hỏa, cô nhịn không được bật cười, định xuống giường nhưng lại nghe thấy Sở Lăng Xuyên kêu một cái tên.

Tiểu Hồng!

Tiểu Hồng! Tô Tố chết đứng chỗ đó, lắc lắc đầu để mình tỉnh táo lại, Tiểu Hồng? Cô nhớ lại những cái tên mình đã gặp trong hai mươi mấy năm nay, An Nhược Tố, không có Hồng, không phải gọi tên cô rồi.

Tố Tố có chút điên cuồng, trong lúc mơ ngủ chồng mình lại gọi tên người phụ nữ khác, khiến cô chịu sao nổi, trái tim tan nát dưới đất, nghĩ muốn đạp anh một cước nhưng lại không dám, sợ bị anh dẫm lại, hít hít mũi, lòng tràn đầy đau lòng đi vào nhà vệ sinh.

Đàn ông thối, ngày mai sẽ thẩm vấn anh.

Tố Tố vốn định ngày mai sẽ hỏi anh, Tiểu Hồng là người phương nào, nhưng không ngờ được đợi đến khi cô tỉnh ngủ vào buổi trưa lại không thấy bóng dáng của anh, chỉ có chiến sĩ trẻ bên nhà bếp đến đưa bữa sáng cho cô, nói anh đang họp có việc.

Được rồi, tạm thời hoãn lại.

Tố Tố đợi đến ba giờ chiều, rốt cuộc đến khi cô đợi anh về thì cô cũng vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc vẫn hơi mơ hồ, chỉ cảm nhận được cánh tay mạnh mẽ của anh ôm chặt mình, môi cũng hạ xuống.

Nụ hôn của anh khi thì kịch liệt, khi lại triền miên, giống như không muốn buông tha, bàn tay cũng di chuyển trên người cô, vuốt ve trên bụng, mà vốn đầu óc cô đã mơ hồ lại bị nụ hôn của anh càng khiến cho mơ hồ thêm.

Rất lâu sau mới buông cô ra, ánh mắt mơ màng của cô chống lại con ngươi đen trầm của anh, trần đầy tình thâm, trong mắt cũng chỉ có cô. Đôi mắt thâm thúy mê người như vậy, giống như vòng xoáy muốn hút sâu cô lại, trong lúc này, cô cũng đã quên cái gì thẩm vấn, cái gì Tiểu Hồng mất rồi.

"Bảo bối, em cũng thực sự ngủ tốt đấy." Sở Lăng Xuyên cười ười, dơ tay vuốt chiếc mũi cao của cô, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc: "Không thể ngủ tiếp, anh sẽ đưa em về nhà, mau dậy thôi."

"Hả?" Tố Tố đã hoàn toàn tỉnh táo, anh nói sẽ đưa cô về nhà, nhíu mày nhìn anh, nhịn không được hỏi: "Lý do là gì vậy? Tại sao lại đột nhiên muốn gói em về nhà, có phải chê em phiền hay không?"

"Thôi đi, toàn nói bậy. Sao anh có thể thấy em phiền." Sở Lăng Xuyên bế Tố Tố lên, ôm vào ngực "Anh có nhiệm vụ, gần đây không ở lại, lại lo cho em nên quyết định đưa em về. Chuyện này cũng suy nghĩ từ việc an toàn của Tiểu Xuyên nhỏ, đừng hiểu lâm một phen vất vả của anh chứ."

"Anh thực vất vả rồi." Tố Tố nói xong, nghĩ một chút, nếu anh có nhiệm vụ, cô ở chỗ này còn khiến anh phải phân tâm, mà hơn nữa, anh không ở đây thì cô ở chỗ này cũng không có ý nghĩa. "Được rồi, em đây đành nghe theo cấp trên sắp xếp. Rời giường, thu dọn đồ đạc thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc