CÔ DÂU CỦA TRUNG TÁ

Editor: Uyên Xưn

Vừa tức vừa buồn cười, Tố Tố trợn mắt nhìn anh, cô chợt nhận ra đồ mình cầm tay đã không còn, “A, em mới vừa mua đồ lại không thấy đâu rồi.”

Sở Lăng Xuyên khom lưng, nhấc lên một túi đồ, “Cái này phải không? Anh thuận tay cầm luôn rồi.”

Tố Tố hết nói nổi, Sở Lăng Xuyên ôm bả vai cô đi vào chung cư, đến thang máy, có người từ bên trong đi ra, Tố Tố và Sở Lăng Xuyên nhường đường cho họ.

Là một người đàn ông đang che chở một người phụ nữ, bụng của cô ấy đã rất to rồi. Tố Tố nhìn bụng cô ta lập tức ngây ngốc tại chỗ, ánh mắt phức tạp nhìn theo.

Sở Lăng Xuyên cảm thấy không thích hợp, cũng hiểu vì sao, bởi vì anh cũng đau, cũng xúc động, anh vỗ bả vai cô, “Tốt lắm, bảo bối, về nhà thôi!”

Lúc này Tố Tố mới hoàn hồn, cô đi theo Sở Lăng Xuyên lên phòng, mãi cho đến cửa cũng không nói một câu nào, Sở Lăng Xuyên vào bếp cất đồ, khi đi ra anh không thấy Tố Tố đâu.

Phòng vệ sinh có người, anh đẩy cửa vào, Tố Tố lập tức quay mặt đi, hình như cô đang lau nước mắt, cô khóc sao? Anh đi đến, hai tay bưng lấy mặt cô, để cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt ràn rụa.

Lòng Sở Lăng Xuyên co rút đau đớn, anh ôm cô thật chặt. Chuyện đã qua lâu như vậy nhưng cô không có biện pháp quên đi đau đớn này, có lẽ đã phai nhạt nhưng một khi bị nói đến cô vẫn không thể kìm nén bi thương.

“Muốn khóc thì hãy khóc đi.” Anh hôn lên trán cô, anh không biết làm thế nào để an ủi cô, mà Tố Tố cũng không cách nào kiềm chế uất ức, cô khóc thất thanh.

Nghe tiếng khóc của cô, Sở Lăng Xuyên ôm Tố Tố lên, hôn cô, sải bước về phòng ngủ, hai người ngã lên giường.

Nụ hôn của anh nóng bỏng, vội vã, cởi hết từng lớp quần áo của cô. Cô không biết vì sao anh lại như vậy, khi anh đang giữ quần cô, nghẹn ngào hỏi: “Sở Lăng Xuyên, anh… anh làm gì đấy?”

Sở Lăng Xuyên đứng dậy lưu loát cởi y phục mình, đỡ Tố Tố dậy, một lần nữa áp đảo, nụ hôn rơi trên mặt cô, giọng nói có chút khàn khàn, kích động, nỉ non: “Bảo bối, chúng ta lại sinh một đứa nữa, anh muốn một đứa bé thuộc về chúng ta, lại muốn một...”

“À!” Tố Tố trong lúc nhất thời có chút mụ mị, anh muốn ư, cô vẫn chưa nghĩ ra, sao tự nhiên anh lại vội vã kích động như vậy, là bởi vì sự bi thương của cô sao? “Không cần suy nghĩ, bảo bối, chúng ta sẽ sinh một đứa… Bảo bối, anh muốn em.”

Sở Lăng Xuyên nói xong hôn lên môi cô, vội vã như vậy, không thể chờ đợi, một màn cao trào, kịch liệt khiến Tố Tố vô lực chống đỡ, một tia lí trí cũng bị anh đánh bay.

Sau khi cả hai cùng bình tĩnh, hai người thân mật ôm nhau, anh ngắm nhìn cô, cô nhìn chằm chằm anh, không nói một câu, chỉ có ánh mắt biểu thị cho tất cả.

Hai người cứ nằm lười biếng như vậy, không biết đã trải qua bao lâu, Tố Tố lắc đầu, xoa bụng, đá đá anh, “Em đói rồi!”

Sở Lăng Xuyên nhìn chằm chằm Tố Tố, mặt sợ sệt: “Vợ, anh đã hết lương thảo đạn dược rồi, không thể tái chiến nữa.” Nói xong còn sờ đầu Tố Tố, “Vợ, em lại muốn rồi hả?”

Người đàn ông này, anh nghĩ đi đâu vậy, lại còn bắt bẻ cô, Tố Tố đỏ mặt, cầm gối đánh anh, “Sở Lăng Xuyên, anh là đồ lưu manh!” 

d

Hai người cười đùa, sau đó cùng đi tắm, mặc quần áo ngủ, Sở Lăng Xuyên đi làm cơm tối, nhìn thời gian đã mười giờ, hai người giằng co lâu như vậy, lực chiến đấu của Sở Lăng Xuyên không thể khinh thường.

Bởi vì đã muộn, hai người lại quá đói, cho nên cơm tối làm đơn giản, Sở Lăng Xuyên ăn hai bát, còn Tố Tố chỉ ăn nửa bát.

Ăn no nhưng không buồn ngủ, hai người nằm trên giường xem ti vi, Sở Lăng Xuyên vuốt ve bụng cô: “An Nhược Tố, khi anh không ở nhà, em đừng tự giày vò bản thân, biết chưa?”

Người đàn ông này, anh nghĩ là một lần có thể khiến cô mang thai sao, Tố Tố cũng hết cách, tâm tình của cô rất tốt, đưa tay sờ đầu anh, “Sở Lăng Xuyên ngoan nha, cách mạng còn chưa thành công đồng chí cần cố gắng nhiều hơn nữa, chuyện như vậy không phải một lần có thể thành, ai, không còn sớm nữa, ngủ thôi.”

“Vậy thì cố gắng một lần nữa.” Sở Lăng Xuyên nói xong lại đẩy cô nằm trên sofa, bọn họ cùng nhau tạo người. Tố Tố vô số oán niệm, đúng là tự mình tìm, tại sao lại nói vẫn cần cố gắng chứ!

Buổi sáng lúc Tố Tố tỉnh dậy, Sở Lăng Xuyên không có ở đây, anh chỉ để lại một tờ giấy, anh nói mình đi làm việc, điểm tâm để ở phòng bếp, dặn cô ăn xong thì cứ ở nhà chơi đợi anh trở về.

Tô Tố mè nheo rời giường, cô rửa mặt rồi ăn điểm tâm, định về nhà cha mẹ nhưng gọi điện thì mới biết họ không có nhà nên đành thôi.

Cô ở nhà chờ Sở Lăng Xuyên trở lại, nhưng vừa mơi đi thư phòng thì Tiểu Nhiên gọi điện thoại đến, nói là đi chơi cùng với cả Hàm Hàm, Tố Tố hớn hở đồng ý.

Ba người hẹn nhau ở một quán cafe, cảnh trí ất tốt, yên tĩnh, nhã nhặn, vị trí độc lập, rất có cảm giác riêng tư.

Tố Tố đến trễ nhất, lần này gặp mặt, cô nhanh chóng cảm thấy Tiểu Nhiên có gì đó không đùng,

Tố Tố ngồi xuống, đưa tay sờ mặt Tiểu Nhiên một cái, Tiểu Nhiên lắc đầu, “Không có việc gì, chỉ là mấy hôm nay không nghỉ ngơi tốt.” Nói xong cô nhìn lại Tố Tố, “Tớ thấy cậu mặt mày hớn hở, không phải là Sở Lăng Xuyên về rồi chứ?”

“Đi đi, đừng có đùa nữa, nếu không tớ cho cậu một trận!” Tố Tố nổi giận, hai người kia cười ha ha, lúc này Hàm Hàm nhìn một lượt Tố Tố và Tiểu Nhiên, cẩn thận mở miệng, “Tiểu Nhiên, Minh Thành có bạn gái, cậu có biết không?”

Tố Tố giật mình, nhìn sang Tiều Nhiên, nhưng cô ấy lại trưng ra bộ dáng không sao cả, uống một hớp cafe nói: “Biết, có thì có thôi, anh ta với tớ chẳng có quan hệ gì.”

“Tiểu Nhiên, cậu và Minh Thành đã xảy ra chuyện gì rồi?” Mặc dù Tố Tố rất ít tham dự vào chuyện của Tiểu Nhiên, nhưng cô biết hai người này mặc dù luôn miệng nói không có liên quan, nhưng sự thật thì không đơn giản như vậy.

Tiểu Nhiên thở dài, “Chuyện của hai chúng ta à, ài, anh ta theo đuổi tớ.. tớ không đồng ý, nhưng sau đó lại hồ đồ lên giường với anh ta, mà sau đó tớ mới biết, ban đầu là tớ cường hôn, khiến anh ta mất thể diện, cho nên anh ta phải lấy bù lại.”

Đây có phải là anh ta bắt ép tớ không, các cậu nói xem anh ta có vô sỉ không? Cho nên tớ nói với anh ta chỉ có thể là người xa lạ, tốt nhất là cả đời không qua lại với nhau.

“Không phải chứ?” Hàm Hàm nhíu mày, nhớ lại tên khốn La Vĩ Khôn cạn tàu ráu máng, không nhịn được nói: “Tên tiểu tử này thật sự có ý định đó không nhỉ?”

“Có phải cậu hiểu lầm anh ta không?” Tố Tố cảm giác Thiệu Minh Thành chắc chắc là người đơn thuần, hơn nữa cô nhìn ra được, Tiểu Nhiên có chút tình cảm với anh ta, nhưng hai người này… chỉ mong giữa bọn họ là hiểu lầm.

Giống như cô và Sở Lăng Xuyên, rõ ràng rất tốt, nhưng chỉ vì hiểu lầm mà gây gổ muốn ly hôn, cô nhịn không được khuyên: “Nếu thật sự là như vậy thì anh ta quả thật bỉ ổi, tớ sẽ không nói nữa, nhưng nếu như chỉ là hiểu lầm, Tiểu Nhiên, có phải cậu nên nghe anh ta giải thích một chút không?”

“Là anh ta nói không phải hiểu lầm, An Nhược Tố, sao cậu lại nói chuyện thay anh ta?”

Tố Tố đánh nhẹ một cái vào gáy Tiểu Nhiên, “Tớ đây không phải vì cậu mà suy nghĩ sao, nếu như chỉ vì hiểu lầm mà bỏ qua người trong lòng thì đến lúc hối hận cũng không kịp.”

“Còn lâu tớ mới thích anh ta.” Tiểu Nhiên nói xong bị Hàm Hàm và Tố Tố nhìn khinh bỉ, hai người rất ăn ý nói: “Có thích hay không chính cậu rõ ràng nhất.”

Hai người trăm miệng một lời, lúc này Tiểu Nhiên lại ngơ ngác, nhìn về phía đối diện, Tố Tố và Hàm Hàm không hiểu, quay đầu lại thì thấy Thiệu Minh Thành, vừa nhắc tào tháo, tào tháo đến.

Vẻ mặt Thiệu Minh Thành lạnh nhạt, bỏ qua Tố Tố và Hàm Hàm, trực tiếp đi đến trước mặt Mạc Tiểu Nhiên, níu cánh tay cô ấy, “Đi theo anh, anh có lời muốn nói với em.”

Tiểu Nhiên cau mày, có chút không vui, hất tay anh ta ra, “Anh là ai, sao tôi phải đi theo anh, hơn nữa tôi cũng không có gì để nói với anh, chúng tôi đang còn nói chuyện, làm phiền anh rời đi.”

Nhìn hai người giương cung bạt kiếm, Tố Tố vội vàng nói, “Hai người có gì từ từ nói, Minh Thành, cậu bình tĩnh một chút.”

Thiệu Minh Thành chỉ tay về phía Tiểu Nhiên, hỏi: “Mạc Tiểu Nhiên, em nói đi, có phải em mang thai?”

Tố Tố và Hàm Hàm đêu sửng sốt, mang thai? Mọi người đều nhìn về phía Tiểu Nhiên.

“Tôi mang thai hay không có quan hệ với anh sao? Anh.. anh đúng là không thể nói lý.” Mặt Tiểu Nhiên giễu cợt, giống như câu hỏi của Thiệu Minh Thành rất buồn cười.

“Đứa bé là của anh, chẳng lẽ không có quan hệ với anh sao?”

“Bây giờ tôi trực tiếp nói cho anh biết, tôi không mang thai, nếu có mang thai cũng không phải của anh.” Tiểu Nhiên nói xong, Thiệu Minh Thành để một que thử thai lên bàn.

Mạc Tiểu Nhiên liếc mắt muốn nói gì đó nhưng người đã bị Thiệu Minh Thành lôi dậy, Tố Tố và Hàm Hàm vội vàng ngăn lại.

“Thiệu Minh Thành, cậu bình tĩnh chút.”

“Đúng vậy, anh đừng làm Tiểu Nhiên bị thương.”

Tố Tố và Hàm Hàm trước sau khuyên, nhưng anh ta giống như mất lí trí, mặt lạnh không nói lời nào, trực tiếp kéo Tiểu Nhiên đi, Tiểu Nhiên kháng nghị lại bị Thiệu Minh Thành bế lên, bước nhanh rời đi.

“An tiểu thư, ông chủ muốn mời cô qua ngồi một chút.”

Người đàn ông này nhìn không có ý gì tốt, Tố Tố không phản ứng, muốn tránh anh ta đi vào trong, nhưng cô bị ngăn lại, “An tiểu thư, xin mời.”

“Tôi không biết anh.” Tố Tố nói xong trực tiếp đi thẳng, lại bị nam nhân kia kéo đi tránh tất cả an ninh, đi đến chiếc xe bên cạnh tiểu khu.

Qua cửa sổ xe, cô nhìn thấy người phụ nữ được gọi là Chị Hoa kia.

Chị Hoa nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình, sau đó ngẩng đầu, cười, “Cô giáo An, chúng ta lại gặp mặt. Lên xe đi, tôi đợi cô ở đây cũng hơi lâu rồi. Hôm nay tôi phải tiếp đãi cô thật tốt.”<ddienddan...l,q.d,on

Tố Tố cau mày nhìn cô ta, muốn thoát khỏi sự giam cầm của cô ta, tuy nhiên người đàn ông kia mở cửa xe, đẩy cô vào bên trong, tuy nhiên lúc này có một chiếc xe trắng xanh dừng lại, một bóng dáng bằng tốc độ nhanh nhất lao đến, túm được người đàn ông, người đàn ông bị đau nên buông lỏng Tố Tố ra.

Tố Tố quay đầu lại nhìn, là Sở Lăng Xuyên, cô vội vàng lui ra, Sở Lăng Xuyên dùng tay kéo anh ta về phía sau, mặt đàng đằng sát khí, vung tay trực tiếp vậy ngã người đàn ông trên mặt đất.

Lúc này trên xe xông đến vài người mặt hung áo, vây xung quanh Tố Tố và Sở Lăng Xuyên, trong tay đều cầm gậy gộc. Sở Lăng Xuyên cũng không sợ những người này, nhưng vẫn phải cảnh báo bọn họ: “Các ngươi tốt nhất không nên làm ra hành vi vi phạm pháp luật.”

Mấy người không chú ý đến cảnh cáo của Sở Lăng Xuyên, một trong những người đó phang cây gậy hết sức lực về phía Tố Tố và Sở Lăng Xuyên.

Sở Lăng Xuyên đứng sừng sũng bất động, buông Tố Tố ra, một tay bắt được đầu gậy, hai người giằng co, Sở Lăng Xuyên dùng tay còn lại đánh chiếc gậy gãy làm đôi.

Người kia nhìn đoạn gỗ còn dư lại trên tay mình, mặt hốt hoảng, theo bản năng lui về sau, mấy người còn lại cũng không dám đi lên, bọn họ không có cây gậy thì làm sao chịu được đòn chứ?

Vừa nhìn đã biết gặp cao thủ rồi. Mấy người muốn cùng nhau xông lại thì một chiếc xe màu đen dừng lại đằng sau, một người đàn ông mở cửa xuống xe.

Tố Tố mở to mắt, cô đột nhiên cảm thấy những người xấu này không đáng sợ bằng Sở Lăng Xuyên, bởi vì người đến không ai khác chính là Thẩm Hạo Vũ! Tố Tố run lên, Sở Lăng Xuyên mà biết cô nói dối anh thì cô xong rồi.

Chị Hoa thấy Thẩm Hạo Vũ, từ trên xe bước xuống, châm chọc nói: “Ơ, Thẩm Hạo Vũ, đến thật kịp thời, làm anh hùng cứu mĩ nhân sao, người nào lắm mồm như vậy, còn có thể thông báo cho anh kịp thời?”

Sắc mặt Thẩm Hạo Vũ u ám, lạnh nhạt khuyên chị Hoa, “Đừng làm bậy, trở về!”

Chị Hoa không nghe, “Em không về! Không cần anh quan tâm!”

“Em náo loạn đủ chưa?” Thẩm Hạo Vũ rốt cuộc nổi giận.

“Em náo loạn?” Chị Hoa tức giận đẩy Thẩm Hạo Vũ ra, “Không phải em chỉ tát cô ta một cái sao, anh lại hung dữ với em, cô ta đạp em thì anh lại đi an ủi cô ta, anh nên rõ ràng, hiện tại ai mới là người phụ nữ của anh?”

Chị Hoa nói xong, mặt Sở Lăng Xuyên trầm xuống, còn Tố Tố thì co rúm lại.

Bình luận

Truyện đang đọc