CÔ DÂU THẾ THÂN HOA PHÙ DUNG



Phù Dung vừa mới tỉnh dậy mà đã hoạt động mạnh như vậy nên đầu lại bắt đầu choáng rồi.

Cô ôm ngực thở gấp gáp, nhìn quanh căn phòng mà đánh giá.
‘Đây là bệnh viện sao? Chuyện của Từ Ngưng Viên thế nào rồi?’
Nhận thức càng rõ ràng thì nỗi lo sợ trong lòng của Phù Dung càng lớn.

Hiện tại đã qua thời gian cuộc họp của Từ Ngưng Viên và DSM ba tiếng rồi.

Không được, cô phải đến công ty xem thử mới được.
Phù Dung càng nghĩ càng cảm thấy bất an.

Cô cố lết người xuống khỏi giường bệnh, mò đến cánh cửa phòng bệnh, mở ra.
Mạc Tử Thâm đang đứng tựa vào trước cửa phòng, cánh cửa mở ra khiến anh lảo đảo suýt ngã.
“Em ra đây làm gì?”, Mạc Tử Thâm ngạc nhiên nhìn Phù Dung mà hỏi.
Phù Dung không trả lời, làm lơ đi sự tồn tại của Mạc Tử Thâm, tiếp tục bước đi chậm chạp.
“Này.

Em muốn đi đâu?”, Mạc Tử Thâm thấy Phù Dung định bỏ đi thì liền nắm cổ tay cô kéo lại.
“Bỏ ra”, Phù Dung hất mạnh tay nhưng sức của cô hiện tại quá yếu, không thể đẩy Mạc Tử Thâm ra nổi, “Buông ra.

Tôi đi đâu thì có liên quan gì tới anh chứ?”
“Này.

Em gái.

Tôi là người cứu mạng em đó.

Em nói chuyện với ân nhân của mình kiểu gì vậy hả?”

Thái độ của Phù Dung hoàn toàn đã khiến Mạc Tử Thâm tức giận.
“Cứu mạng?”, Phù Dung nhíu mày mà hỏi lại.
“Đúng.

Nếu tôi không đưa em đến bệnh viện thì em đã chết vì mất máu rồi có biết không hả?”
Mạc Tử Thâm sẵn giọng mà nói tiếp, còn giơ giơ cổ tay mà anh đang nắm lên cô Phù Dung coi.

Vừa hay đó chính là cổ tay bị rạch, đang băng bó vết thương.
“Em nhìn đây này, có giống cắt cổ tay tự tử không hả? Thật không hiểu trong đầu em chứa thứ gì? Ngốc chết đi được.”
Phù Dung liếc nhìn qua cổ tay mình, rồi nhìn lại gương mặt nhăn nhó của Mạc Tử Thâm.

Thì ra chính là anh ta đã đưa cô vào đây.
“Phía bên Từ Ngưng Viên như thế nào rồi?”
Người đàn ông này đưa cô đi thì chắc chắn cũng phải nói chuyện với Từ Ngưng Viên rồi.

Anh ta đường đường là tổng giám đốc của DSM, không thể rời khỏi cuộc họp hợp tác với đối tác mà không nói một lời được.
“Thế nào là thế nào? Đương nhiên là tôi oanh oanh liệt liệt mà bỏ đi, Từ Ngưng Viên chỉ có thể câm lặng mà nhìn theo thôi chứ thế nào.”
Mạc Tử Thâm buông cổ tay của Phù Dung ra, hất mặt lên trời mà kiêu ngạo nói.

Ai cũng nói Từ tổng của TG Fintech là một người đáng sợ.

Hôm nay Mạc Tử Thâm gặp mặt chỉ thấy hắn ta là một thằng đàn ông mặt đơ mà thôi, có chút nào đáng sợ đâu chứ? Hừ hừ.
“Nói thật đi.

Đừng ba hoa nữa”, Phù Dung đương nhiên không thể tin tưởng lời nói của Mạc Tử Thâm, cô chỉ xem anh đang nói khoác, “Chuyện máy tính của anh ta thì tính như thế nào rồi? Có phải đền hợp đồng ba tỷ không?”
Chuyện mà Phù Dung lo lắng nhất không phải là máy tính hư, càng không phải là thái độ của Từ Ngưng Viên.

Cái cô quan tâm bây giờ là vụ hợp tác giữa DSM và TG Fintech như thế nào.

Nếu Từ Ngưng Viên bị bắt đền hợp đồng thì anh ta sẽ lấy mạng cô mất.
“Ba tỷ? Ba tỷ gì cơ?”, lần này đến phiền Mạc Tử Thâm nghệt mặt ra không hiểu Phù Dung đang nói gì.
“Không phải trị giá dự án của công ty anh và Từ Ngưng Viên là ba tỷ à? Hiện tại phần mềm không thể giao đúng tiến độ, bên anh có bắt Từ Ngưng Viên đền hợp đồng không?”, Phù Dung lo lắng hỏi.
“À.

Ra là chuyện này”, Mạc Tử Thâm gật gù, bĩu môi, “Không có.

Tôi cho anh ta gia hạn thời gian giao phần mềm là ba ngày sau rồi.

Chuyện máy tính hỏng cũng là do tôi đập, em không cần phải chịu trách nhiệm gì nữa hết.”
Phù Dung vừa nghe Mạc Tử Thâm nói xong thì lập tức sững người mà nhìn Mạc Tử Thâm.

Anh ta nói thật ư? Mọi chuyện cứ thế mà êm đẹp rồi sao?
Mạc Tử Thâm thấy Phù Dung im lặng thì liền mon men đến bên cạnh mà khoác vai cô, nâng cầm của Phù Dung lên mà nói một cách trêu ghẹo.
“Sao thế? Sao im lặng vậy? Có phải là thấy tôi quá tốt rồi đúng không? Tôi vừa cứu mạng em, vừa giúp em xử lý khó khăn với Từ Ngưng Viên, em thấy có nên cân nhắc mà lấy thân báo đáp cho ân tình của tôi chưa?”
Phù Dung nhăn mặt, người này đúng là muốn ăn đòn mà.

Cô nhấc chân lên đạp thẳng vào bàn chân của Mạc Tử Thâm.

Anh ta lập tức hét toáng lên, buông Phù Dung ra mà nhảy lò cò trên sàn.

Phù Dung hừ lạnh, quay trở về trong phòng bệnh.

“Tôi muốn ngủ.

Anh biến đi dùm đi.”
Phù Dung lạnh lùng nói rồi đóng sầm cánh cửa lại trước mặt Mạc Tử Thâm, ngăn chặn anh ta ở ngoài không được vào trong.
“Này.

Tôi là ân nhân cứu mạng của em đó.

Là ân nhân đó em biết không hả? Em là đồ ác độc, vô lương tâm.”
Mạc Tử Thâm không cam tâm mà đứng ở ngoài cửa phòng bệnh kêu gào bất công.

Mấy ngón chân của anh bị Phù Dung đạp đến giờ vẫn còn đau nhói.

Cô nàng này ra tay không hề nhân nhượng chút nào cả, đạp cũng là đạp hết sức.
Phù Dung thật sự rất mệt.

Cô vùi mình vào trong chăn của giường bệnh rồi lập tức ngủ đi, bỏ mặc những lời gào thét của Mạc Tử Thâm.
Mấy cô y tá đi ngang qua thấy Mạc Tử Thâm thì chỉ trỏ soi mói.

Mạc Tử Thâm cảm thấy cực kỳ mất mặt, đành ôm một bụng tức giận mà rời đi.
Phù Dung ngủ một mạch đến chiều thì mới tỉnh dậy.

Cô đứng dậy làm thủ tục xuất viện thì biết Mạc Tử Thâm đã làm giúp cô hết rồi, viện phí cũng đã đóng.

Phù Dung chỉ cần ký tên rồi rời khỏi là được.
Ra khỏi bệnh viện thì Phù Dung trực tiếp trở về nhà của Từ Ngưng Viên, cô đâu còn sự lựa chọn nào khác.
Cả căn nhà yên lặng, bà Năm dường như đang bận rộn ở ngoài vườn cây nên không có trong bếp.

Phù Dung biết Từ Ngưng Viên đã về, cô thấy xe của anh ta trong sân.

Cô thở dài một hơi rồi bước lên cầu thang, đến phòng làm việc của Từ Ngưng Viên mà gõ cửa.

Có những chuyện vẫn phải là chính cô đối mặt.
“Ồ.

Ai đây nhỉ? Nhạc tiểu thư cũng biết quay về với chồng của mình rồi sao?”

Từ Ngưng Viên mở cửa ra, vừa thấy Phù Dung thì liền buông lời châm chọc.
“Chuyện máy tính là lỗi của tôi.

Nếu có thiệt hại gì thì anh cứ nói, tôi sẽ cố gắp bù đắp.”
Phù Dung nuốt nước bọt, bỏ lơ câu nói châm chọc của Từ Ngưng Viên mà hỏi lại.

Dù Mạc Tử Thâm đã nói anh ta giúp cô chịu trách nhiệm rồi nhưng Phù Dung biết Từ Ngưng Viên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.

Chi bằng cô chủ động nhận tội thì hơn.
“Không cần”, Từ Ngưng Viên gằn giọng đáp.
Phù Dung ngạc nhiên, không hiểu sao hôm nay Từ Ngưng Viên lại trở nên tốt tính như vậy.

Nhưng câu nói tiếp theo lại khiến cho cô tức nhận.
“Người đàn ông bên ngoài của cô đã giúp cô gánh lấy trách nhiệm này rồi.

Tôi đúng là xem thường Nhạc tiểu thư.

Bên cạnh cô đúng là không thiếu đàn ông nhỉ? Hơn nữa là loại nào cũng có.

Một thằng ăn tạp như Mạc Tử Thâm mà cô cũng có thể dính vào? Đúng là khâm phục.”
“Từ Ngưng Viên.

Anh đang nói điên khùng cái gì vậy hả?”
Phù Dung siết chặt tay.

Trước khi lên gặp Từ Ngưng Viên cô đã tự nhủ thầm trong lòng rất nhiều lần là phải bình tĩnh.

Nhưng với lời sỉ nhục này của Từ Ngưng Viên thì Phù Dung quả thật không thể nhịn nổi rồi.


Bình luận

Truyện đang đọc