CÔ DÂU THẾ THÂN HOA PHÙ DUNG



“Á.”
Trong lúc Phù Dung và Từ Ngưng Viên dằn co, một viên đạn bay xuyên qua cửa kính, sượt qua vai của Phù Dung.
Mắt của Từ Ngưng Viên trở nên đỏ ngầu, anh vội vàng bắn hạ tên đó rồi mở cửa leo nhanh lên xe, đẩy Phù Dung qua ghế phụ.
Chiếc xe lại một lần nữa chật vật chạy đi trong tiếng súng đạn phía sau.

Phù Dung ôm chặt lấy cánh tay đang chảy đầy máu của mình, đau đến tê liệt.
“Ai bảo cô chạy xe đến chỗ tôi? Cô bị ngu à? Không biết tự lái xe chạy đi sao còn lao đến chờ chết.

Ngu ngốc.”
Từ Ngưng Viên vừa chạy xe với tốc độ nhanh nhất lao về phía trước vừa không ngừng mắng chửi Phù Dung.
Phù Dung đang đau đến ngất đi cũng bị những câu nói này của Từ Ngưng Viên làm tức giận mà muốn đánh người.
“Từ Ngưng Viên, tôi vừa cứu anh đó”, Phù Dung nghiến răng.
“Ai cần cô cứu chứ?”
“Anh…”
Phù Dung cạn lời, cơn đau trên cánh tay lại nhói lên.

Cô lập tức thở dốc.

Chết tiệt, đúng là cô quyết định sai lầm rồi nên mới lao đến chỗ của Từ Ngưng Viên khi nãy.
“Ngậm miệng lại mà dưỡng sức đi.”
Từ Ngưng Viên vẫn tiếp tục nạt Phù Dung, gương mặt đanh lại đầy hung dữ.

Thế nhưng trong lòng bàn tay của Từ Ngưng Viên túa đầy mồ hôi.

Anh chưa bao giờ cảm thấy lo lắng như lúc này.

Kể cả lúc nãy khi chỉ có một mình anh với xung quanh toàn súng đạn anh cũng không hề sợ hãi.
Nhưng lúc này đây Từ Ngưng Viên lại cảm thấy sợ.

Nhìn Phù Dung càng lúc càng yếu đi anh lại sợ.

Máu Phù Dung chảy ngày một nhiều anh lại sợ.


Nỗi sợ to lớn giống như sắp mất đi thứ gì đó quý giá nhất đời anh.

Từ Ngưng Viên lại đạp chân ga mạnh hơn nữa, muốn mau chóng thoát khỏi con đường lớn này, mau mau đưa Phù Dung đến bệnh viện.
“Két.”
Chiếc xe đang chạy tới tốc độ kinh hoàng bỗng chốc lại phải thắng lại.

Bánh xe ma sát với mặt đường, tạo ra một vệt trượt dài.

Mũi xe dừng trước rìa vách núi chừng hai mươi centimet.

Từ Ngưng Viên nhìn vực sâu trước mặt, ánh mắt tối sầm.
‘Khốn kiếp.’
Không biết từ bao giờ chiếc xe này đã bị chệch đi hướng ban đầu, lệch sang con đường bên cạnh.

Phía cuối con đường là đi đến vách núi, phía dưới sâu hun hút, cây cối rậm rạp, nếu rơi xuống khả năng sống sót rất thấp.
“Két.”
Những tiếng thắng xe khác cũng vang lên, Từ Ngưng Viên lạnh mặt quay lại thì thấy ba chiếc xe jeep màu đen đã bám đến nơi.
“Từ Ngưng Viên, ra đây chịu chết đi.”
Đám người áo đen, bịt mặt kín mít bước xuống xe, hả hê mà gọi tên anh.
Mắt của Từ Ngưng Viên lướt qua tia âm độc, nhưng rồi lại nhìn sang người con gái đang đau đớn bên cạnh.

Trong lòng cảm thấy khó xử.
“Bước xuống xe, tao cho mày chết đẹp một chút.

Hay là mày muốn tụi tao bắn mày chết như một con nhím.

Ha ha ha, Từ tổng chết cũng nên có phong cách một chút chứ nhỉ?”, Gã đàn ông ôm súng mà cười lớn, nhạo báng Từ Ngưng Viên.
Mặt của Từ Ngưng Viên đã trở nên đen thui.

Nếu là một mình anh thì anh vẫn có thể liều chết với bọn chúng một phen mà tìm đường sống.

Nhưng như thế sẽ không thể nào đảm bảo được an toàn cho cô nàng ngu ngốc đang ngồi ở bên cạnh anh.
Từ Ngưng Viên càng nghĩ càng cảm thấy tức giận.

Khi nãy rõ ràng anh đã cố tình dẫn dụ bọn chúng để cho Phù Dung an toàn rời đi.

Nhưng cô ngốc này vẫn không hiểu được ý anh mà lao vào tìm chết?
“Đứng dậy.”
Từ Ngưng Viên bực dọc mà đưa tay ra kéo Phù Dung một cái.
“Á.”
Chỗ bị bắn bị động, Phù Dung đau đớn mà rên lên.

Từ Ngưng Viên lập tức không dám cử động gì nữa, ánh mắt ngập tràn lo lắng.
“Cô đứng dậy nổi không? Đi ra xe đàm phán với bọn chúng.”
Phù Dung cắn răng, gật gật đầu.

Hiện tại cả người chỉ toàn cảm thấy đau, đau và đau.

Phù Dung muốn ngất đi, nhưng cô biết.

Nếu cứ ngất đi trong tình cảnh như thế này thì xác suất cô để mạng lại đây luôn rất cao.

Phù Dung cố gắng dựa vào người của Từ Ngưng Viên, dồn trọng tâm lên anh mà chui ra khỏi xe.
Từ Ngưng Viên dìu Phù Dung đứng bên cạnh mình, siết chặt lấy cô.

Anh nghe thấy những tiếng thở nặng nề của Phù Dung, trái tim thắt lại.

“Bọn mày muốn gì? Nếu muốn tiền thì có thể thương lượng.”
Từ Ngưng Viên nhìn về phía đám áo đen trước mặt mà hỏi.

Anh không nghĩ ra người nào lại muốn truy sát anh như vậy.

Giết chết anh thì bọn nó có được lợi lộc gì chứ? Nếu nhắm vào tiền tài của anh thì nhất định sẽ có cách thoát được.
“Ha ha, khẩu khí không nhỏ nha”, Gã cầm súng đứng đầu tiên lại cười lên một cách đầy sảng khoái, “Thế nhưng rất tiếc, bọn tao không cần tiền.

Cái bọn tao cần là mạng của mày.”
Từ Ngưng Viên nghe câu cuối xong thì gương mặt càng trở nên âm u hơn: “Mày giết tao thì được bao nhiêu tiền, tao trả gấp ba.”
“Hắc hắc.

Tao chẳng phải đã nói với mày rồi sao? Cái bọn tao cần là ‘mạng’ không phải là tiền.

Mày không cần đem tiền ra khè anh em bọn tao.”
“Vì sao?”, Từ Ngưng Viên nhíu chặt mày lại.
Gã đàn ông hùng hổ hơi khựng lại một chút, ánh mắt liếc về phía sau.

Trên chiếc xe đen, vẫn còn một người bịt mặt nữa.

Ánh mắt giao nhau, gã đàn ông hùng hổ khẽ run lên.

Sau đó quay đầu lại, thản nhiên nói với Từ Ngưng Viên:
“Có lẽ là do mạng của mày khắc với mạng của bọn tao.

Mày phải chết thì bọn tao mới sống được.”
Từ Ngưng Viên bật cười khẩy.

Anh định nói thêm mấy câu châm chọc bọn người này vô lý thì người con gái trong lòng lại rên rỉ vì đau.

Từ Ngưng Viên nghiêm mặt lại, siết chặt lấy vai của Phù Dung.
“Người bọn mày muốn là tao? Được.

Vậy cô gái này vô tội.

Bọn này có thể đưa cô ta đến bệnh viện trước không? Sau đó bọn mày muốn làm gì tao cũng được, tao chắc chắn sẽ không phản kháng.”
“Mày nói thật?”, Gã đàn ông hung dữ nghi ngờ.

Theo những thông tin gã có được về người đàn ông này thì không thể dễ dàng như vậy chứ?
“Lời của Từ Ngưng Viên tao nói chưa bao giờ là giả”, Từ Ngưng Viên lạnh giọng.
“Được.


Một lời đã định.”
Gã đàn ông cười ha hả, hất cằm bảo đàn em đến dẫn Phù Dung đi.

Dù sao thì nhìn bộ dáng con nhỏ này cũng chẳng sống được bao lâu, coi như hắn làm phước đi vậy.
“Không được”, Đúng lúc này bỗng dưng Phù Dung lại hét to lên.

Cả đám đàn ông đều giật mình.
Phù Dung bị cơn đau khiến cho đầu óc mê man.

Từ nãy đến giờ Từ Ngưng Viên và bọn họ nói gì cô đều không nghe rõ.

Đến cuối cùng Phù Dung cảm thấy bàn tay đặt trên vai mình đang dần buông ra.

Cô lập tức sợ hãi mà cố mở mắt lên.

Phù Dung thấy người áo đen lại gần mình, Từ Ngưng Viên lại đẩy cô về phía đó.
Trong đầu Phù Dung chạy loạn, Từ Ngưng Viên định đưa cô đến chỗ đó sao? Anh ta định để cô thế mạng rồi chạy mất một mình hả?
Phù Dung không thể nào chấp nhận được chuyện đó, vội vàng hét to lên ngăn cản.

Sau đó quay sang ôm chầm lấy người của Từ Ngưng Viên:
“Từ Ngưng Viên, anh không thể làm như vậy.

Không được làm như vậy”, Phù Dung ôm chặt lấy anh, run run mà nói.
Từ Ngưng Viên bị Phù Dung ôm mà cả người chết đứng.

Trong lòng vang lên một tiếng ‘tách’, có thứ gì đó vừa được cởi bỏ.

Từ Ngưng Viên thật không thể nào tin được.

Người con gái này lại bất chấp tính mạng mà muốn ở bên cạnh anh?


Bình luận

Truyện đang đọc