CÔ DÂU THẾ THÂN HOA PHÙ DUNG



“Ơ…”, Mạc Tử Thâm mặt đầy tiếc nuối đứng trước cửa nhà trọ của Phù Dung, “Thật là keo kiệt.

Đến cả mì gói cũng không cho ăn mà đã đuổi đi rồi…” Phù Dung sau khi thành công đuổi Mạc Tử Thâm ra khỏi nhà thì cực kỳ hoảng loạn mà ôm lấy ngực mình.

Cô vừa mới bị Mạc Tử Thâm biết được thân phận thật sự của cô rồi đúng không?
“Rầm… Rầm…”
Bên ngoài vang lên những tiếng đập cửa, khiến cho tâm trạng của Phù Dung càng trở nên căng thẳng hơn.

Ngay sau đó là tiếng nói của tên khó ưa Mạc Tử Thâm:
“Này, đưa cho tôi tô mì đã chứ.

Cô đã hứa cho tôi ăn rồi mà…”
Gương mặt của Phù Dung trở nên đen thui, ánh mắt liếc về tô mì đã nở trên bàn bếp.

Cô đứng phắt dậy, túm lấy túi xách và tô mì rồi lao ra ngoài cửa.
“Tôi muốn ăn…”
Mạc Tử Thâm vẫn đang kháng khiến đòi mì thì cánh cửa trước mặt bật mở.

Gương mặt hầm hầm của Phù Dung xuất hiện khiến câu nói của Mạc Tử Thâm ngưng bặt.
“Anh muốn ăn mì?”, Phù Dung dùng một giọng nói cực kỳ dọa người mà hỏi Mạc Tử Thâm.
Mạc Tử Thâm không hiểu gì hết, nhưng nhìn thấy Phù Dung đang cầm tô mì trên tay.

Mùi mì thơm phức quanh quẩn mũi anh.

Mạc Tử Thâm bất giác gật gật đầu.
Phù Dung thâm trầm đóng cửa nhà trọ lại, sau đó bước ra gần sọt rác trước cửa.
“Mạc Tử Thâm, nếu anh muốn ăn tô mì này thì nhất định phải hứa với tôi, chuyện này hôm nay không được nói với ai khác.

Nếu không…”, Phù Dung liếc nhìn qua phía tô mì, “Thứ mà anh muốn ăn đây sẽ lập tức rơi xuống.”

“Không, không, không.

Đừng làm vậy”, Mạc Tử Thâm hét lớn lên, chạy nhanh tới chỗ của Phù Dung, “Đừng bỏ tô mì mà.”
“Hứa ngay cho tôi.”
Mặt của Phù Dung trở nên căng cứng hơn, bàn tay cầm tô mì cũng hạ thấp xuống hơn.
“Hứa mà.

Tôi hứa mà.

Được chưa? Đại tiểu thư à.

Cô đừng có ném mì.

Đưa nó cho tôi đi mà.”
Mạc Tử Thâm nhìn về phía tô mì trong tay của Phù Dung mà đầy tiếc nuối.

Sáng giờ anh vẫn chưa ăn được thứ gì vào bụng đâu.

Mạc Tử Thâm uống rượu nguyên một ngày, giờ thì bụng đói đến sắp xỉu rồi.

Đối với Mạc Tử Thâm thì tô mì trên tay của Phù Dung hiện tại còn ngon hơn bất kỳ sơn hào hải vị nào anh từng ăn qua.
“Cả đời này anh cũng không được nói với ai.

Sống để bụng, chết mang theo.

Biết không hả?”, Giọng của Phù Dung đầy nghiêm trọng, ánh mắt xoáy thẳng về phía Mạc Tử Thâm.
“Được.

Tôi thề.

Chuyện này tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai nghe hết.

Nếu tôi làm trái lời sẽ chết không toàn thây”, Mạc Tử Thâm lập tức nghiêm chỉnh, đứng thẳng dậy đưa hai tay lên trời mà thề.
Phù Dung liếc nhìn bộ dáng của Mạc Tử Thâm, cắn chặt môi.

Cô không biết lời hứa này của Mạc Tử Thâm có giá trị bao nhiêu.

Anh ta có thật sự giữ lời hứa hay không Phù Dung thật sự cũng không dám chắc.

Thế nhưng ngoài việc bắt Mạc Tử Thâm hứa ra, Phù Dung không còn nghĩ ra cách nào khác cả.
“Hy vọng anh giữ lời.”
Phù Dung mệt mỏi mà ném thẳng tô mì về phía của Mạc Tử Thâm, quay lưng bỏ đi.
“Á, á…”
Mạc Tử Thâm hấp tấp chụp lấy tô mì, nước nóng văng ra tay khiến anh la oai oái.

Lúc Mạc Tử Thâm giữ được tô mì thành công, quay lại nhìn thì Phù Dung đã đi khuất.

Mạc Tử Thâm lại dời mắt nhìn về tô mì trong tay, nở nụ cười ngây ngô.
“Anh còn định sống với người phụ nữ đó đến bao giờ nữa hả? Anh muốn tôi tức chết thì mới hài lòng có đúng không?”
Phù Dung vừa mới bước đến cửa nhà của Từ Ngưng Viên thì đã nghe tiếng nói đầy tức giận của bà Nghiêm Từ Vân vọng ra.
“Mẹ à, thật sự chuyện không phải là như vậy mà.


Mẹ cho con thêm chút thời gian nữa được không? Con chắc chắn sẽ cho mẹ một câu trả lời thỏa đáng.”
“Thời gian? Ha, tôi cho anh thời gian thì ai cho tôi thời gian hả? Từ Ngưng Viên, mẹ thật sự quá thất vọng về con rồi.”
Cuộc cãi vã dường như kéo dài đã lâu, giờ đã là kết thúc.

Bà Nghiêm thất vọng nói một câu như vậy rồi bước ra khỏi nhà.

Lúc đi ra ngoài thấy Phù Dung đứng ngay cửa thì liền căm hận liếc cô một cái:
“Đồ thứ mặt dày.”
Phù Dung cúi đầu, không dám nói gì thêm với bà Nghiêm.

Mấy lần nói chuyện với nhau đều không được vui vẻ, hiện tại tâm trạng của Phù Dung đang rất tệ, cô cũng chẳng muốn chịu thêm đả kích nữa.
Bà Nghiêm rời đi, Phù Dung chần chừ một lúc thì mới bước vào nhà.

Từ Ngưng Viên đang ngồi ôm đầu trên ghế, vẻ mặt đầy mệt mỏi.
“Thanh Dao, em về rồi à?”, Từ Ngưng Viên nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn Phù Dung, “Mẹ của em sao rồi? Có tiến triển gì không?”
“Dạ không, vẫn vậy ạ.”
Phù Dung lắc đầu nói nhỏ, sau đó bước lại ngồi bên cạnh Từ Ngưng Viên, nắm lấy tay anh.
“Anh lại cãi nhau với mẹ nữa rồi hả? Chuyện này…”
“Khi nãy em nghe thấy rồi à?”, Từ Ngưng Viên cắt ngang lời nói của Phù Dung mà hỏi lại, sau đó thở dài:
“Em yên tâm đi.

Tôi đang điều tra lại việc năm xưa của Huy Vũ, chuyện đó chắc chắn có ẩn tình khác.

Từ Huy Vũ không thể nào lại đột nhiên tự sát như vậy được.

Huy Vũ tuy là một đứa hiền lành nhưng chắc chắn không phải là một người nhu nhược.”
Từ Ngưng Viên siết chặt lấy tay của Phù Dung, cô có thể cảm nhận được cả sự run rẩy trong giọng nói của anh khi nhắc về em trai.
“Năm Từ Huy Vũ mất, chi nhánh bên Mỹ xảy ra vấn đề.

Đám ma của nó vừa xong ông nội đã ép buộc tôi ra nước ngoài.

Mọi chuyện cứ để ngang như thế.

Năm đó tôi rất hận em, cũng tin vào những lời nói nghe thoáng qua.

Nhưng hiện tại tôi lại cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.


Đầu năm nay khi trở về nước, tôi đã bắt đầu điều tra lại cái chết của Từ Huy Vũ, nhưng không ngờ mẹ lại biết được chuyện này.

Rốt cuộc là ai đã nói với bà chứ?”
Từ Ngưng Viên nói đến đây thì chân mày nhíu chặt lại với nhau.

Phù Dung đưa tay lên, khẽ vuốt phần da giữa chân mày anh sau đó kéo dài qua hai bên thái dương.

Trong một thời gian ngắn mà Từ Ngưng Viên đã phải chịu quá nhiều áp lực, cả thân thể đều trở nên rệu rã.

Từ Ngưng Viên tựa lưng vào thành ghế, hưởng thụ cảm giác thoải mái khi được Phù Dung mát xa cho.
Phù Dung nhìn thấy Từ Ngưng Viên mệt mỏi như vậy thì cảm thấy đau lòng.

Người đàn ông này là đang cố gắng bảo vệ cô đúng không? Cô chưa bao giờ thấy bà Nghiêm giận dữ với Từ Ngưng Viên như lúc này, hai người đã cãi nhau rất nhiều lần.

Phù Dung đoán có lẽ cãi còn nhiều hơn cả khoảng thời gian trước đây gộp lại.
Thế nhưng cô đâu phải là Nhạc Thanh Dao, nếu Từ Ngưng Viên yêu cô thì chẳng có gì là sai trái cả.

Phù Dung không hề gây lỗi lầm gì với Từ Huy Vũ hay nhà họ Từ.
“Ngưng Viên, nếu tôi không phải là Nhạc Thanh Dao thì mọi chuyện đã có thể giải quyết rồi đúng không?”, Phù Dung hỏi nhỏ.
Từ Ngưng Viên mở mắt ra, nhìn về phía cô.

Ánh mắt của anh sâu hun hút.

Phù Dung có ảo giác mình đang bị hút dần vào trong đó, không có lối thoát.
Từ Ngưng Viên đưa tay kéo Phù Dung vào lòng, ôm chặt lấy.

Hơi thở của anh phả trên trán của cô, giọng nói đầy bất đắc dĩ:
“Em lại nói cái chuyện ngốc nghếch gì nữa rồi đấy? Nếu em không phải là Nhạc Thanh Dao thì có thể là ai chứ?”


Bình luận

Truyện đang đọc