CÔ DÂU THẾ THÂN HOA PHÙ DUNG



Hình ảnh trước sân đập vào mắt khiến cho Phù Dung cực kỳ hoang mang.

Từ Ngưng Viên nằm vật ra dưới sàn, cả người toàn là máu.

Gương mặt trắng bệch, đôi môi tái nhợt không chút sức sống.

Phù Dung hoài nghi có phải đây là trong tưởng tượng của cô? Vì cô hận anh ta quá nên mới mơ thấy hình ảnh anh ta thê thảm như thế này đúng không?
Gió lạnh thổi vào khiến cho cả người Phù Dung run lên.

Cô siết chặt tay, cố gắng bước từng bước về phía người gần như chỉ còn lại cái xác đó.

Sau khi đến gần Phù Dung với phát hiện ra Từ Ngưng Viên đang bị thương trên vai, máu từ đó chảy ra thấm ướt cả người anh.

Cô dùng chân đá nhẹ vào người của Từ Ngưng Viên, nhưng anh ta vẫn không hề nhúc nhích.
Phù Dung ngồi xuống, bàn tay run rẩy đưa ra trước mũi của Từ Ngưng Viên kiểm tra hơi thở.
‘May quá, anh ta còn sống.’
Phù Dung thở phào một hơi, sau đó cô dùng tay lay mạnh người của Từ Ngưng Viên mà gọi anh tỉnh dậy.
“Từ Ngưng Viên.

Từ Ngưng Viên.

Anh tỉnh lại đi.”
“Ư.”
Từ Ngưng Viên rên lên, mí mắt của anh vẫn nhắm chặt, gương mặt nhăn lại vì đau đớn.

Phù Dung hoảng loạn đứng bật dậy không dám đụng vào người của anh ta nữa.
‘Từ Ngưng Viên sắp chết rồi sao?’
Suy nghĩ này bỗng chốc lóe lên trong đầu của Phù Dung, bên ngoài mưa đang ngày một lớn hơn.


Nước mưa táp vào mặt của Từ Ngưng Viên khiến nó càng thêm dọa người.

Cả thân người ướt sũng, máu chảy ra ngày một nhiều, nhuộm đỏ cả một khoảng sân.

Phù Dung suy nghĩ nếu cứ để anh ta nằm ở ngoài mưa như vậy đến sáng thì chắc chắn sẽ chết.

Từ Ngưng Viên không chết vì vết thương trên vai thì cũng sẽ bị chết vì bị mất máu quá nhiều? Phù Dung cắn chặt môi, ánh mắt trở nên ngoan độc.
“Được thôi.

Vậy thì anh cứ chết đi.”
Phù Dung cười gằn, lẩm nhẩm nói một câu rồi lạnh lùng mà quay lưng đi vào trong nhà.

Cô đóng chặt cửa lại, kéo rèm rồi quay trở về phòng ngủ của mình.

Phù Dung nằm trên giường nhắm mắt lại ngủ.

Cô quyết định sẽ bỏ mặc Từ Ngưng Viên nằm ở ngoài đó coi như chưa từng thấy qua.
Từ Ngưng Viên hành hạ cô nhiều như vậy, anh ta đã bao nhiêu lần khiến cô tổn thương rồi? Nói chi xa xôi, mới cách đây mấy tiếng anh ta còn có ý định tống cô vô tù dù biết cô hoàn toàn vô tội đó thôi.

Vậy thì vì sao bây giờ cô phải ra tay giúp anh chứ? Mơ tưởng.
Phù Dung tự chất vấn với lòng mình rồi cảm thấy cô hành động như vậy là đúng rồi.

Cô cố ép bản thân mình ngủ đi, không cần quan tâm đến Từ Ngưng Viên đang hấp hối ngoài kia nữa.
“Rào rào.”
Mưa mỗi lúc càng nặng hạt hơn, sấm chớp đùng đùng.

Tiếng mưa đập mạnh vào khung cửa sổ khiến cho Phù Dung cảm thấy rất phiền.
“Rắc… rầm…”
Tiếng động cực lớn vang lên khiến cho Phù Dung không thể nào giả ngủ được nữa.

Rõ ràng là ban ngày trời vẫn nắng đẹp mà vì sao bây giờ lại trở nên giông bão thế này cơ chứ?
“Khốn kiếp.”
Phù Dung mắng lớn một tiếng, sau đó vội vàng xuống giường lao ra ngoài cửa lớn.

Mưa dữ dội, gió mạnh quật ngã cả một cái cây lớn trong sân nhà của Từ Ngưng Viên.

Thân cây gãy ngang, đổ rầm xuống đất, cách chỗ Từ Ngưng Viên nằm khoảng một mét.
“Mẹ nó.

Sao không đè chết anh ta luôn đi hả?”, Phù Dung chửi đổng.
Từ Ngưng Viên vẫn đang nằm im lìm trên sân không chút sức sống, nhìn qua chẳng thể phân biệt nổi anh ta còn sống hay đã chết.

Phù Dung thở dài một cách bất lực.

Sau đó thô lỗ mà tiến tới nắm lấy cánh tay của Từ Ngưng Viên mà lôi xềnh xệch vào trong nhà, đi qua hành lang, quăng luôn vào phòng của cô.
Phù Dung quay trở đóng cửa rồi lại lau dọn sạch sẽ nhưng vết máu loang lổ trên sàn.

Cô không muốn sáng mai bà Năm tỉnh dậy thấy cảnh tượng máu me kinh hoàng này đâu, không khéo bà lại nghĩ cô là người giết Từ Ngưng Viên ấy chứ.

Làm xong xuôi hết mọi việc thì cô mới đem một chậu nước ấm và hộp cứu thương quay trở về phòng.

Từ Ngưng Viên vẫn đang nằm vật ra sàn đúng tư thế bị Phù Dung ném vào, anh không hề nhúc nhích một chút nào cả.

Phù Dung có hơi chột dạ, cô đến kiểm tra hơi thở của Từ Ngưng Viên một lần nữa, vẫn còn sống.
“Thôi cứ coi như là đang làm việc thiện tích đức cho mẹ mau tỉnh dậy đi vậy”, Phù Dung tự tìm cho mình một lý do hợp lý cho việc cứu mạng Từ Ngưng Viên.
Phù Dung dựng người của Từ Ngưng Viên dậy, cởi bỏ chiếc áo ướt đẫm dính đầy máu trên người của anh ta.

Cô dùng khăn ấm lau sạch những vết máu, để lộ ra miệng vết thương.

Vai của Từ Ngưng Viên bị một vết rạch sâu.

Phù Dung nhíu mày, cô không chắc lắm đây là vết thương do dao hay vật gì dọn gây ra.

Nhưng chung quy lại Phù Dung vẫn biết được cách xử lý vết thương này.

Cô từng học một khóa cứu thương để có thể chăm sóc cho bà Dung Hoa tốt hơn.

Xử lý miệng vết thương xong thì Phù Dung dùng băng gạc băng bó vết thương lại cho Từ Ngưng Viên.
Cơn buồn ngủ lúc này lại kéo đến, mắt Phù Dung díp hết cả lại.

Cô cất vội đồ dùng cứu thương rồi bò lên giường mà lăn ra ngủ.

Hôm nay Phù Dung đã quá mệt mỏi rồi nên cô ngủ rất sâu, không thèm quan tâm trong phòng vẫn còn một người đàn ông khác.

Nửa đêm trời lạnh hơn, Phù Dung trở mình, lần mò rồi rúc vào nơi ấm áp mà ngủ tiếp đến sáng.
“Ai cho cô vào phòng ngủ của tôi hả?”
Sáng sớm, Phù Dung bị tiếng hét dữ dội của Từ Ngưng Viên bên tai đánh thức.

Sau đó cả người cô bị anh ta thô lỗ đẩy mạnh, lưng đập vào thành giường đau điếng.
“Từ Ngưng Viên.

Anh điên rồi à?”
Phù Dung ôm chỗ lưng bị đụng đau của cô, khó khăn mở mắt ra mà nhìn Từ Ngưng Viên mắng.


Hiện tại cô vẫn còn muốn ngủ tiếp, cái người đàn ông này có thể bớt gây phiền phúc cho cô được không hả?
“Tôi mới là người phải hỏi cô câu này đó.

Nhạc Thanh Dao, cô thiếu hơi trai đến mức muốn bò lên người tôi rồi hả?”
“Từ Ngưng Viên, mới sáng ra anh lại phát điên cái gì vậy hả? Tôi bò lên người anh lúc nào? Nếu không phải tôi…”
Phù Dung bị câu hỏi của Từ Ngưng Viên chọc giận mà tỉnh cô ngủ.

Thế nhưng sau khi mở mắt ra nhìn rõ tình trạng hiện tại của mình và Từ Ngưng Viên thì cô lập tức đơ người ra không mắng tiếp được nữa mà ngu ngơ hỏi:
“Sao tôi lại nằm ở đây?”
Phù Dung nhớ rõ ràng hôm qua cô đã lên giường của mình mà ngủ rồi mà? Sao giờ cô lại nằm ngủ ở dưới sàn cùng với Từ Ngưng Viên cơ chứ? Cô nhìn lại chiếc giường sau lưng mình, rồi lại nhìn về phía Từ Ngưng Viên.

Trên người hơi đau nhức, Phù Dung nghĩ ra lý do vì sao mình lại nằm ở dưới sàn rồi.

Gương mặt cô trở nên nhăn nhó khó coi.
“Hừ.

Câu đó là tôi đang hỏi cô đó.

Nhạc đại tiểu thư”, Từ Ngưng Viên gằn giọng mà nói, mặt anh ta đen thui.
“Anh la hét cái gì? Có cái gì hay ho mà la hét chứ?”, Phù Dung mới bị gọi dậy trong cơn buồn ngủ, tâm tình cực kỳ không tốt, “Mời Từ tổng đại nhân xem cho rõ lại.

Đây là phòng của tôi.

Anh ở phòng tôi hỏi vì sao tôi ngủ ở đây không thấy rất buồn cười hay sao hả?”
Phù Dung không kiêng nể gì mà công kích khiến Từ Ngưng Viên giật mình.

Sau đó mới quan sát lại căn phòng này một lần nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc