CƠ HỘI CUỐI LIỆU KỊP NÓI YÊU EM


Chiều hôm ấy khi cả hai đang cùng ra ngoài đi dạo thì một cuộc điện thoại từ Sở Phàm lần nữa khiến không gian trở nên lạnh lẽo.

Nội dung cuộc nói chuyện vô cùng ngắn gọn, chỉ gói gọn trong vài câu nhưng thực chất bên trong lại không đơn giản được như thế.
Bách Ảnh Quân nhấc máy, giọng anh vẫn trầm trầm gằn xuống hỏi:
- Có chuyện gì?
- Thưa sếp, hôm nay có một tấm thiệp mời được chuyển đến công ty nói là gửi cho ngài.
- Là thư mời gì?
- Là thư mời dự tiệc của Du thị! Du Hải Dương sẽ tổ chức một buổi tiệc trên du thuyền 5 sao để kỷ niệm 30 năm ngày thành lập công ty giải trí Du thị.

Ông ta muốn mời ngài và phu nhân đến chung vui nhưng tôi thấy mục đích hẳn không tốt đẹp được như thế.
- Thời gian là khi nào?
- Vào 5 giờ 30 phút chiều ngày mai, thưa sếp.

Hơn nữa bữa tiệc sẽ kéo dài trong 3 ngày liên tiếp.

Ngài định thế nào?
- Ông ta đã mời tôi đương nhiên sẽ đi!
- Nhưng...!đây rõ ràng là bẫy!

- Đương nhiên tôi biết! Nhưng bắt cá càng lớn thì phải chịu rủi ro càng nhiều hơn nữa lần này thịt đã dâng đến tận miệng sao lại không ăn!
- Ý ngài là...
- Đúng, chúng ta đã thu thập chứng cứ đủ rồi cũng nên kết thúc thôi! Tôi còn đang đau đầu không biết phải dụ ông ta bằng cách nào, giờ thì tốt rồi ông ta tự mình đưa tới tôi đương nhiên sẽ không chối từ.
- Tôi đã hiểu ý sếp rồi!
- Được rồi, lát nữa tôi sẽ dặn cậu những gì cần làm cậu cứ y đó mà chuẩn bị cho thật tốt.

Nhớ! Không được để xảy ra bất cứ sai sót nào!
- Vâng, thưa sếp!
Dứt lời Bách Ảnh Quân ngắt máy, gương mặt anh nhìn vào điện thoại lộ rõ vẻ lạnh lùng, cả người tỏa ra một luồn sát khí.

Hạ Di Giai thấy chồng như vậy thì vô cùng lo lắng, ánh mắt cô nhìn anh lộ ra vẻ hoang mang, cô lay lay tay áo anh hỏi:
- Ông xã, có chuyện gì nữa vậy?
Tiếng gọi của Hạ Di Giai thành công thức tỉnh Bách Ảnh Quân khỏi dòng suy nghĩ, anh xoay sang vợ mình ân cần nắm chặt lấy tay cô, giọng điệu ôn nhu nói:
- Giai nhi, Du Hải Dương mời chúng ta dự tiệc vào ngày mai.

Đây là cơ hội tốt để ta bắt gọn một mẻ lưới.

Nhưng anh...
- Anh lo cho em có phải không?
Nghe câu hỏi của Hạ Di Giai, Bách Ảnh Quân khẽ trầm tư suy nghĩ, anh thở dài rồi nói với cô:
- Đây là một việc vô cùng nguy hiểm.

Lần này chỉ cần có một chút sơ suất sẽ dẫn đến thất bại hoàn toàn có thể còn nguy hiểm đến tính mạng.

Anh sợ...
Nhùn dáng vẻ ngập ngừng của Bách Ảnh Quân, Hạ Di Giai ngay tức thì hiểu được những gì anh đang nghĩ.

Cô đánh nhẹ vào vai anh giọng điệu có phần hơi giận dữ:
- Ông xã, em không cho phép anh có những suy nghĩ làm hại chính mình như thế.
Câu nói của Hạ Di Giai vang lên làm Bách Ảnh Quân kinh ngạc, anh chăm chăm nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của cô hỏi:
- Em nói gì vậy?
Thấy chồng mình vẫn còn ý che giấu Hạ Di Giai liền vạch trần anh ngay lập tức:
- Bách Ảnh Quân, anh đừng tưởng em không biết anh đang nghĩ gì!
- Giai nhi, anh có nghĩ gì đâu.

- Anh đừng tưởng em không biết rằng anh đang có suy nghĩ sẽ một mình gánh hết.

Anh muốn tự lấy thân mình làm mồi nhử, giả vờ thuận theo mưu kế của Du Hải Dương sau đó tìm sơ hở đánh bại ông ta một lượt.
Câu nói quả quyết của Hạ Di Giai phút chốc làm Bách Ảnh Quân tái mặt, anh không thể ngờ cô vợ nhỏ của mình lại có thể đoán được toàn bộ kế hoạch anh âm thầm chuẩn bị.
- Em biết anh sợ em gặp nguy hiểm nhưng em không muốn anh vì thế mà hy sinh chính bản thân mình.

Kế hoạch như vậy là vô cùng mạo hiểm, ngộ nhỡ kẻ thù có chuẩn bị trước thì dù anh có giỏi đến cỡ nào cũng sẽ không thể tránh được hết.

Đặc biệt là người như Du Hải Dương, ông ta vốn là một tên tiểu nhân nham hiểm.

Các mưu kế của ông ta trước giờ đều là những trò vô cùng bẩn, anh sẽ không thể lường trước được những gì ông ta muốn làm đâu.
Nghe đến đây Bách Ảnh Quân đành phải gật đầu cảm thán, anh nhận ra cô nhóc nhõng nhẽo năm nào giờ đã không còn cần anh bảo vệ nữa.

Hạ Di Giai vợ anh bây giờ là một người phụ nữ hoàn toàn mạnh mẽ, cô kiên cường, quyết đoán, sắc bén và tinh tường hơn hẳn những gì anh nghĩ.

Hóa ra thời gian không có anh đã rèn giũa bé con của anh thành một người bản lĩnh như thế.
- Giai nhi, em đã trưởng thành và thay đổi nhiều đến mức anh chẳng nhận ra nữa rồi nhưng sao em biết anh sẽ làm như thế?
Đối mặt với câu hỏi của Bách Ảnh Quân Hạ Di Giai chỉ mỉm cười, cô nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn anh rồi chậm rãi đáp:
- Em đã ở cạnh Bách Ảnh Quân anh hai mươi mấy năm rồi sao có thể không biết? Anh nghĩ gì, cảm thấy thế nào em nhìn là sẽ biết.

Chẳng qua trước giờ em đều luôn rất ủng hộ anh nhưng lần này sẽ không như thế.

Em có thể chấp nhận anh làm việc xấu, chấp nhận anh tàn nhẫn với tất cả mọi người nhưng em không chấp nhận anh tự làm đau anh.

Nói một đoạn Hạ Di Giai dừng lại, cô nhìn sâu vào ánh mắt anh với vẻ thâm tình rồi lại chậm rãi nói:
- Ông xã, anh phải biết là anh thật sự rất rất quan trọng đối với em! Sau lưng anh còn có gia đình, bạn bè và em nữa.

Mọi người sẽ cùng nhau nghĩ ra cách tốt nhất để làm chứ nhất định không để anh mạo hiểm.

Nếu anh có chuyện gì thì em và ba mẹ phải làm sao? Anh hãy hứa với em sẽ không vì muốn diệt trừ Du thị mà làm hại chính mình, anh hứa đi!
Lần đầu tiên trong đời Bách Ảnh Quân cảm thấy bị yếu thế, anh trước giờ đều trên vạn người không ngờ hôm nay lại bị vợ mình thu phục.

Thôi, dù sao cũng là bé con nhà mình sao có thể không nghe lời được chứ? Nghĩ rồi anh phì cười hôn vào má Hạ Di Giai hứa:
- Anh hứa với bảo bối nhất định sẽ không có những suy nghĩ như vậy nữa.

Bảo bối đừng buồn nữa có được không?
- Chỉ lần này thối đó, lần sau em sẽ nhất định không quan tâm anh nữa luôn!
- Được, vậy ngày mai phải trông cậy vào bảo bối nhiều rồi.

Giờ chúng ta tìm mọi người cùng bàn kế hoạch khác nhé?
- Ưm!
Nói rồi anh và cô cùng dắt tay nhau đi trên con đường lớn với một niềm tin và quyết tâm mãnh liệt dành cho trận đấu khắc nghiệt mà họ sắp phải đối diện.


Bình luận

Truyện đang đọc