CƠ HỘI CUỐI LIỆU KỊP NÓI YÊU EM


Câu hỏi của Bách Ảnh Quân phút chốc khiến Vũ Kiều sững người, bà bất giác đưa mắt nhìn chằm chằm con trai không biết phải trả lời ra sao cuối cùng nói:
- Sẽ không đâu! Tiểu Giai nhất định sẽ tỉnh lại, con bé kiên cường như vậy, dịu dàng như vậy, ông trời sẽ thương xót con vé thôi!
- Mẹ nói đúng, Giai nhi yêu con như vậy, cô ấy sẽ không nỡ nhìn con đau khổ đâu!
Nói rồi Bách Ảnh Quân lặng lẽ rơi nước mắt, anh tự hổ liệu giọt nước mắt của anh lần này có lại đến quá muộn màng? Đời trước anh không bảo vệ được cô, không cho cô được tình yêu mà cô đáng có, cuối cùng trơ mắt nhìn cô vì sự vô tâm của mình mà rơi vào cái chết.

Đời này anh đã quyết phải bảo vệ cô, yêu cô bù cho cả kiếp trước nhưng...!anh lại lỗi hẹn mất rồi!
Bách Ảnh Quân bất lực nhìn vào đèn báo hiệu đang sáng mà lòng đau thắt, trái tim anh quặn lên từng cơn trong sự tuyệt vọng.

30 phút, 50 phút, 90 phút rồi một hai tiếng trôi qua, Bách Ảnh Quân và gia đình anh vẫn đứng đó.

Tất cả mọi người đều chắp tay cầu nguyện mong cho Hạ Di Giai tai qua nạn khỏi.


Có lẽ vào thời khắc này chỉ cần cô vượt qua nguy hiểm họ sẽ bằng lòng trả giá tất cả.
Cứ thế 4 tiếng trôi qua, cuối cùng đèn báo hiệu cũng tắt, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra theo sau là cô y tá.

Chưa kịp để ai phản ứng gì Bách Ảnh Quân đã vội chạy đến trước mặt cô y tá kia gấp gáp hỏi:
- Cô y tá, vợ tôi sao rồi? Cô ấy có làm sao không? Tình hình cô ấy thế nào rồi? Cô mau trả lời đi!
Câu hổ dồn dập của Bách Ảnh Quân làm nữ y tá cũng hoang mang theo, cô bối rối nhìn Bách Ảnh Quân rồi thở dài nói:
- Xin anh bình tĩnh, anh cứ như vậy làm sao tôi trả lời được?
Dường như nhận ra bản thân đã quá đà, Bách Ảnh Quân khẽ hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh rồi từ tốn hỏi:
- Vậy cô nói đi vợ tôi thế nào rồi?
Thấy anh đã bình tĩnh lúc này cô ý tá kia mới lên tiếng:
- Hiện tại bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, người nhà đừng lo lắng! Tuy nhiên hiện tại sức khỏe của bệnh nhân vẫn còn yếu, người nhà nên chú ý cẩn thận!
Nghe câu nói thốt ra từ miệng nữ y tá kia cả nhà đều thở phào nhẹ nhõm, Bách Ảnh Quân như trút được gánh nặng trong lòng vui mừng hỏi:
- Vậy lúc nào vợ tôi tỉnh?
- Tùy thể trạng từng người mà thời gian tỉnh dậy sẽ khác nhau nhưng anh cứ yên tâm có thể là 3 ngày sau sẽ tỉnh lại thôi.
- Cảm ơn cô!
Nghe vậy cô y tá khẽ mỉm cười gật đầu rồi nhanh chân rời đi, Bách Ảnh Quân và cả nhà sau khi nghe tình trạng của Hạ Di Giai thì vô cùng mừng rỡ.

Cả nhà ai cũng như trút được tảng đá trong lòng mà vui vẻ hẳn lên.

Vũ Kiều và Bách lão gia cũng vì thế mà an tâm phần nào, cả hai bước đến trước mặt Bách Ảnh Quân nói:
- Tiểu Quân, để an tâm hơn ba mẹ sẽ đến chỗ bác sĩ để trao đổi thêm về tình hình của con bé.


Con và các em ở đây nhớ chú ý cẩn thận chăm sóc, theo dõi tình trạng của Tiểu Giai nhé!
Bách Ảnh Quân nghe vậy thì gật đầu, anh vui mừng chạy vào phòng cấp cứu muốn nhìn mặt vợ, trước khi đi còn không quên nói:
- Ba mẹ cảm ơn bác sĩ giúp con! Sau khi Giai nhi tỉnh con sẽ trực tiếp đến cảm tạ.
- Ba mẹ biết rồi, con cứ yên tâm chăm sóc vợ đi!
Nói rồi Bách lão gia và Bách phu nhân rời đi để lại chuyện chăm sóc con dâu cho các con đảm nhiệm.

Hạ Di Giai sau khi cấp cứu xong thì được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, Bách Ảnh Quân cũng đi theo cô để tiện chăm sóc.

Kể từ khi Hạ Di Giai được đưa ra khỏi phòng cấp cứu thì Bách Ảnh Quân vẫn cứ theo sát cô không chịu rời, Bách Tĩnh Ngưng thấy vậy thì lên tiếng:
- Anh cả, suốt đêm qua anh đã chăm chị dâu không nghỉ ngơi rồi hay là giờ anh về nhà tắm rửa thay đồ rồi nghỉ ngơi một lát đi nhé.

Ở đây có bọn em rồi nên anh đừng lo!
Bách Ảnh Quân nghe vậy chỉ lắc đầu, anh xoay người nhìn các em mình rồi đáp:
- Anh không mệt, mấy đứa mệt thì về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây có anh chăm Giai nhi được rồi.

Anh không muốn rời xa cô ấy thêm một giây phút nào nữa, anh sợ cảm giác kinh khủng khi phải nghĩ đến chuyện sẽ mất đi Giai nhi lắm! Nỗi ám ảnh đó anh không muốn lại trải qua nó một lần nào nữa!

Bách Tĩnh Ngưng nghe vậy thì cũng cảm thấy đồng cảm, cô khẽ gật đầu rồi nói:
- Vậy tụi em cũng ở đây với anh! Tụi em không mệt chút nào, tụi em cũng muốn đợi chị dâu tỉnh dậy.
- Mấy đứa cứ về đi, anh thấy mấy đứa ai cũng mệt hết rồi, thôi đừng ép bản thân quá.
Bách Ảnh Quyền nghe vậy cũng lên tiếng:
- Anh cả, tụi em không sao! Tụi em muốn ở lại đây đợi chị dâu tỉnh, dù sao tận mắt thấy chị ấy tỉnh lại tụi em mới yên tâm!
Thấy anh trai mình còn lưỡng lự Bách Mỹ Tranh cũng nói vào:
- Đúng đó anh cả, có tụi em ở đây có gì cũng có thể đỡ đần anh phần nào.

Để một mình anh lại tụi em cũng không yên tâm!
Đến nước này Bách Ảnh Quân cũng đành gật đầu:
- Thôi được, mấy đứa cứ ở lại đây vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc